Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 74: Có chuyện gì muốn nói

Từ phòng dữ liệu đi ra, cô đã thấy bên ngoài đang chuyện trò vô cùng rôm rả.

“Công nhận là cô ta giỏi đi! Sau lưng có chỗ dựa chắc như thế, chẳng trách lần nào cũng nhận được dự án lớn.”

“Thế mà cô ta còn giả bộ được, lần nào cũng nói là mình cố gắng hơn người khác nên mới có ngày hôm nay, có mà cố gắng đi quyến rũ đại gia thì có!”

Quan Khanh Khanh nhìn mấy người phụ nữ đang nói chuyện, “Nói về ai đấy?”

“Diệp Cẩm Lan ấy. Hôm trước làm chương trình đấy, còn không cho hỏi về chuyện tình cảm, nói là cô ta trước giờ không thích mượn thị phi để gây chú ý. Giờ thì sao, lòi luôn ra tin cô ta hẹn hò với đại gia vào ban đêm, còn đầu kề vai ấp đây này…Đúng là giả bộ thanh cao.”

“Ai cơ, đại gia nào?”

Người kia đưa tờ báo ra, “Đây này…ông chủ của Doãn Thức.”

Quan Khanh Khanh cầm lấy tờ báo. Bên trên dày ảnh, Diệp Cẩm Lan và một người đàn ông sánh vai thân mật, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng tươi tắn.

“Minh tinh mà, ở cạnh đạo gia cũng là chuyện bình thường thôi.” Quan Khanh Khanh đặt tờ báo xuống, quay đầu lại nhìn Lê Diệp, “Đi thôi, vào phòng thu âm.”

Thấy cô không nói gì, cũng không nhúc nhích, Quan Khanh Khanh gọi, “Lê Diệp?”

Cô lấy lại tinh thần, “Ờ, vào phòng thu âm sao?”

“Ừ, sao mà ngây ra thế.”

Lê Diệp lăn xe, đi theo sau.

***

Bệnh viện.

Doãn Chính Đạc nằm nghỉ thì cửa phòng bị mở ra.

Đưa mắt nhìn, thấy Trần Oanh và Doãn Kính Lam, anh cũng đoán được tại sao họ lại đến, bèn ngồi dậy và nói, “Mẹ, báo viết lung tung đấy.”

“Con cũng biết chuyện này ầm ĩ lắm rồi à? Dọc đường đi, không biết bao nhiêu người gọi điện cho mẹ!” Trần Oanh thấy sắc mặt anh khá tốt, có lẽ đã hồi phục nhiều, bà ngồi xuống, giọng điệu nghiêm khắc nhưng thần thái thì dịu lại.

“Chỉ là uống ít rượu với người quen, bị đám phóng viên viết bừa ra thôi.”

Doãn Kính Lam nhìn vẻ bất cần đời của em trai, không kìm được, “Người quen của em mà là đứa bình thường thì không sao, nhưng mà là Diệp Cẩm Lan. Bây giờ cô ta đang nổi tiếng, nhất cử nhất động đều bị người ta chú ý, em dính dáng đến cô ta thì chỉ trong thời gian ngắn đã đứng trước bao nhiêu lời đồn đại rồi, đám phóng viên hẵng còn đi đào bới tin tức về em đấy.”

“Em thì có tin gì mà đào.” Doãn Chính Đạc nhún vai tỏ vẻ không sao. Anh đi học, tốt nghiệp xong thì vào công ty, mọi chuyện đều theo trình tự thường, chẳng có gì để người ta tiêu khiển cả.

“Tốt nhất con nên hoãn lễ cưới lại đi, lúc này không nên có thêm tin tức gì nữa.” Trần Oanh nói.

Hiển nhiên Doãn Chính Đạc mặc kệ, “Con kết hôn, liền quan gì đến người ngoài?”

“Vụ thị phi của con với Diệp Cẩm Lan vừa truyền ra, giờ lại kết hôn với Lê Diệp, chẳng lẽ đám phóng viên lại không bới móc chuyện này ra à? Chẳng lẽ gốc gác của Lê Diệp lại không bị đào lên sao?”

Lời vừa được nói ra, vẻ mặt Doãn Chính Đạc trầm xuống.

