Tội + Cộng Sự

Chương 45: Lễ vật thành nhân

Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với thân thể Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi lập tức tăng xông huyết.

Có lẽ bởi lâu lắm chưa được trút hết ra, nên chỉ một cái ôm cũng làm anh suýt không chịu nổi. Mất mặt quá…

Vật bên dưới của cả hai khẽ chạm vào nhau, đều cứng rắn, theo bản năng cọ cọ vào thân thể nhau, nhưng không dám tiến xa hơn.

Làm người đi trước, kinh nghiệm của Diệp Phi coi như cũng phong phú, giờ phút này phải dẫn dắt Bạch Minh Ngữ. Anh cẩn thận hôn lên cổ Bạch Minh Ngữ, tìm kiếm vùng nhạy cảm của cậu. Bạch Minh Ngữ phát ra một tiếng kêu khẽ, âm thanh nọ khiến Diệp Phi cảm động vô cùng, điều này chứng tỏ cậu có phản ứng với anh!

Biết bé con lần đầu nếm thử trái cấm, màn dạo đầu nhất định không được vội vàng, Diệp Phi cực lực đè nén ham muốn gào thét trong lòng, cẩn thận dịu dàng hôn lên tai và cổ Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ bị Diệp Phi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khoan khoái ngửa đầu lên

thở dốc.

“A… Anh… Phi…” Bạch Minh Ngữ hổn hển khẽ gọi.

Nhìn Bạch Minh Ngữ hưởng thụ như vậy, Diệp Phi tự tin hẳn lên, khí phách từ đan điền dâng cao. Anh cố gắng xem nhẹ dòng điện kỳ quái đang dần hiện hữu trong cơ thể, hít vài hơi thật sâu, chuyển lên cằm Bạch Minh Ngữ, chậm rãi tiếp cận đôi môi hé mở, vươn lưỡi ra liếʍ liếʍ, xúc cảm mềm mại làm anh run rẩy cả người, vội vàng há miệng ngậm mυ'ŧ. Động tác này lại như kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bạch Minh Ngữ, cậu thình lình túm lấy bả vai Diệp Phi, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, trừng trừng nhìn Diệp Phi, đôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt rất đáng sợ.

Diệp Phi vẫn há miệng, lưỡi chưa kịp rút về, dường như hoảng sợ vẻ mặt của cậu.

“Ơ… Không thích à?” Diệp Phi xấu hổ hỏi.

Bạch Minh Ngữ lại không nói lời nào, bất ngờ mạnh bạo ôm siết lấy Diệp Phi, cúi xuống hôn môi anh, cắn đầu lưỡi anh, điên cuồng mυ'ŧ, nhóc con không có kinh nghiệm, có lẽ là nụ hôn đầu nên vừa cắn vừa hút, mấy lần còn dùng cả răng nanh làm Diệp Phi đau rát. Cậu hoàn toàn không có kỹ thuật, bừa bãi vội vàng, chỉ theo bản năng tìm kiếm thứ mình muốn. Nhưng nụ hôn vừa trúc trắc vừa độc đoán này lại khiến Diệp Phi choáng váng tới nhũn cả người. Tự nhủ nhóc con chẳng cần kỹ thuật cũng đánh cho mình không còn manh giáp, đây chính là sức mạnh tình yêu trong truyền thuyết sao?

Dễ chịu quá…

“Ư… Ưm…”

Nhưng cũng có chỗ là lạ, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng thì anh hiểu được, nhưng rõ ràng đã uống thuốc rồi, sao mới thế mà đã sắp không nhịn nổi?

Diệp Phi cảm giác đất trời chao đảo, đầu càng lúc càng choáng như thể từng tế bào, từng lỗ chân lông đều đang gào thét đòi được giải thoát.

“Tiểu Ngữ…” Diệp Phi vô thức gọi tên cậu.

