Manh Sủng Liệt Thê

Chương 7: Gặp cướp

Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

Nửa canh giờ sau.

Sau khi chạy đến vườn sau cống hiến xong, Quân Tiểu Tà ôm bụng, xanh cả mặt đi trở về.

Vừa vào cửa, liền thấy Sơ Lâu Anh tóc còn chảy nước, nhưng thân đã thay đổi quần áo đang hấp tấp đi về hướng thư phòng. Quân Tiểu Tà cảm thấy trong lòng thăng bằng không ít, tuy rằng hành vi của nàng, khụ khụ khụ, nếu ở điểm kia, thì so với Sơ Lâu Anh ngồi ngửi mùi hôi tại nhà xí hai canh

giờ mà nói, nàng đã tốt hơn nhiều.

Ai, cái người trẻ con đáng thương này, như thế nào có thể theo Nguyên Thần Trường Không làm chuyện đen tối được?

Quân Tiểu Tà thở dài, trở về phòng bếp tiếp tục công việc.

Trong thư phòng.

“Đã trở lại.” Nguyên Thần Trường Không đưa lưng về phía Sơ Lâu Anh, ánh mặt trời tiến vào phòng từ cửa sổ, dừng lại trên thân thể cao lớn của hắn,

làm cho hơi thở của hắn thêm phần thánh khiết cao nhã.

Khuôn mặt

tuấn tú của Sơ Lâu Anh gợn sóng không sợ hãi, giống như đối với hắn

chuyện gì cũng là bình thường, cười nói: “Quân chủ, có gì phân phó.”

“Ngươi theo Tử Tịch đến Hoa Sơn một chuyến.”

Lần này đi Hoa Sơn, chủ yếu là tìm hiểu ý tứ của tam sơn Ngũ Nhạc (gồm Tung Sơn, Hoa Sơn, Hằng Sơn), xem bọn hắn có biết tin tức của Thuý Ngọc

Huyết hay không. Thuý Ngọc Huyết có quan hệ trọng đại, quân chủ mới có

thể tự mình đến trung nguyên. Chuyện trọng yếu như vậy, quân chủ như thế nào lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Sơ Lâu Anh không dám ngông cuồng tự suy đoán, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn Tử Tịch ở một bên.

Tử Tịch bình tĩnh, ý bảo hắn không cần hỏi nhiều.

“Sau khi xong chuyện, các ngươi đến kinh thành cùng bổn tọa hội hợp.” Nguyên Thần Trường Không đem một chiếc hoa tai bằng ngọc ném cho Tử Tịch: “Đây là tín vật Tử Hoa lâu, đem nó đưa cho chưởng quầy xem, các ngươi có thể tìm được bổn tọa.”

Hai người đồng thanh ‘dạ’ một tiếng, khom

người rời đi. Nguyên Thần Trường Không lúc này mới quay đầu, khuôn mặt

tuấn tú đỏ ửng, nặng nề thở ra. Cũng may hắn có võ công cao cường, bằng

không cũng không có biện pháp kìm nén lời nói như vậy.

Một lát sau, Tử Tịch cùng Sơ Lâu Anh cưỡi ngựa ra cửa.

“Chưởng môn Phái Hoa Sơn gặp qua quân chủ rồi sao?” Hình dáng Quân chủ, trừ bỏ

đệ tử Yểm cung, không có người nào biết. Tử Tịch sở dĩ có nghi vấn như

vậy, là vì nhớ tới lời nói của Nguyên Thần Trường Không.

Sơ Lâu Anh lắc đầu: “Vì sao hỏi như vậy?”

Tử Tịch nhíu mi: “Quân chủ yêu cầu cho ta phải ‘hỏi thăm sức khỏe’ hắn.”

Quân chủ bên ngoài mang hung danh (danh tiếng tàn ác), nhưng thực tế

không phải như vậy, nàng không hiểu quân chủ vì sao nói như vậy.

“Đại khái là vì Tiểu Tà đi.” Sơ Lâu Anh bật cười: “Quân Tiểu Tà xuất xứ từ

Hoa Sơn, là nữ nhân do chưởng môn Hoa Sơn cùng một a hoàn sinh hạ, không được chào đón. Trước kia gặp nàng, là lúc nha đầu kia vội vàng chạy

trốn.” Nhớ tới chuyện đêm đó 囧, Sơ Lâu Anh mím môi cười khẽ, đem sự

tình trải qua nói cho Tử Tịch nghe.