Thấy phản ứng của anh, Trần Oanh nói tiếp, “Dù sao thì thân phận của Lê Diệp cũng phức tạp, trước đây nó lại trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu để giới truyền thông móc ra thì nó không còn mặt mũi nào mà sống nữa, con lại càng bị liên lụy.”

Doãn Kính Lam cũng khuyên, “A Đạc, em với Lê Diệp đăng ký kết hôn rồi, chỉ là cái nghi thức thôi mà, lúc nào làm chả được, cần gì phải vội.”

Anh không lên tiếng, vần vần tay áo đến xuất thần.

“Scandal của con với Diệp Cẩm Lan xuất hiện trước, sau đấy lại công bố tin kết hôn với Lê Diệp, A Đạc, con có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ ràng được, không hai tin hai đứa chỉ là bạn bè bình thường đi uống rượu với nhau cả. Con muốn cho người ta nghĩ con là thằng đàn ông sáng nắng chiều mưa, hay muốn cho người ta nghĩ Lê Diệp là kẻ thứ ba xen vào giữa?”

“Người sẽ kết hôn sao lại là kẻ thứ ba được.” Anh bất mãn.

“Con có chắc là không có ai nghĩ thế không? Huống hồ, Lê Diệp làm ở đài truyền hình, Diệp Cẩm Lan lại là người của ngành giải trí, kiểu gì cũng sẽ có lúc cùng xuất hiện, Lê Diệp sẽ bị người ta nói này nói nọ, thế thì khó mà làm việc được tiếp lắm.”

Ngáp một cái, Doãn Chính Đạc không buồn để tâm, chỉ nhìn Trần Oanh, “Con không quản cô ta nhiều như vậy…Cho con ra viện.”

“Con đấy, đừng có lúc nào cũng để bị thương, từ lúc con bé Lê Diệp kia về là con cứ loạn cả lên.”

Nhìn cánh tay, Doãn Chính Đạc tỏ vẻ không sao, “Mạng con lớn lắm, không sao.”

Doãn Kính Lam nhìn em trai, “Nhưng mà A Đạc này, em với Diệp Cẩm Lan thật sự không có gì chứ? Cô ta xinh thế cơ mà, đàn ông nào chả thích.”

Liếc mắt nhìn bà chị lắm chuyện, anh nói, “Đàn ông nào chả thích, thế chồng chị có thích không?”

“Thằng ranh! Chồng chị chỉ yêu mình chị thôi đấy.”

Anh mím môi, không nói gì.

Tài xế ở bên ngoài gõ cửa rồi đẩy cửa tiến vào, nhưng không chỉ thấy một mình anh. Thấy có hai mẹ con Trần Oanh, anh ta định nói lại thôi.

Doãn Chính Đạc bảo anh ta, “Nói đi.”

“Vừa nãy tôi đi đón cô ấy, nhưng người ở công ty nói cô ấy xin nghỉ rồi.”

Ngồi dậy, ánh mắt anh trầm xuống, anh khoác thêm áo rồi chậm rãi xuống đất, “Làm thủ tục xuất viện cho tôi.”

Tài xế quan sát ánh mắt anh rồi gật đầu, “Được, đi thôi ạ.”

***

Phòng luật sư.

Trong văn phòng, Lê Diệp đưa ít tài liệu cho Tôn Bách Niên, “Anh Tôn, đây là chút tư liệu về kẻ tình nghi gây ra vụ nổ, tôi không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không, nhưng tôi cảm thấy anh ta và vụ việc của Hạ Tùng Đào có liên quan đến nhau.”

Tôn Bách Niên nhận lấy, “Nếu là thật, vậy thì trong chuyện này quả là có nội tình. Có điều, báo chí đưa tin thường không xác thực, phải tìm đương sự thì mới xác minh được…”

Quen biết nhiều người liên quan đến việc phụ trách án, Tôn Bách Niên biết phương thức liên hệ, anh đứng dậy, “Tôi tự đi một chuyến, nếu có thể chứng thực chuyện này có sự tham gia của anh ta thì có lẽ sẽ điều chỉnh được mức hình phạm từ thủ phạm chính sang tòng phạm.”

Lê Diệp lăn xe, “Tôi cũng đi.”