Bạch Minh Ngữ nhận được tín hiệu khát khao của Diệp Phi, càng thêm mạnh bạo, cậu cúi xuống, Diệp Phi bị ép thành tư thế ưỡn người, đầu ngửa ra sau. Anh cảm giác tư thế này hơi kỳ lạ, nhưng hiện giờ anh chỉ muốn bắn, rất rất muốn, thân thể và não bộ hoàn toàn không nghe lời anh, không thể nghĩ tới việc gì khác. Anh nắm chặt vai Bạch Minh Ngữ, đê mê thở dốc.

Chất giọng nam tính của Diệp Phi truyền vào tai Bạch Minh Ngữ như tiếng sấm, chấn động khiến toàn thân cậu run rẩy, vật cứng bên dưới như núi lửa sắp phun trào, không thể ngừng lại được. Cậu rời khỏi môi Diệp Phi, chuyển sang hôn cổ anh, thấy đồ thể thao vướng víu, cậu giơ tay xé luôn áo, hé lộ bờ ngực trắng bóng, cậu cuống quýt vừa hôn vừa gặm nơi đó, tìm được một viên thịt nhỏ, cậu liếʍ láp mãi không chịu rời đi, dùng răng vừa cắn vừa kéo, khiến người đàn ông bên dưới bật ra tiếng kêu rất êm tai.

Âm thanh dâʍ đãиɠ cùng cực nọ khiến Bạch Minh Ngữ thình lình ngừng lại, không khỏi ngẩng lên nhìn Diệp Phi.

Diệp Phi cũng hoảng sợ chính tiếng kêu của mình, anh chưa từng nghĩ mình lại có năng khiếu rêи ɾỉ như phụ nữ, việc này hình như chỉ là độc quyền của bên số 0, ngày xưa anh lên giường im lặng lắm, hôm nay bị sao thế này?

Thấy Bạch Minh Ngữ dừng lại, Diệp Phi miễn cưỡng ngóc cổ lên, xấu hổ giải thích, “Tiểu Ngữ à, ngại quá, anh…” Anh bình thường không thế đâu.

Bạch Minh Ngữ đỏ mặt lắc đầu, ngại ngùng nói, “Không sao mà, vậy mới hay, em chỉ không ngờ anh Phi lại cởi mở thế.”

Những lời này làm Diệp Phi chỉ muốn húc đầu vào tường.

“Đấy là… Anh… Á?”

Diệp Phi đang định giải thích thêm vài câu, Bạch Minh Ngữ lại thình lình ôm ngang lấy anh, bước vài bước tới bên giường, ném anh lên, sau đó ngồi lên trên khóa anh ở dưới, vừa hôn thân thể anh, vừa xé quần áo anh, ánh mắt khát khao hung hãn như sói đói nhìn thấy con mồi, Diệp Phi thật sự hơi sợ cậu ăn thịt anh luôn.

Bạch Minh Ngữ có vẻ rất thích hai viên thịt nhỏ trước ngực anh, vừa cắn vừa liếʍ, vừa mυ'ŧ vừa kéo không rời miệng, Diệp Phi vừa đau vừa nhột, mơ mơ màng màng nghĩ, chắc em nó thiếu tình mẹ… Coi mình là mẹ rồi? Nhưng Diệp Phi không ngờ chỗ ấy của mình lại mẫn cảm như vậy, Bạch Minh Ngữ còn hiểu rõ thân thể anh hơn cả anh nữa.

Chỉ có điều ngay sau đó, bộ não đê mê vì sung sướиɠ của Diệp Phi đột nhiên nhận ra một vấn đề thiết thực. Tạm thời bỏ qua chuyện anh uống thuốc xong lại trở nên yếu hơn xưa, thì tại sao quyền chủ động hình như… Không phải thuộc về anh vậy?

Diệp Phi miễn cưỡng hoàn hồn từ cơn bão tố “Cắn xé” của Bạch Minh Ngữ, cất giọng vừa yếu ớt vừa khản đặc, “Tiểu, Tiểu Ngữ này, anh là… Anh là số 1, ý là, là ở phía trên.” Nói vậy không biết cậu có hiểu không?

