Manh Sủng Liệt Thê

Chương 42: Gặp chuyện không may

Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

Phủ Thái tử.

“Thiệu Dã, bản cung đã phát thư mời, ít ngày nữa sư phụ của bản cung có thể

đến kinh thành, ngươi nên thu xếp cho tốt.” Thanh Phong đứng ở trước

đình viện đã bị cháy đen, trong đôi mắt bình tĩnh chứa sự tàn ác như ẩn

như hiện.

Hai tay buông thõng bên người, Thiệu Dã lạnh nhạt nhìn bóng dáng Thanh Phong, nghiêm túc nói:

“Thái tử điện hạ, tối nay Thiệu Dã ta đã có hẹn với giai nhân, ta sẽ thu xếp mọi việc vào ngày mai.”

Thanh Phong nắm tay thành nắm đấm, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, tựa như đang hết sức chịu đựng cái gì. Miệng lại nói bình tĩnh: “Ừ, ngươi lui

xuống đi.”

“Vâng, thái tử điện hạ.” Thiệu Dã xoay người ra khỏi phủ thái tử, chạy thẳng đến biệt viện cách đó không xa.

Hậu viện.

Phượng Hoàng lắp tên kéo cung, nhắm vào mục tiêu cách xa ba trượng (khoảng 30

thước), vẻ mặt nghiêm túc híp mắt ngắm vào mục tiêu, buông tay, vèo một

tiếng, tên lướt nhanh trong không khí, xuyên thủng liên tiếp ba hồng tâm của ba tấm bia.

Nhìn kiệt tác của mình, Phượng Hoàng vừa lòng nở nụ cười. Đang muốn lấy tay lau mồ hôi trên trán, một bàn tay to với

những ngón tay thon dài đầy vết chai cầm khăn mặt đưa đến trước mặt

nàng.

“Tiểu Phượng Hoàng, tài bắn cung của nàng lại tiến bộ rồi.”

Đã quen thuộc với âm thanh tà mị vang lên bên tai, Phượng Hoàng xoay

người, lại rơi vào cái ôm mang chút lạnh lẽo của Thiệu Dã. “Tiểu Phượng

Hoàng, Thiệu Dã ta đã đồng ý tặng quả bóng cho nàng đá, tối nay sẽ được

đưa đến.”

Phượng Hoàng không nói, thân thể cứng ngắc run rẩy: “Vì sao ngươi lại giúp ta?”

“Thiệu Dã ta thích.”

“Nhưng ta không muốn nợ ân tình của ngươi.” Phượng Hoàng không hiểu rõ đây là

cảm giác gì, rõ rang nàng chán ghét hắn, chán ghét sự tự cho là đúng của hắn, chán ghét sự bá đạo của hắn, càng chán ghét sự chuyên quyền độc

đoán của hắn. Nhưng khi nghe hắn nói muốn đi gϊếŧ Hướng Nam Thiên cho

nàng, trong lòng nàng lại có chút lo lắng cho hắn.

Thiệu Dã cười

ha ha, ôm nàng ngồi xuống ghế dựa ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt sâu thẳm

hiện lên trêu tức: “Tiểu Phượng Hoàng không muốn nợ ân tình của Thiệu Dã ta, nhưng Thiệu Dã ta thích làm cho nàng nợ ta, nàng có ý kiến sao?”

Phượng Hoàng xụ mặt: “Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi có biết võ công của Hướng Nam Thiên cao như thế nào hay không?”

“A, nàng giận sao?” Thiệu Dã vô lại cười nói: “Tiểu Phượng Hoàng, nhớ kỹ

đừng có yêu thương bản Thiệu Dã. Bản Thiệu Dã là quỷ chết yểu, yêu

thương bản Thiệu Dã sẽ trở thành quả phụ.”

“Lão nương mặc kệ sống chết của ngươi!” Phượng Hoàng cầm cây cung hung hăng đâm vào ngực Thiệu Dã, hắn không tránh cũng không trốn, buồn bực khụ một tiếng: “Tiểu

Phượng Hoàng ngươi càng hung dữ, bản Thiệu Dã càng thích.”

“Ngươi, cái người điên này!” Phượng Hoàng dở khóc dở cười, trong lòng lan tỏa cảm giác ngọt ngào.

Ban đêm.

Phủ Thừa Tướng đèn đuốc sáng trưng, Thiên Tầm trang phục lộng lẫy, phong cách cao quý bức người đứng ở giữa đám đông.

Quân Tiểu Tà chỉ mặc áo xanh quần trắng, không trang điểm, ngồi ở một góc

không ai nhìn thấy để được lấp đầy bụng, ai nói gì nàng cũng để vào tai. Số thuốc thất nhật dương muốn mười phần có mười phần, trong lòng suy

nghĩ số thuốc này có phát huy tác dụng tối đa hay không.

