Quý phủ ngập tràn không khí vui mừng, lão quản gia chạy đông chạy tây thu xếp, khắp nơi dán chữ Hỉ đỏ tươi, bọn hạ nhân nhanh chân qua lại chuẩn bị.
Bốn phía yết hoàng bảng, nói là Nhị hoàng tử sắp thành hôn. Bảng vừa dán lên, thiên hạ đều biết, tuyệt sắc tiểu mỹ nhân Trầm Trọng Sơn sẽ kết hôn!!!! Tức khắc tan nát vô số trái tim nhi nữ, diệt sạch bao mộng nam nhi. Vốn nên là chuyện cả nước chúc mừng, lại thành người người thở dài thương tâm.
Triệu Nhị Ngưu dốt đặc cán mai, một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhìn hồng chỉ giăng khắp phủ, không hiểu vì sao lại thấy bồn chồn, nhưng nghĩ tới sắp đến tân niên, vậy cũng hẳn là bình thường.
Trầm Trọng Sơn từ trong cung trở về, vừa vào cửa liền thấy Trầm Vân Phong chính đang lôi kéo lão quản gia nháo sự.
“Không được dán, không được dán!!!”
Túm lấy hỉ tự muốn xé đi, không ngờ lại bị người giữ chặt.
“Kẻ nào không muốn sống…..!!!!”
Là Nhị ca nhà hắn cầm chặt tay hắn như muốn đòi mạng.
“Hắc hắc, Nhị ca hảo Nhị ca hảo! Đã về a….”
Cho dù ngươi hiện tại là một bộ đáng yêu cười nịnh, Trầm Trọng Sơn cũng không phải là Lan Sỹ Thành, vô dụng!
Trầm Trọng Sơn lấy hỉ tự bị Trầm Vân Phong niết nhăn, mở ra, thấy vẫn chưa bị rách, nở nụ cười.
Trầm Vân Phong toàn thân đóng băng.
“Nhị…… Nhị ca?”
Trầm Trọng Sơn giương mắt, phượng mâu híp lại, khẽ gật gật đầu, nhẹ giọng nói.
“Có lẽ ta nên giúp Lan Sỹ Thành một chút.”
Nói xong liền vung tay phải, ám vệ Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ từ trên trời giáng xuống, không cần hỏi làm cái gì, trực tiếp khiêng Trầm Vân Phong ném ra cửa.
“Nhị ca…… Ta…… Sai…… ……”
Ai….Giờ biết sai cũng vô ích.
Trầm Trọng Sơn cầm lên một xấp hỉ tự, cười thực nhu hòa.
Còn trong phòng Trầm Trọng Sơn, Triệu Nhị Ngưu đang ngồi trên ghế dài, ăn điểm tâm nha hoàn bưng lên.
“Nhị Ngưu……”
“A?”
Triệu Nhị Ngưu ngẩng đầu, thấy Trầm Trọng Sơn đi về phía mình.
“A!”
Một phen bị ôm lấy.
“Có chuyện gì a? Điểm tâm của ta!”
Trầm Trọng Sơn lau đi điểm tâm dính trên miệng hắn, đưa Triệu Nhị Ngưu xem xấp hỉ tự kia, vỗ vỗ eo hắn.
“Đẹp chứ!”
“Ừ?”
Triệu Nhị Ngưu giơ lên nhìn.
“Không phải chỉ là một xấp giấy hồng thôi sao! Có gì đẹp chứ!”
“Ha ha, rất đẹp mà!”
“Ai ai ai!!! Các ngươi làm gì!!! Cởϊ qυầи áo ta làm gì!!! Hôm nay lạnh lắm đó!!!!!”
Thợ may cầm thước dây vẻ mặt tươi cười, khom người nói.
“Công tử, chúng ta đây là muốn đo thân, để may quần áo cho ngài a!”
“A? May quần áo? Không cần, quần áo ta đủ mặc!!”
Ám vệ Nhị đứng bên giám sát lấy một đĩa mứt táo, đưa tới trước mặt Triệu Nhị Ngưu.
“Nè, Nhị Ngưu ca, mứt táo vừa làm.”
“A?”
Hai mắt Triệu Nhị Ngưu tức thì sáng rỡ, chạy tới.
Ám vệ Nhị gật đầu ý bảo thợ may tiếp tục, thợ may hiểu ý, cầm thước dây đo hết một lượt Triệu Nhị Ngưu đang toàn tâm toàn ý ăn điểm tâm.
Ai….Nhị Ngưu, ngươi cứ như vậy bán mình đi….Một đĩa mứt táo a….
Cách mùng một tháng giêng vài ngày, hôn sự gần như đã chuẩn bị xong, Trầm Trọng Sơn ở trong tân phòng, cả gian phòng được trang trí lại, đâu đâu cũng thấy màu đỏ, trướng mạn phù dung, chăn đệm uyên ương, cái gì cũng đều có đôi có cặp.
Triệu Nhị Ngưu cảm thấy có gì đó không đúng, kéo tay áo Trầm Trọng Sơn hỏi.
“Ta thấy nhà ngươi hiện tại rất khác nhà người ta a!”
Trầm Trọng Sơn để danh mục quà tặng xuống bàn, đem bàn tay có chút lạnh của Triệu Nhị Ngưu bao trong tay mình.
“Sao lại khác?”
Triệu Nhị Ngưu nhìn nhìn xung quanh.
“Ta thấy giống như lúc người ở thôn ta thành thân!”
Quay đầu nhìn Trầm Trọng Sơn, dùng sức gật đầu.
“Giống hệt!”
Trầm Trọng Sơn gợn lên khóe môi, cười thực hồn nhiên.
“Lễ mừng năm mới ở nhà ta có tập tục như vậy, đương nhiên là khác bên ngoài.”
Triệu Nhị Ngưu mở to mắt ngưu chớp chớp, lại ra sức gật đầu.
“Nga, thì ra là như thế a! Ta hiểu rồi!”
Lại nghĩ lại vẫn là không đứng.
“Di? Tới lúc nào thì chúng ta quay về thôn a? Lần này ta đi không biết đã lâu? Không được không được, ta phải đi về! Ta phải về nhà mừng tân niên!”
Lập tức rút tay ra, tìm hành lý của mình.
Trầm Trọng Sơn ngầm bực tên ngốc này sao lại đúng lúc nhớ đến về nhà, vội vàng ngăn Triệu Nhị Ngưu.
“Nhị Ngưu, đừng vội thu thập, chúng ta qua mùng năm là sẽ trở về.”
“Gì! Mùng năm!! Không được, ta phải về!!”
Trầm Trọng Sơn mềm giọng.
“Nhị Ngưu, ngươi chờ ta mấy ngày, để cho ta ở cùng phụ hoàng, mẫu hậu đến mùng năm là được rồi, lần này ta đi không biết khi nào mới có thể gặp lại họ, ngươi chờ ta mấy ngày có được không?”
Thủy mâu ngấn nước chân thành tha thiết, lực sát thương mười phần.
Triệu Nhị Ngưu gãi gãi đầu, nhìn Trầm Trọng Sơn, mềm lòng, cảm thấy Trầm Trọng Sơn đối với mình rất tốt, còn muốn tới thôn mình ở, bất quá là cùng phụ mẫu mừng tân niên, mình chờ cũng nên phải.
“Được rồi, qua năm chúng ta mới đi.”
Trầm Trọng Sơn cong mắt phượng, hôn phớt lên môi Triệu Nhị Ngưu, ngồi xuống tiếp tục xem danh mục quà tặng.