Cái giọng này là của ai? Sao nghe đê tiện thế?

Diệp Phi thấy đại sự không ổn rồi, tình hình này e rằng anh chẳng nhịn nổi tới giữa hiệp mất, ngộ ngỡ… Ngộ ngỡ… Diệp Phi không dám tưởng tượng đôi mắt đen láy của Bạch Minh Ngữ ai oán nhìn anh khi anh đột ngột xuất tinh sớm, nếu vậy anh sẽ điên mất.

Bạch Minh Ngữ dừng lại, vẫn đè bên trên anh, hôn môi anh, nhẹ giọng hỏi, “Số 1? Từ xưa đến nay à?”

“Ừ.” Rõ ràng mà, tuy hôm nay hơi yếu một chút.

Ánh mắt Bạch Minh Ngữ chợt lóe một tia vui sướиɠ, rồi tức khắc chuyển sang thâm thúy, cậu kề mũi trên chóp mũi anh, những ngón tay dài trượt tới eo Diệp Phi, luồn vào trong cạp quần rộng rãi, mạnh mẽ túm lấy bờ mông cong nẩy, Diệp Phi tức khắc trợn mắt, hoảng sợ nhìn cậu.

Vẻ mặt đáng sợ và động tác của Bạch Minh Ngữ khiến Diệp Phi có cảm giác người đang lên giường với anh là một người khác. Nhưng ảo giác này chỉ kéo dài một giây, sau đó Bạch Minh Ngữ trở về nguyên dạng, ngượng nghịu cười cười, nhân lúc Diệp Phi còn ngơ ngác, một ngón tay theo kẽ mông luồn vào, vuốt ve vị trí riêng tư nhất, thấp giọng hỏi, “Tức là… Em là người đầu tiên dùng chỗ này của anh?”Diệp Phi cứng đờ người, cực kỳ không thoải mái. Anh nuốt nước miếng, bắt lấy cánh tay Bạch Minh Ngữ, vốn định ngăn cản cậu, nhưng chợt nhận ra mình đã xúc động tới không nói nên lời.

Bởi vì… Thích quá. Nhưng mà… “Tiểu Ngữ à… Anh, anh… Á…”

Diệp Phi chưa kịp nói, một ngón tay Bạch Minh Ngữ đã thình lình đâm vào trong, Diệp Phi suýt thì cắn phải lưỡi.

Bạch Minh Ngữ chặn miệng anh lại, nuốt lấy tiếng phản bác của anh. Tới khi Diệp Phi một lần nữa bị cậu hôn tới mơ màng thở, Bạch Minh Ngữ mới cúi xuống cọ cọ bên tai anh, hổn hển nói, “Anh Phi… Cho em làm đi. Em sẽ cẩn thận mà. Anh cũng muốn đúng không?”

Hai người đều đã mồ hôi ướt đẫm, xúc cảm ướt dính càng tăng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho thân thể, khiến cả hai đều lạc mất mình.

Tinh thần Diệp Phi cũng sắp sụp đổ, chỉ có điều bảo anh tình nguyện làm 0 thì vẫn hơi vượt quá sức chịu đựng của anh. Nhưng nhìn đôi mắt chờ mong của Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi thật sự không đành lòng, anh khẽ cắn môi, tự nhủ, làm gì có người đồng tính nào chưa từng làm 0 chứ? Hai người ở bên nhau quan trọng là phải hiểu và thông cảm cho nhau, ai cũng có cái gậy, sao chỉ mình mình được độc chiếm cúc hoa? Thôi thế này cũng được, về sau chia đều, ba năm bảy anh làm, hai bốn sáu em làm, cũng công bằng đấy.

Nghĩ đến đây, Diệp Phi bình tĩnh lại, gật đầu với Bạch Minh Ngữ. Lực sát thương của đôi mắt mơ màng đầy ham muốn vì uống nhầm thuốc đối với Bạch Minh Ngữ biếи ŧɦái, đúng là có thể so với bom nguyên tử Hiroshima.