Tương

lai Thiên Tầm sẽ mang danh hiệu là thái tử phi điều này đã được mọi

người công nhận, cho nên lúc này có rất nhiều người vây quanh nịnh hót

nàng, nàng cũng rất thích về điều đó, thỉnh thoảng liếc mắt Quân Tiểu Tà một cái, hy vọng nàng có thể nhìn cho rõ ràng, chỉ có Thiên Tầm nàng

mới là người thích hợp với thái tử nhất.

Không nhìn thì không sao, nhưng vừa nhìn chỉ muốn nổi trận lôi đình.

Chỉ thấy trong miệng Quân Tiểu Tà đầy thức ăn, mắt chỉ nhìn thấy điểm tâm

trên bàn, rất giống quỷ chết đói. Thì ra nàng ta không để lời nói của

nàng vào tai?

“Các vị, rất khó khăn chúng ta mới được gặp nhau ở

nơi này, chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức một tiết mục biễu diễn đầy

hứng thú được không?” Thiên Tầm ngồi ở trên cao, trong mắt chứa đựng sự

tính toán, cười tươi lướt qua khuôn mặt từng người trong buổi tiệc, tỏ

ra tư thế của thái tử phi.

“Thiên Tầm tỷ tỷ, ngài là tài nữ của

kinh thành chúng ta. Cầm kỳ thư họa mọi thứ đều biết, chúng tôi sao lại

không biết xấu hổ mà làm trò cười trước mặt ngài a.” Nữ tử nói chuyện hé ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nói chuyện, ánh mắt khôn khéo lại nhìn trên người Quân Tiểu Tà ngồi ở trong góc

khuất.

Mọi người nghe xong liền lên tiếng hùa theo, nữ tử đắc ý

chớp mắt nhìn, lại nói: “Ở quý phủ của Thiên Tầm tỷ tỷ không phải có một vị nữ hiệp mới đến sao? Chúng tôi chưa từng được nhìn thấy nữ tử cầm

thương múa đao, Thiên Tầm tỷ tỷ hãy cho chúng tôi được mở rộng tầm

nhìn.”

“Tiểu Anh.” Thiên Tầm tỏ vẻ khó xử liếc nàng một cái,

“Quân cô nương là khách của tỷ, tỷ sao lại không biết xấu hổ mà làm

phiền người ta?”

Quân Tiểu Tà vuốt bụng tròn vo, cười hì hì nói:

“Không sao, không sao, nếu các ngươi đã muốn nhìn, ta đành phải làm trò

cười thôi.” Nha nha, bổn cô nương đang lo không có cơ hội ra tay, nay

các ngươi đã đưa tới cửa, ta còn khách sáo làm gì?

Tay cầm trường kiếm, Quân Tiểu Tà biểu diễn tư thế vô cùng xinh đẹp, một chân đạp đất, trường kiếm chỉ lên trời, mắt liếc một cái, rút trường kiếm về, kiếm

rít, dùng kiếm xẹt ngang qua gương mặt nữ tử vừa đề nghị, cắt đứt một

lọn tóc đen rủ trước ngực nàng.

Không đợi nàng phản ứng, từng

chiêu từng chiêu của thu minh kiếm pháp của phái Hoa Sơn được thi triển, tuy rằng có thể không lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhưng

đối với một đám nữ tử chỉ biết ở khuê phòng ngâm thơ đối câu mà nói, vẫn có sức mạnh làm cho bọn họ hoảng sợ. Mọi người nhìn xem đều trợn mắt há mồm, vốn là muốn làm cho nàng mất mặt, không ngờ tới Quân Tiểu Tà cũng

có thể có tư này, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng

như thế nào.

Một bộ thu minh kiếm pháp sắp kết thúc, Quân Tiểu Tà nhanh chóng đem thất nhật dương nắm ở trong tay, đem thân mình xoay

tròn bay lên trời, trong lúc xoay tròn, đem thuốc bột tung ra trong

không khí.

Đáp xuống đất, bế khí, thu kiếm, ôm quyền: “Trò cười.” Vẻ mặt Quân Tiểu Tà khiêm tốn, lau mồ hôi trên trán: “Mới vận động một

chút lại đói bụng, ta đi ăn chút gì để bổ sung thể lực.”

Mọi

người hoàn toàn không biết nên đáp lại sự tự quyết định của nàng như thế nào, sau một lúc lâu mọi người mới cười ha ha kiếm chuyện để nói.

Ôm một mâm điểm tâm ngồi gặm ở góc khuất, còn chưa động đậy, bên ngoài

vang lên tiếng bước chân dồn dập, người hầu vẻ mặt kinh hoảng chạy đến

truyền lời, quỳ xuống đất nói: “Tiểu thư, trong phủ đã xảy ra chuyện!”

