Cửa thôn đứng chật người, Hoa Lan khóc đỏ mắt ngã vào lòng Đại Bảo, Nhị Ngưu cười hì hì cầm hành lý vỗ vỗ vai Đại Bảo nói:
“Đại Bảo, muội muội của ta giao cho ngươi, nếu ta trở về thấy Hoa Lan bị ủy khuất ta liền bổ ngươi.”
“Nhị Ngưu ca cứ yên tâm, ta sẽ đối tốt với Hoa Lan, ngươi cố gắng về sớm, đừng để Hoa Lan nhớ lâu.”
Triệu Nhị Ngưu gật gật đầy, quyến luyến nhìn nhìn thôn, đây chính là nơi hắn sống suốt hai mươi mấy năm a, nếu lần này đi không thể trở về….Nhị Ngưu không dám nghĩ tới, cầm hành lý vội sải bước ra thôn.
“Ca!!!!…..” Hoa Lan khóc muốn đuổi theo, lại bị Đại Bảo ôm chặt.
Nhị Ngưu quay đầu vẫy vẫy tay, lau lau nước mắt.
Thôn của Nhị Ngưu nằm ở nước Yên, cho nên Nhị Ngưu chính là người nước Yên. Hiện tại nam di ở phía Nam đang tấn công, nước Yên vốn là đại quốc, là nơi giàu có và đông đúc, bình thường đối các nước láng giềng cũng hòa hợp, rất ít khi xảy ra chiến sự, nên cũng không có nhiều quân đội chính quy, vì thế khi chiến tranh nổ ra, sẽ bắt tráng đinh xây dựng quân đội tạm thời.
Đây là lần đầu tiên Nhị Ngưu rời núi, nên đối bên ngoài cái gì cũng thấy mới mẻ, tò mò, trái nhìn phải nhìn, lão xa phu thấy Triệu Nhị Ngưu bộ dáng ngốc nghếch như vậy liền vui tươi hớn hở giới thiệu cho hắn. Nhị Ngưu hứng khởi nghe, liền đem phần buồn bực kia vứt sang một bên. Đợi khi đến huyện, Nhị Ngưu mới thấy thì ra không phải chỉ có mình hắn không may, trong lòng cũng cân bằng lại. Khu tập trung ở phía tây huyện, bình thường dùng làm mã tràng, giờ lại nơi nơi toàn là người, tất cả đều là hán tử cường tráng. Nhị Ngưu đứng trong đó liền giống như cát trong sa mạc, tầm thường đến không buồn liếc mắt nhìn một cái.
(mã tràng: nơi chăn ngựa, huấn luyện ngựa.)
Mọi người đều là nam nhân, lại đều gặp phải chuyện không may này, rất nhanh liền trò chuyện vui vẻ, Nhị Ngưu nói năng vụng về, nên chỉ đứng một bên nghe người ta nói.
“Nghe nói trận đánh này cực lớn, hoàng thượng ở kinh thành còn phái cả hoàng tử đến mà!”
“Hoàng tử? Có bản lĩnh gì a, toàn là thiếu gia sống an nhàn sung sướиɠ!”
Triệu Nhị Ngưu gật gật đầu, cảm thấy có đạo lý.
“Hư…Ngươi nói nhỏ một chút, nếu bị người khác nghe thấy có thể sẽ chịu thảm a!”
“Ai ai ai ai, mồm miệng ta đúng thật là…!”
Triệu Nhị Ngưu thấy hai người kia không còn dám nói chuyện, đang định lấy bánh bột ngô ra ăn thì chợt nghe tiếng trống, hắn nhìn về phía trước, thấy một người mặc quan phục, đầu đội mũ quan đứng trên bục cao, Nhị Ngưu bĩu môi, trong lòng không quá hào hứng.
Người nọ nói gì gì đó, nhưng tất cả chỉ là giọng quan nho điều, người không mấy học thức như Triệu Nhị Ngưu có chỗ nào hiểu được, thấy người nọ bộ dáng thư sinh tiểu bạch kiểm, Triệu Nhị Ngưu liền càng thêm chán. Tiểu tử bên cạnh giống như cũng không thích nghe, Triệu Nhị Ngưu nhìn hắn vài lần, cảm thấy bộ dạng hắn rất là oai hùng, khí thái như bậc công tử thế gia, người kia thấy Triệu Nhị Ngưu cũng không thích nghe như mình, cũng rất vui vẻ dịch qua đây.