Bạch Minh Ngữ sắp nổ tung rồi, tiếp tục trì hoãn e rằng cậu sẽ làm ra chuyện đáng ghê tởm. Vì thế ngay khi Diệp Phi gật đầu, Bạch Minh Ngữ lập tức kéo quần Diệp Phi xuống, để vật nóng trần trụi của hai người gặp nhau.

Ánh mắt nóng rực của Bạch Minh Ngữ khiến Diệp Phi hơi ngại, vô thức che đi thân thể mình, đường nhìn bất giác lướt qua chỗ ấy của cậu nhóc, Diệp Phi tức khắc trợn tròn mắt.

Má… Nó…

Diệp Phi còn chưa hoàn hồn vì sự hùng vĩ tráng lệ của vật nọ, đã thấy Bạch Minh Ngữ bao trùm trên người anh, cậu thò tay xuống dưới gối, lôi ra một xấp bαo ©αo sυ, lắc lắc trước mặt anh, đỏ mặt cười, “Anh Phi chu đáo ghê… Chuẩn bị cho em nhiều thế này. Được rồi, đêm nay em phải dốc hết sức để không phụ lòng anh, phải dùng hết chỗ này.”

Bị phát hiện rồi! Diệp Phi cứng đờ. Khoan đã! Dùng hết chỗ này? Diệp Phi hoảng loạn.

Bạch Minh Ngữ không cho anh cơ hội phản bác, lại cúi xuống hôn môi anh, tới khi Diệp Phi chỉ còn cách uốn éo cái mông, dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ mới chịu ngừng.

Bạch Minh Ngữ ghé vào tai anh, thì thầm, “Anh Phi, em không ngờ anh lại… Da^ʍ thế này nha.”

Cậu ôm siết lấy Diệp Phi, ngón tay khuấy động trong vách tường thịt, mạnh bạo tách mở nó, để một ngón tay khác chậm rãi luồn vào. Tay còn lại nắm lấy vật cứng của Diệp Phi, vuốt ve lên xuống. Lúc này Diệp Phi đã bị động tác của Bạch Minh Ngữ làm cho mềm nhão như bùn, ngửa cổ thở dốc, hổn hển ngâm nga.

Chỗ ấy chưa bao giờ dùng, vừa chặt vừa khít, hơn nữa Diệp Phi còn đang căng thẳng, lối vào rất khó mở ra, cảm giác vách thịt siết chặt lấy ngón tay khiến Bạch Minh Ngữ ngứa ngáy cả người, cuối cùng cậu hết nhịn nổi, mạnh bạo xốc nửa thân dưới Diệp Phi lên, để nơi bí mật kia lộ rõ.

Cậu đã nhìn thấy chỗ đó của Diệp Phi vô số lần, nhưng chưa bao giờ cảm giác nóng bỏng như hôm nay, ánh đèn chiếu xuống, nơi đó ửng lên màu mật ong dịu dàng, khe khẽ khép mở như đang tha thiết nghênh đón cậu. Cậu lấy gel bôi trơn trên bàn, bôi lên lối vào của Diệp Phi, rồi bôi lên vật cứng của chính mình, sau đó hai ngón tay tách mở lối vào, đảo qua đảo lại vài lần, Diệp Phi thì đã bị một loạt động tác của cậu tra tấn tới đỏ bừng mặt, khóe mắt rưng rưng, bộ dạng quyến rũ không nói nên lời.

Diệp Phi như vậy càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bạch Minh Ngữ, luồng điện chạy dọc từ cột sống thắng tới bụng cậu, phía dưới cứng tới đau buốt. Cậu không trì hoãn nữa, xé bαo ©αo sυ tự đeo cho mình, rồi nhằm ngay lối vào chọc thẳng tới.

Diệp Phi bật lên một tiếng kêu đau đớn.