Dù ở thành phố Lâm, nhưng đi nhanh cũng phải tối muộn mới về, nhìn chân của cô, anh nói, “Cô không tiện, không nên đi.”

Lê Diệp không đồng ý, chuyện này đem đến cho cô hy vọng rất lớn, cô không thể nào ngồi chờ tin được, cô muốn được tận tai nghe kết quả.

“Thế cũng được.” Đẩy cô đi, Tôn Bách Niên đưa cô xuống tầng dưới.

Hai người lên xe, đi thẳng về hướng thành phố Lâm.

Còn nhớ lúc đó, sau khi bãi đỗ xe bị cháy, Hạ Tùng Đào đã đi tự thú. Anh ta không nói gì, hoàn toàn thừa nhận tội danh, Lê Diệp muốn gặp nhưng anh ta từ chối.

Phát sinh sự việc với Doãn Chính Đạc khiến cô xấu hổ không dám gặp anh ta. Sau khi anh ta bị tuyên án, cô cũng lẳng lặng rời khỏi chốn này.

Nắm chặt ray, tâm trạng kích động khiến đầu óc cô dần trở nên hỗn loạn.

Nếu Hạ Tùng Đào có thể được giảm hình phạt, thậm chí có thể ra ngoài…

Cô cảm thấy hốc mắt dần nóng lên, anh ấy là người tốt, anh ấy thật sự không nên chịu nỗi khổ này…

***

Gặp cảnh sát, Tôn Bách Niên nói rõ mục đích đến, để viên cảnh sát dẫn anh đến gặp kẻ tình nghi Tôn Siêu.

Gương mặt gã đàn ông kia đã lởm chởm râu, thoạt nhìn trông rất tiều tụy. Hắn ngồi sau bàn, mang còng tay, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ và bất mãn với cả thế giới này.

Tôn Bách Niên ngồi xuống, “Chào anh, tôi là luật sư Tôn Bách Niên, tôi tìm anh là muốn biết một chút. Hai năm trước, tại thành phố C, bãi đỗ xe ngầm của Doãn Thức xảy ra một vụ cháy.”

Miễn cưỡng đảo con người lên, Tôn Siêu nhìn anh, “Cháy nào cơ, sao tôi không nhớ?”

Nhìn hắn đã thấy không phải người thật thà, sáng nói một đằng, chiều lái một nẻo, người như vậy, Tôn Bách Niên đã gặp nhiều rồi, “Trong lúc trả lời khẩu cung, anh nói, trong vụ phóng hỏa bãi đỗ xe hai năm trước, anh có tham gia.”

“Tôi nói thế sao?” Tôn Siêu nghiêng đầu, “Không nhớ ra…à đúng rồi, nhớ rồi, tôi nói là, vụ án hai năm trước tôi đọc được trên báo, tôi học cách làm ở vụ án đó để dùng cho vụ này, lần đó tôi không tham gia, tôi cũng chưa từng nghe tên Doãn Thức bao giờ.”

Viên cảnh sát bên cạnh tỏ vẻ bực tức, lớn tiếng nói, “Anh đùa chúng tôi đấy hả?”

“Mấy người dữ dằn thế, bị mấy người quát mắng, đương nhiên đầu óc trống rỗng hết cả rồi…nói cái gì mà đến tôi cũng không hiểu.” Tôn Siêu nhìn người đối diện, “Sao đây, giờ muốn ép tôi thừa nhận à?”

“Anh là người thành phố C, sao lại chưa từng nghe tên Doãn Thức?” Tôn Bách Niên quan sát hắn.

Tôn Siêu uể oải đá đá chân, “Tôi là loại nghèo rớt mùng tơi, còn chẳng mua nổi mấy thứ đắt tiền, không biết đến công ty lớn có gì kỳ lạ chứ?”

“Vậy anh quen Hạ Tùng Đào không?” Tôn Bách Niên hỏi.

Tôn Siêu híp hai mắt lại, ngáp một cái, “Chưa từng nghe tên.”

“Vụ án mà anh nói đã đọc được trên báo từ hai năm trước, Hạ Tùng Đào là người phóng hỏa, anh ta bị tuyên án mười năm tù.”