Thì ra nữ tử nói chuyện lúc nãy tên Hướng Tuyết Anh, là hòn ngọc quý trên

tay Hướng Nam Thiên, mà Hướng gia cùng Thiên gia lại rất thân thiết. Sắc mặt Thiên Tầm hơi trầm xuống: “Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì, có chuyện gì từ từ nói.”

“Vâng.” Người hầu không dám chậm trễ, dừng một chút nói: “Đêm nay Lí đại nhân cho mời Hướng lão gia cùng đến Quế

Hoa lâu uống rượu. Trên đường trở về bị thích khách không rõ lai lịch

đâm bị thương.”

Hướng Tuyết Anh vừa nghe phụ thân bị thích khách

đâm bị thương, đầu tiên là ngẩn ra rồi lập tức nổi giận nói: “Hồ ngôn

loạn ngữ (nói nhảm)! Cha ta là người như thế nào, kẻ nào to gan dám đả

thương cha ta?”

“Tiểu nhân không dám nói bậy, việc này là sự thật!”

“Hừ!” Hướng Tuyết Anh hung tợn liếc mắt người hầu một cái, xoay người đối diện Thiên Tầm nói:

“Tỷ tỷ, thứ cho Tiểu Tuyết cáo lui trước.”

Thiên Tầm lôi kéo tay Hướng Tuyết Anh, trấn an nói: “Tỷ tỷ sẽ đi cùng với

muội, nếu chuyện này không có thì hãy bỏ qua, nếu chuyện này là thật,

giữ lại kẻ vô dụng này cũng chỉ chướng mắt.” Hướng Nam Thiên gặp chuyện, không thể để người nào biết, tên người hầu này lại náo động ngay lúc

này, quả thực là phế vật (đồ vô dụng)!

“Chúng muội muội, buổi

tiệc hôm nay tạm thời kết thúc, ngày sau tỷ tỷ sẽ tạ tội.” Nói xong,

Thiên Tầm nắm tay Hướng Tuyết Anh nghênh ngang rời đi.

Cũng trong thời gian đó, tại phủ thái tử.

Vẻ mặt Thanh Phong bình tĩnh, nhìn chăm chú tên thị vệ đang chạy đến báo tin, không nói một lời.

Thị vệ chạy nhanh như tên, nhanh chóng cúi đầu: “Thái tử điện hạ, ngài có cần đi quan sát trước không?”

“Tiếp tục do thám, nếu là thật, lập tức dẫn người đi thiêu Tử Hoa lâu!” Một

tiếng rít gào, làm cho thị vệ rùng mình, khúm núm nhận mệnh rời đi.

“Nguyên Thần Trường Không, bản cung sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối không!”

Tử Hoa lâu.

“Quân chủ, Hướng Nam Thiên đã chết.”

“Ừm.” Ngón trỏ thon dài của Nguyên Thần Trường Không gõ gõ mặt bàn, thản

nhiên nói: “Truyền tin cho tả hộ pháp, bảo nàng mang theo đồ nhi của ta

trở về Yểm cung trước.”

Sơ Lâu Anh ‘dạ’ một tiếng, xoay người rời khỏi, Nguyên Thần Trường Không lại nói: “Gọi ám dạ Nhất Hào vào gặp ta.”

“Vâng, quân chủ.”

Qua một lát, truyền đến tiếng gõ cửa.

“Quân chủ!”

“Ừm, vài ngày trước quốc sư tìm ngươi bàn bạc muốn mua Tử Hoa lâu, hiện tại bàn bạc như thế nào?”

Ám dạ Nhất Hào nói: “Quốc sư muốn dùng tám mươi lăm vạn mua Tử Hoa lâu, thuộc hạ đang chờ chỉ thị của quân chủ.”

Nguyên Thần Trường Không nhíu mày: “Bây giờ ngươi hãy đem bằng khoán nhà đất

đến phủ quốc sư, nói cho hắn biết bổn tọa muốn làm bạn với hắn, bán Tử

Hoa lâu cho hắn với giá chín mươi vạn, có thể ký hợp đồng!”

“Còn nữa, phải làm việc này cho tốt trong vòng canh ba!”

Khóe miệng ám dạ Nhất Hào run lên, nhận mệnh rời đi.

Thời gian khoảng hai khắc, ám dạ Nhất Hào đã đem bằng khoán nhà đất đã được

sang tên đưa đến tay Nguyên Thần Trường Không, cho đến khi nhìn thấy

khóe miệng chủ tử nhà mình thật sự lộ ra một chút ý cười, mới nhẹ nhàng

thở mạnh ra.

“Làm rất tốt, lập tức rời khỏi đây, đến Vu Hằng Sơn

trang hội hợp. Bổn tọa, cho các ngươi thời gian một khắc.” Nói xong,

bóng trắng chợt hiện, Nguyên Thần Trường Không đã phá cửa sổ rời đi.

Ám dạ Nhất Hào lau mồ hôi lạnh, quân chủ, ngài đây là muốn ép chết chúng tôi a, ai, mệnh khổ.