Hóa ra chiêu hiền sứ đúng là tiểu vương gia của Triệu Vương phủ. Một mặt mừng thầm một mặt lại thấy có chút lo âu, Âu Dương Khắc cứ lo nghĩ như thế mà tiến vào Triệu vương phủ. Mừng vì không cần tốn nhiều công sức liền tìm được tung tích của mỹ nhân, lo là vì lần đầu tiên gặp mặt chưa lưu lại được dấu ấn tốt đẹp nào trong lòng mỹ nhân. Thật là tức chết, mấy cái lời kịch bản kia căn bản toàn mang ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ không có chút tình ý chi cả. Làm hắn phát mệt cố gắng đem hết phong lưu cùng thủ đoạn liên tiếp dùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng bù lại vẫn không đủ. Khiến Hoàn Nhan Khang tức giận tới sắc mặt trắng bệch, phẩy tay áo bỏ đi. Nhoáng một cái cũng đã vài ngày, đếm trên đầu ngón tay, số lần được gặp mặt tiểu vương gia Hoàn Nhan Khang không vượt qua ba lượt.
Nghĩ tới ngày đó trên đài luận võ lại cùng tới cùng lui một chỗ với mỹ nhân, hắn thầm nghĩ sẽ được cùng với mỹ nhân tiểu vương gia gần gũi tiếp xúc một chút. Một màn đao quang kiếm ảnh liền bắt đầu, hắn rất muốn thừa dịp dùng cây quạt ngoắc ngoắc cằm mỹ nhân khiêu khiêu sợi tóc trêu đùa một phen cho không uổng chuyến này, nhưng lại ngại mệnh lệnh của Triệu vương chỉ có thể cùng một đám hỗn tạp kia tỷ thí. Đương nhiên tài nghệ của hắn trấn áp quần hùng, dùng gót chân mà nghĩ cũng biết như thế, đám này như thế nào mà dám cùng hắn – truyền nhân chính tông của Tây Độc đánh nhau. Không đợi hắn xuất tới sát chiêu liền biết kết quả rồi.
Nhưng mà hắn cũng nhìn ra được, Hoàn Nhan Khang đã sớm trong lòng khó nhịn, nóng lòng muốn thử sức. Thấy hắn thắng mọi người, Triệu vương liền gật đầu khen ngợi, Hoàn Nhan Khang lại vẻ mặt không phục, từ chỗ ngồi mà nhảy lên đài, nhướng mày động thân chỉ vào hắn quát: ” Âu Dương Khắc, tỷ thí còn chưa chấm dứt, ta và ngươi còn chưa phân thắng bại! … Đến đây đi!”
A, mỹ nhân, tôi sẽ ~ Âu Dương Khắc miễn cưỡng đè nén cảm giác vui mừng như điên, đang muốn trả lời, lại bị Triệu Vương một câu mà thản nhiên ngăn cản: ” Không cần, tất cả mọi người dừng thôi, thủ lĩnh đã được xác định, chính là Bạch Đà Sơn thiếu hiệp Âu Dương Khắc.”
Vừa thấy vẻ mặt Hoàn Nhan Khang tức giận ảo não, Âu Dương Khắc đã bi thương hiểu được, cơ hội lần này cứ thế mà bị hủy rồi.
Thủ lĩnh cái gì … Ngươi mới cần làm thủ lĩnh, Cả nhà ngươi mới cần làm thủ lĩnh ấy!
( chửi thầm trong bụng đây mà ^^)
Kế tiếp vài ngày sau tiểu vương gia đến bóng dáng cũng không thấy, Âu Dương Khắc u buồn phờ phạc cả người, hắn còn không biết tiểu vương gia chạy tới trêu đùa cái gì là luận võ chọn rể. Hôm nay sau giờ ngọ, hai mươi bốn cơ thϊếp xinh đẹp hầu hạ Âu Dương Khắc uống mấy chén rượu, lại gặp chim hoàng oanh vui vẻ từng đôi từng đôi, hành lang có hai con mèo dám không coi ai ra gì đùa giỡn quấn quýt nhau, nhất thời làm hắn cô đơn không thôi.