Tôn Siêu nhìn Tôn Bách Niên, đột nhiên đứng phắt dậy, “Luật sư, anh có thể giúp tôi trên tòa không? Tôi không cố ý gây ra án mạng, hôm đó tôi uống hơi say, kích động quá mới chạy đến xí nghiệp, nhưng không cố ý phóng hỏa, tại tôi hút thuốc, vô tình đánh rơi vào thùng dầu thôi.”

“Bớt nói nhảm đi! Ngồi xuống!” Viên cảnh sát quát lớn.

Tôn Bách Niên nhìn hắn, rồi cầm lấy ca táp, đứng dậy đi ra ngoài.

Lê Diệp chờ ở phòng nghỉ, vừa thấy Tôn Bách Niên ra, cô liền tiến lên, “Thế nào rồi, luật sư Tôn?”

Tôn Bách Niên không đành lòng nói cho cô biết kết quả, chỉ có thể lắc đầu, “Hắn nói, không tham gia vào vụ án hai năm trước, chỉ đọc báo rồi học theo cách làm để áp dụng cho vụ ở xí nghiệp.”

Lê Diệp thất vọng, “Là báo đài đưa tin sai, hay người kia lật lọng?”

“Hắn lật lọng, lúc khai khẩu cung vốn nói như thế kia. Xem kiểu ranh ma của hắn thì hẳn là sau khi tỉnh táo đã suy tính cẩn thận, sợ thêm tội nên vội vàng chối bỏ.”

Gương mặt Lê Diệp đày vẻ mất mát, Tôn Bách Niên lại nói, “Có điều, tôi đoán, tên Tôn Siêu này có quen Hạ Tùng Đào.”

Lê Diệp ngẩng đầu nhìn anh.

“Lúc tôi nhắc đến tên Hạ Tùng Đào, ánh mắt hắn rõ ràng có chút thay đổi, rất phức tạp…Có điều, đây chỉ là trực giác của tôi, thực hư thế nào thì phải điều tra cụ thể mới biết được.”

“Trước kia Tùng Đào rất trọng nghĩa, kết giao với nhiều loại bạn bè, tôi bảo anh ấy không nên qua lại với đám du côn, anh ấy lại nói những tên đó rất có nghĩa khí.” Lê Diệp thở dài.

Nhìn đồng hồ, Tôn Bách Niên nói, “Không còn sớm nữa, chúng ta cứ về đã, muốn tìm hiểu về tên Tôn Siêu này thì phải đến nhà hắn một chuyến.”

Lê Diệp gật đầu, theo anh lên xe quay về.

Trên đường đi, trời dần tối. Tựa vào cửa sổ, cô hơi uể oải vì tâm trạng chán nản.

Nguyện vọng lớn nhất của cô là Hạ Tùng Đào có thể ra tù, sống cuộc sống bình thường. Cô sẽ không bao giờ quấy rầy anh ta nữa, chỉ cần anh ta sống tốt, cô thế nào cũng được.

Tôn Bách Niên nhìn thấy dáng vẻ sa sút của cô, trong lòng nảy sinh đầy cảm giác trách nhiệm phải giải quyết tốt chuyện này.

Quan hệ giữa hai người không quá thân thiết, anh hơn cô vài tuổi, chẳng phải người thân, cũng không tính là bạn bè, số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, tạm thời coi như người quen.

Chuyện hai năm trước, anh có biết. Cô cháu gái cưng Lê Sơ Vũ của nhà họ Lê qua đời, chuyện này khiến nhiều người thấy thương tiếc, cô rất ưu tú, còn trẻ mà đã thuần thục kỹ năng làm việc, thường xuyên đại diện nhà họ Lê tham gia các hoạt động, hoàn toàn không thua kém những mỹ nữ thành đạt.

Về nguyên nhân cái chết của Lê Sơ Vũ, tin một đồn mười, anh cảm thấy hơi thái quá mà lại thật nhảm nhí. Anh không tin chuyện này liên quan đến cô gái đi đâu cũng im lặng. Không lâu sau, Lê Diệp cũng mất tích, lúc trở về thì đã là hai năm sau.