“Huynh đệ, từ chỗ nào đến?”
“Ta là từ thôn Bình Ao đến!”
“Thôn Bình Ao? Ân…..Chưa từng nghe qua, ta là người huyện này, gọi là Cao Lý.”
“Ta tên Triệu Nhị Ngưu!”
Cao Lý cố nhịn, tên này là tên gì a, muốn cười lại sợ mất lễ phép, liền nghẹn đỏ mặt. Triệu Nhị Ngưu là người hiền hậu, thấy Cao Lý đỏ bừng mặt còn tưởng rằng hắn không khỏe, vội vàng hỏi.
“Huynh đệ, ngươi sao thế?”
“Khụ khụ khụ, không có việc gì, không có việc gì..Là trời nóng quá thôi.”
“Nga.”
“Nhị Ngưu huynh a, nếu hôm nay chúng ta may mắn gặp gỡ, liền xem như huynh đệ đi. Về sau nếu ngươi có việc gì cần thì cứ nói.”
Nhị Ngưu nghe vậy thực cảm động, nghĩ trước khi rời đi muội muội dặn dò mình nhất định phải cẩn thận, bên ngoài có nhiều người xấu, nhưng giờ Nhị Ngưu lại thấy Hoa Lan nói không đúng, bên ngoài rất nhiều người tốt a!
Thẳng đến buổi chiều mặt trời lặn về tây, Nhị Ngưu mới được ăn bữa cơm thứ nhất trong ngày, đói đến mức Nhị Ngưu cứ lẩm bẩm trong miệng, Cao Lý đến gần muốn nghe Nhị Ngưu đang nói cái gì..
“Ta không đói bụng, ta không đói bụng, ta không đói bụng, ta mau chết đói…..”
Cao Lý không nín được, vội trốn tới một góc cười vật vã.
Ăn cơm xong tất nhiên là phải đi ngủ, vì chỉ là tạm thời tập trung, hơn 5000 người cứ thế ngủ ở mã phòng, Cao Lý tuy nói mình là dân chúng tầm thường, nhưng một thân da thịt trắng nõn, mềm mại, hiển nhiên không thích ứng được, ngồi trên ghế nói cái gì cũng tuyệt đối sẽ không ngủ ở cái giường tạm kia.
Triệu Nhị Ngưu lại không cảm thấy có vấn đề gì, cuộc sống của hắn vốn là như vậy, nằm trên giường tán chuyện với mọi người, cảm thấy tất cả đều là người tốt, trong đó còn có cái tiểu thiếu niên tên Lương Viên, đồng bạn hắn gọi hắn là Viên, là một đứa nhỏ rất đáng yêu, hắn nói hắn 17 tuổi, nhưng Triệu Nhị Ngưu nghĩ nhìn hắn trông như mới 15, mặt mày thanh tú như búp bê, thân hình vừa gầy lại vừa nhỏ.
“Ta nói Lương Viên a, nhìn ngươi thế kia còn muốn đánh giặc a, vẫn là về nhà đi!” Lai thúc nằm bên cạnh Triệu Nhị Ngưu nói.
“Nhìn ta làm sao, tuy nhỏ, nhưng nhanh nhẹ a, chí ít cũng chạy rất nhanh!”
“Đúng rồi đúng rồi, ngươi đầu tiên là chạy về phía trước, sau đó lại bị Nam di đuổi chạy về, phải không?” A Thuận đầu bên kia cũng hùa vào trêu chọc.
“Hừ, đại nam nhi chí tại tứ phương, ta muốn tự mình làm nên sự nghiệp, mới không nghe các ngươi nói linh tinh! Ngươi nói đúng không, Nhị Ngưu ca!”
“Ừmm…” Nhị Ngưu buồn ngủ, thuận miệng đáp một câu.
Lương Viên thấy Nhị Ngưu ngủ rồi, một mình cũng không hứng thú, nhún nhún vai cũng đi ngủ. Mọi người nghĩ ngày mai sáng sớm đã phải thức dậy đều bắt đầu nhắm mắt lại ngủ.