“Đau lắm hả?” Bạch Minh Ngữ ngừng một lát, “Xin lỗi anh Phi.”

Diệp Phi khẽ cắn môi, “Không sao, không đau.”

Bạch Minh Ngữ tiếp tục đẩy vào trong, thử rút ra rồi thúc vào vài lần, “Thế này thì sao?”

“Á… Đỡ, đỡ rồi.”

Bạch Minh Ngữ cúi xuống, hai tay nắm lấy hai cánh mông anh, tách mở, rồi thình lình chọc vào nơi sâu nhất, “Á!” Diệp Phi chịu không nổi, hét lên.

“Vẫn đau hả?” Bạch Minh Ngữ khổ sở vuốt ve cặp mông cong nẩy của Diệp Phi, môi nhẹ nhàng lướt trên má Diệp Phi, vừa rút ra thúc vào, vừa thì thầm êm dịu, “Anh Phi… Anh Phi… Đau thì kêu lên nhé, kêu cho em nghe. Nào? Kêu đi?”

“Ư… A… A! A!” Không phải Diệp Phi nghe lời, mà là mỗi lần nói, Bạch Minh Ngữ lại thúc vào một lần, khiến anh hết cách khống chế âm thanh.

Diệp Phi dùng chút não còn sót lại nghĩ thầm, nhóc con này lần đầu tiên thật hả? Sao nhắm chuẩn thế? Còn mình thì… Kỳ quái… Quá kỳ quái. Chẳng làm gì mà cả người vẫn nóng như lửa đốt. Thích quá! Muốn quá!

Anh nhịn không nổi, bật khóc. Tại sao lại thế này?!

Bạch Minh Ngữ liếʍ nước mắt trên mặt Diệp Phi, nâng hai chân anh lên quàng quanh hông mình, rồi ôm anh vào lòng, để hai người càng gắn kết chặt chẽ với nhau. Cậu mυ'ŧ liếʍ vành tai Diệp Phi, ân cần hỏi, “Anh Phi, sao lại khóc?”

“Tiểu Ngữ… Hôm nay anh, anh, hình như không ổn… Khó chịu lắm…” Mãi mới có cơ hội nói, Diệp Phi cố gắng thốt lên.

“Em làm anh khó chịu à?” Bạch Minh Ngữ đột nhiên dừng lại, tủi thân nhìn Diệp Phi.

Diệp Phi vội lắc đầu, ôm chặt lấy Bạch Minh Ngữ, dỗ dành, “Không, không, thích lắm.”

“Thế thì được.” Bạch Minh Ngữ yên tâm, lại tiếp tục rong ruổi trong cơ thể Diệp Phi, cảm giác được vách tường thịt nóng bỏng thít chặt như hàng loạt mũi kim đâm vào dây thần kinh, làm người ta hưng phấn tới tê liệt, rồi kɧoáı ©ảʍ ùn ùn kéo đến, thứ kɧoáı ©ảʍ xa lạ và mới mẻ này khiến Bạch Minh Ngữ cơ hồ đánh mất lý trí, chỉ hành động theo bản năng, điên cuồng ra vào.

“Vậy thì sao anh lại khóc?” Bạch Minh Ngữ vẫn rất quan tâm vấn đề này.

“…” Lúc làʍ t̠ìиɦ, Diệp Phi luôn luôn im lặng, chưa từng gặp tình huống như hôm nay, hiện giờ còn đang mất lý trí, bảo anh suy nghĩ thì khó quá, vì thế Diệp Phi lộn xộn đáp, “Thích…”

Mạnh bạo thúc vào nơi sâu nhất, tiếng vang dính dớp vang lên, “Thích nhiều không?”

“Thích… Ư… A…” Diệp Phi bị thúc tới vừa thẹn vừa quẫn, không thể tưởng tượng có ngày mình lại làm 0, còn làm 0 rất xứng đáng…

“Thích? Thích thế nào?” Lật Diệp Phi lại, tiếp tục

đâm

vào từ phía sau.