Trước khi mất, cụ bà nhà họ Lê có dặn anh, Lê Diệp bơ vơ không nơi nương tựa, anh nhất định phải giúp đỡ cô. Lúc nhận lời, trong lòng anh cũng có chút xót thương cô. Hiện giờ, anh rất mừng vì cô đã đến nhờ mình giúp.

Xe tiến vào nội thành, anh hỏi, “Cô muốn đi đâu?”

Lúc này, Lê Diệp mới lấy lại tinh thần. Mấp máy môi, đột nhiên cô không biết mình muốn đi đâu.

Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, “Tôi đến…bệnh viện trung tâm.”

Tôn Bách Niên không hỏi nhiều, cô có điều khó nói của cô, anh không nên khiến cô bối rối.

Tới cổng bệnh viện, Tôn Bách Niên lấy xe lăn ra, dìu cô ngồi xuống, “Tôi đưa cô đi nhé.”

Lê Diệp sợ làm phiền anh, “Không cần đâu, cảm ơn anh đã đi một chuyến này, tôi thay Tùng Đào cảm ơn anh.”

“Đâu có, nếu tôi có thể giúp cậu ấy lật lại bản án thì đó cũng là chuyện tốt mà.” Anh nói luôn, “Tôi về tìm hiểu hoàn cảnh của Tôn Siêu trước, nếu có gì tiến triển, tôi sẽ báo cho cô.”

Lê Diệp cảm ơn anh, rồi lên tầng trên.

Ngoài phòng bệnh, cô y tá chăm sóc Doãn Chính Đạc thấy cô đến liền hỏi, “Cô đến lấy đồng hồ à?”

Lê Diệp không hiểu, cô y tá vội chạy vào văn phòng rồi cầm một chiếc đồng hồ ra, “Bệnh nhân ra viện bỏ quên lại, cái này giao cho cô.”

“Anh ta ra viện rồi?”

“Đúng vậy, đi lúc giữa trưa…Cô không biết sao?”

Lê Diệp lắc đầu, đưa tay nhận đồng hồ rồi quay đầu ra khỏi bệnh viện.

Lúc đang làm việc trong phòng thu âm, cô tắt máy, đến giờ vẫn chưa bật lại. Cô bật điện thoại, âm báo tít tít vang lên, hiện ra một tin nhắn. Là Quan Khanh Khanh, cô ấy nói từ lúc tan làm đến khi về, hình như có người theo cô ấy, quá sợ hãi, chỉ biết gọi cho cô.

Lê Diệp vội gọi điện thoại, Quan Khanh Khanh vẫn rất căng thẳng, nói mình đang ở nhà trọ, không dám ra ngoài, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

Nơi cô ấy ở không xa, Lê Diệp lập tức bắt xe đến đó.

Khu nhà trọ hoản hảo, nhưng một cô gái ở đây một mình, chắc chắn không yên tâm bằng có người ở cùng.

Lê Diệp vừa đến, Quan Khanh Khanh đã chạy đến ôm chầm lấy cô, run rẩy đầy vẻ sợ hãi, “Lê Diệp, mai mình sẽ chuyển chỗ, không thể ở đây được nữa!”

Lê Diệp quay đầu đóng cửa lại, Quan Khanh Khanh đẩy bàn ra chặn cửa, căng thẳng áp tai nghe ngóng rồi kéo Lê Diệp vào phòng ngủ, “Mình nghi mình bị tên biếи ŧɦái nào đấy theo dõi, gần đây, mấy lần tan làm muộn, mình luôn cảm giác có người đi theo, hai hôm trước, đồ lót mình phơi ở ban công cũng không thấy đâu cả.”

Lê Diệp cảm thấy sự việc có phần nghiêm trọng, “Cậu báo cảnh sát chưa?”

“Mình không muốn báo cảnh sát…lại không có chứng cớ, cảnh sát tin gì, với lại, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì có vẻ sẽ ảnh hưởng không tốt lắm.”

Lê Diệp có thể hiểu, bây giờ cô ấy đang là người dẫn chương trình nổi tiếng, nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý, tin tức như thế mà để người ngoài biết thì khó mà không có lời ong tiếng ve.

Có người ở cùng, Quan Khanh Khanh thả lỏng tinh thần hơn nhiều, cô ấy nhìn Lê Diệp, “À này, Lê Diệp, cậu ra ngoài muộn thế này, chồng cậu biết không?”