Cơ thϊếp hai bên nhìn nhau một hồi, rồi vây lấy nũng nịu hỏi: ” Công tử sư phụ, vì sao thương cảm như vậy, hay là chúng nô tỳ hầu hạ không tốt?”
Âu Dương Khắc vung chiết phiến, lay động vài cái, dừng lại thở dài: ” Cứ nghĩ ta là Âu Dương công tử, phong lưu phóng khoáng, phong thần tuấn nhã, trên là ôn nhu công, dưới cũng có hoa tâm thụ, thế nhưng không biết làm sao đạo diễn vẫn làm cho tôi BG, chẳng phải bi ai sao!”
Cơ thϊếp lại hai bên nhìn nhau, đang muốn hỏi thêm vài câu, chợt nghe bên ngoài hành lang có tiếng bước chân vang lên, một người vội vàng mà vào.
“Âu Dương Khắc!” Người nọ khinh cừu noãn hài, cẩm y ngọc đái, mặt mày xinh đẹp như bức tranh, môi hồng răng trắng, đúng là tiểu vương gia Hoàn Nhan Khang.Cây quạt trong tay Âu Dương Khắc lạch cạch rớt xuống đất, từ trên giường cuống cuồng đứng lên. Hoàn Nhan Khang vừa thấy bên cạnh hắn mỹ nữ như mây xếp thành cả trận thế như vậy liền sửng sốt một chút, ngạc nhiên lại khinh thường nhìn hắn một cái.
“Tiểu vương gia hãy nghe ta nói… Ta thề với trời đất, những cơ thϊếp này dung mạo cộng lại cũng không bằng một nửa của ngươi, nếu ngươi có thể ở bên cạnh ta cả đời, ta lập tức đem đuổi các nàng đi không còn một mống. ”
Hoàn Nhan Khang khoanh tay, ngạo mạn nói: ” Ta không rảnh đến nói vô nghĩa với ngươi, ngày mai ta theo mẫu phi muốn đi Quảng Tề Tự dâng hương, ngươi phụ trách mang mấy cao thủ theo bảo hộ.”
Quảng Tề Tự! Dâng hương!
Từ cổ tới nay, đạp thanh, dâng hương, về nhà mẹ đẻ là ba cái lý do bình thường tiểu thuyết có khả năng nhất dẫn đến nhất kiến chung tình, hoặc một đêm gian tình, xác xuất thành công tới tận 90% đó nha. Âu Dương Khắc vừa nghe đã hưng phấn tới mức thiếu chút nữa không cần đến dây thép cũng có thể bay lên, quên cả khom người lĩnh mệnh. Dùng ánh mắt đầy ảo tưởng, nóng bỏng cùng ôn nhu ngập tràn nhìn Hoàn Nhan Khang, làm cho Hoàn Nhan Khang tự nhiên cũng đỏ mặt, liền vội vã xoay người bước đi, như thể mình đã làm gì sai lầm.Âu Dương Khắc đầu ngẩng cao càm giác tình tự mãi vẫn chưa biến mất.
Sáng sớm hôm sau thân binh của vương phủ gõ chiêng dẹp đường, hắn thần thái vui vẻ như muốn bay lên kỵ mã đi theo phía sau Hoàn Nhan Khang.Đường lớn thật rộng rãi, vẩy nước quét sạch không nhiễm một hạt bụi, đá phiến lát đường cũng sạch tới mức không nhìn thấy đường viền, thẳng tắp kéo dài đi ra ngoài. Trong đầu hắn chính là cảnh trong mơ thật kiều diễm, kính nhờ Vương phi, người ở Đại Hùng Bảo Điện ngàn vạn lần cùng Bồ Tát nói thật nhiều tâm sự a, cho tại hạ Âu Dương Khắc cùng với tiểu vương gia có thời gian thật nhiều để tăng tiến cảm tình, tình cảm sẽ mặn mà thông hiểu nhau, đầu mày cuối mắt tình yêu thẳng tiến …” A — —!”
Hắn nhìn chung quanh, càng nghĩ lại càng đắc ý, nhịn không được hướng tới tiểu nha đầu Hoàng Dung trong đám người kia vui vẻ trêu chọc, nói những điều làm người ta hiểu lầm.