Diệp Phi vùi mặt vào gối, bật lên từng tiếng rên nho nhỏ, dù bị

thúc tới sắp tiêu tán tinh thần thì vẫn không quên lấy lòng Tiểu Ngữ của anh, “Thích… Thích… A… A…” Chầm chậm, đâm rất chuẩn xác, Diệp Phi hết sức chống đỡ, vật cứng sưng đỏ tí tách chảy nước, thấm đẫm ga trải giường.

“Thích lắm? Thích quá?” Bạch Minh Ngữ trả lời giúp anh.

“Ừ… A…”

Bạch Minh Ngữ chẳng những không ngừng nói, mà động tác còn tiếp tục mạnh lên, càng lúc càng gấp gáp, hổn hển hỏi, “Anh Phi muốn lắm phải không?”

“Muốn…”

“Muốn gì?”

“Ư… Muốn…”

Vừa nhanh vừa mạnh, rất kiên nhẫn hỏi, “Muốn gì?”

Diệp Phi vểnh mông, điên cuồng thét lên, “Muốn, muốn, lên, đỉnh.” Đầu óc rối loạn, thân thể nóng rực, không nghĩ được gì.

Bạch Minh Ngữ lại như biết trước Diệp Phi sắp lêи đỉиɦ, thình lình nắm lấy vật cứng của anh, xoa nắn âu yếm đỉnh của nó, vẽ vòng tròn trên nó, Diệp Phi tức khắc co rúm người. Theo động tác ma xát kịch liệt của cậu, Diệp Phi sợ hãi kêu thất thanh, hưng phấn tới cực hạn, chất lỏng dính dớp bắn ra từ lỗ nhỏ trên đỉnh vật cứng.

Lòng bàn tay dính chất lỏng trơn nhớt, Bạch Minh Ngữ thỏa mãn ngửa đầu lên gầm nhẹ, phía dưới vẫn giữ vững tần suất dồn dập, càng lúc càng nhanh. Trong khoảnh khắc sắp lêи đỉиɦ, cậu xốc Diệp Phi lên, để đầu anh đặt ngửa trên vai mình, cúi xuống cắn cổ Diệp Phi, dùng tư thế thẳng đứng, điên cuồng thúc sâu vào trong vách thịt, lần sau mạnh bạo hơn lần trước, tiếng da thịt va chạm vang lên giòn giã không ngớt, cuối cùng chọc sâu lút cán, mãnh liệt thẳng người dậy, nhằm ngay vị trí nhạy cảm nhất của anh, vách thịt co thắt kẹp chặt, đẩy cao trào lên tới cực hạn.

Run rẩy trong cơ thể Diệp Phi một hồi, cậu ôm anh ngã xuống giường.Nghỉ ngơi một lát, vuốt ve toàn thân Diệp Phi, ngón tay lại mò xuống khe hở, Bạch Minh Ngữ cắn vành tai Diệp Phi, nói, “Anh Phi xem này, vẫn còn bốn cái áo mưa. Đây là anh cất công chuẩn bị cho em, em không thể lãng phí.”

Dứt lời thì lấy một cái mới, bóc ra, l*иg vào vật đã lại cứng như thép, dùng tư thế nghiêng tiếp tục

đâm vào thành ruột đã bị cậu hoành hành tới không thể khép miệng.

Diệp Phi rên một tiếng vừa đau vừa thích, trong lòng khó hiểu, đã ra một lần rồi, sao Diệp tiểu huynh đệ vẫn cứng như đá vậy? Chẳng lẽ Viagra vô tác dụng à? Hay là tác dụng chậm? Nhưng tại sao chỉ có một chỗ cứng mãi, các chỗ khác lại mềm?

Bạch Minh Ngữ vừa hôn vừa vuốt ve, ba hồn bảy vía Diệp Phi lại tiếp tục bay bổng, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, chỉ có thể đắm chìm trong biển dục với cậu, chìm nổi mơ màng.