Lê Diệp ngẩn người, cảm thấy thật xa lạ với cách gọi đó của cô ấy. Một lúc lâu sau, cô mới phản ứng lại, lắc lắc đầu, “Không sao đâu.”

“Cậu gọi điện cho anh ấy đi, đêm nay cậu ở đây với mình, được không?”

Lê Diệp gật đầu, vừa bấm điện thoại, vừa lăn xe đến bên cửa sổ. Doãn Chính Đạc đã ra viện, giờ chắc cũng về đến nhà họ Doãn rồi.

Mãi không có ai bắt máy, cô tưởng anh đã ngủ rồi, đang định cúp máy thì đầu bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nữ, “Xin lỗi, A Đạc vừa vào nhà vệ sinh, chờ một chút tôi đi gọi anh ấy nhé.”

Lê Diệp còn chưa kịp lên tiếng thì cô gái ở đầu dây bên kia cao giọng gọi, “A Đạc! Có một người phụ nữ gọi điện tìm anh!”

Một lúc sau, giọng nói uể oải của Doãn Chính Đạc truyền tới, “Phụ nữ tìm anh nhiều lắm, tên là gì?”

“Không biết! Anh lưu tên gì đây, nhìn từ này em chả hiểu gì cả, C cái gì đây?”

“Đưa cho anh!” Anh cúi đầu nói nhỏ, lập tức tiếng hít thở của anh truyền qua điện thoại.

Thật ra Lê Diệp không biết nói như thế nào với anh, không như vợ chồng bình thường, quan tâm nhau rồi gọi điện báo lịch trình. Còn họ, là quan hệ gì cô còn không biết, đôi khi cảm thấy nói cho anh biết chuyện của mình có vẻ dư thừa.

“Cô đang ở đâu?” Giọng nói của người ở đầu máy bên kia thật trầm thấp.

“Tôi đang ở nhà của bạn, cô ấy muốn đêm nay tôi ở lại với cô ấy.”

Anh không nói gì, Lê Diệp cũng không biết nói gì thêm, cứ như vậy im lặng một lúc lâu.

Ở phía bên kia, anh không nhịn được, trầm giọng nói, “Cô còn chuyện gì muốn nói không?”

Lê Diệp hé miệng, không biết nên nói gì, chỉ nắm chiếc đồng hồ của anh trong tay…

Anh ra viện rồi sao? Đi đâu rồi? Ở cùng ai? Diệp Cẩm Lan sao? Tin báo đăng, anh đã đọc được chưa? Nhưng đó không phải điều cô nên hỏi, cô chẳng là ai cả, mà cô cũng không muốn hỏi.

“Không có sao?” Anh lại hỏi.

Lê Diệp cúi đầu ừ một tiếng.

Anh thở vài tiếng nặng nề, lập tức cúp điện thoại.

Nhìn cô ngồi đó, Quan Khanh Khanh bước đến, “Anh ấy bảo sao? Đồng ý cho cậu ở đây không?”

Lê Diệp thu điện thoại lại, “Ừm…Khanh Khanh, cậu ăn tối chưa?”

“Chưa, mình đói gần chết đây, không dám ra ngoài mua, cũng không dám gọi đồ đến, sợ người mang đồ đến cũng là kẻ xấu.”

Lê Diệp cười cười, “Để mình vào bếp xem có gì nấu không.”

Quan Khanh Khanh theo cô vào bếp. Trong bếp chỉ có mấy thứ đơn giản, Lê Diệp nấu cháo thịt, trộn sa lát, tráng trứng gà, toàn món đơn giản, cô lại làm rất thành thục.

Quan Khanh Khanh tỏ vẻ kính nể, “Cậu lợi hại thật, phòng bếp nhà mình gần như chỉ bày ra cho có thôi, mình chả biết nấu.”

Lê Diệp cười, mấy năm sống một mình, không biết cũng phải biết.

“Chồng cậu có phúc ăn rồi.” Ăn một miếng cháo, Quan Khanh Khanh chép miệng, cháo vừa thơm vừa đậm đà.

Lê Diệp cong khóe môi, cô chưa bao giờ có cảm giác mình là người có chồng, cũng chưa bao giờ cảm thấy người kết hôn với cô là chồng cô…

Cái từ này, nghe thế nào cũng thấy mất tự nhiên.

***

Trong phòng bao.

Một đám người cười nói huyên náo, “A Đạc, ai vừa gọi điện đấy, sao lại khiến ông tức thế này?”

Suýt nữa thì Doãn Chính Đạc ném vỡ điện thoại, giờ thì đang ngồi trong một góc uống rượu, hai mắt đằng đằng sát khí.

“Vừa ra viện đã uống rượu.” Diệp Cẩm Lan cướp cốc rượu của anh, lại đưa mắt nhìn một cô gái đang cười nói ở bên cạnh, “Ti Ti, cậu thật là, nghe điện thoại lung tung, ngộ nhỡ là vợ anh ấy gọi thì sao?”

“Tớ làm sao biết được là vợ anh ấy? Số điện thoại không lưu tên, có mỗi một từ đơn, nhìn lại chẳng hiểu, còn tưởng là người không quan trọng…Với lại, tớ không có nói gì quá đáng cả…”

Có người lập tức tò mò, “Từ đơn gì cơ?”

“Cái gì CO ý, không hiểu, không giống tiếng Anh lắm.”

Doãn Chính Đạc không nhịn được, liếc mắt nhìn người đó một cái, “Luyên thuyên nhiều thế.”

“Được rồi, được rồi, cũng không sớm nữa, A Đạc, mấy người bọn anh có gia đình rồi thì nên về sớm một chút đi, đỡ cho người ở nhà lo lắng.” Diệp Cẩm Lan đẩy đẩy anh.

Nhiều bạn học đã lâu không liên lạc, sau khi gặp lại Diệp Cẩm Lan, anh phát hiện ra cũng có rất nhiều bạn bè về nước phát triển, hôm nay quyết định tụ tập một trận.

Đang chơi vui, lại là cuối tuần, mọi người đều không chịu về. Doãn Chính Đạc cũng không có ý định rời đi. Cuộc điện thoại vừa rồi rõ ràng là khiến anh không vui, hoặc là nói tối nay anh vốn không vui, cười cũng chỉ nhè nhẹ, không hề có vẻ thân thiện.

Đám người tiếp tục hát hò, trong phòng quả thực vô cùng ồn ào.

Cầm cốc lên, Diệp Cẩm Lan nhìn người đàn ông bên cạnh, không giấu được sự tò mò, “A Đạc này, sao anh lại lấy vợ anh? Hôm đấy gặp nhau, em không ngờ lại là chị ấy.”

Doãn Chính Đạc lấy một điếu thuốc, “Sao lại không ngờ là cô ấy?”

“Thoạt nhìn, chị ấy…không giống với kiểu anh thích.”

“Cứ phải thích mới lấy được à?” Anh cười lạnh.

“Ồ, anh đang giận lẫy thôi.” Diệp Cẩm Lan quan sát vẻ buồn bực của anh, “Chị ấy đọc được scandal của em với anh, liệu có tức giận không nhỉ? Em không hề cố ý, vốn dĩ không dám ra ngoài với người khác, sợ bị bắt gặp rồi lại loạn cào cào lên, đúng là đau đầu.”

Anh hừ lạnh một tiếng. Tức giận? Cái người đó chưa bao giờ biết tức giận, cô có thể được bình chọn là người vợ tốt nhất, không quản, không hỏi han, không quan tâm.

“Anh cũng phải giải thích chứ, đừng cứng nhắc quá, phàm là phụ nữ, đọc được tin này thì kiểu gì cũng mất hứng.” Diệp Cẩm Lan vô cùng áy náy, “Nếu muốn, em có thể đích thân đi giải thích với chị ấy.”

“Không cần.” Doãn Chính Đạc nhả một ngụm khói, “Cô ta là cái thá gì chứ.”

Diệp Cẩm Lan lắc đầu, “Đàn ông ấy à, có chết cũng vẫn sĩ diện.”

Anh không lên tiếng, ngồi dựa vào ghế, buồn bực chẳng buồn nói gì. Căn phòng bao riêng rất tối, chút ánh sáng của ngọn đèn nhỏ hắt vào mắt anh, chiếu ra một tia lạnh lùng mà cô đơn.