Quân Tiểu Tà nhất định là

người của quân chủ, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp nhau trong tình huống

buồn cười như vậy. Hai chữ duyên phận, thật đúng là kỳ diệu.

Tử Tịch phốc xích cười lên tiếng: “Nha đầu Tiểu Tà kia rất biết trêu chọc người, ta nhất định thay nàng báo thù thật tốt!”

“Nàng không ghen sao?”

“A, hữu hộ pháp nói gì vậy. Ta muốn nam nhân, đã thất thủ bao giờ chưa?” Tử Tịch vươn ngón tay ngọc thon nhỏ chạm vào ngực Sơ Lâu Anh, mị nhãn như

tơ, cười duyên nói: “Như thế nào, chẳng lẽ hữu hộ pháp cũng coi trọng

ta?”

Sắc mặt Sơ Lâu Anh ửng đỏ, ho khan hai tiếng: “Chúng ta đi mau.” Nói xong, quất một roi vào mông ngựa, chạy giống như trốn.

“Ai, đều là nam nhân.” Trong mắt Tử Tịch hiện lên một chút bỡn cợt, nối gót đuổi theo.

Hai người đi rất nhanh, một lát đã không thấy tung tích, khi Quân Tiểu Tà

bưng cháo loãng cùng dưa cải đi đến nhà ăn, chỉ còn lại Nguyên Thần

Trường Không.

“Sư phụ, sao không thấy bọn họ?” Nàng đã bận rộn

rất lâu mới nấu xong đồ ăn sáng này. Quân Tiểu Tà một bên đem đồ ăn dọn

ra bàn, một bên tiếc hận nói: “Sơ Lâu Anh tiêu chảy, đồ nhi còn cố ý

chuẩn bị cháo lá sen, hắn cũng không được ăn một miếng, thật đáng tiếc.”

Sắc mặt Nguyên Thần Trường Không cổ quái nhìn nàng, thản nhiên nói: “Đồ nhi thực quan tâm Sơ Lâu Anh.”

“Sơ Lâu Anh chẳng những lớn lên đẹp trai, tấm lòng cũng tốt, đối với đồ nhi cũng không tệ, đồ nhi làm cho hắn cháo loãng làm ấm dạ dày, cũng không

phải quá mức gì.” Quân Tiểu Tà đối với hắn chuyện bé xé ra to nàng tỏ ra lơ đễnh.

Lớn lên đẹp trai? Tính tình tốt? Hừ!

Bổn tọa không đẹp trai sao? Tấm lòng bổn tọa không tốt sao?

Nguyên Thần Trường Không đối với Quân Tiểu Tà, ánh mắt cười nhạt, chậm rãi

nói: “Đồ nhi nếu cảm thấy Sơ Lâu Anh tốt như vậy, vi sư đem ngươi gả cho hắn được không?”

“Cám ơn sư phụ ân điển, đồ nhi tuổi còn nhỏ,

vẫn chưa muốn lập gia đình.” Quân Tiểu Tà yếu ớt buông khay, mông ngồi

sát trên ghế, bắt đầu cầm muỗng ăn cháo. Tiêu chảy làm nàng yếu sức,

phải ăn nhiều một chút để bổ sung thể lực mới được.

Nguyên Thần Trường Không nhíu mày, nha đầu kia thực không có quy củ, bổn tọa còn chưa động đũa, nàng đã ăn trước rồi.

“Ừ hừ.” Ho khan một tiếng, Nguyên Thần Trường Không thuận miệng nói: “Vi sư muốn ra ngoài một chuyến.”

“Ừ.” Ngươi đi đâu, đâu có chuyện gì liên quan tới ta, không cần báo cáo với ta. Quân Tiểu Tà đang cầm bát, húp cháo rột rột.

“Đồ nhi có muốn cùng đi không?” Thấy nàng vẫn bất động không phản ứng như

cũ, Nguyên Thần Trường Không vừa cất cao âm thanh vừa nhấn mạnh: “Phải

đi kinh thành nga.”

“Kinh thành? Kinh thành ở đâu?” Vẻ mặt Quân

Tiểu Tà nghi vấn, thời điểm nàng xuyên tới ở tại Hoa Sơn, mà chủ nhân

cái thân thể này từ nhỏ đã không được rời khỏi Hoa Sơn một bước, hiểu

biết về thế giới bên ngoài chỉ là con số không.

Nguyên Thần

Trường Không trong mắt hiện lên một chút giận dỗi, trong lòng có chút

đau lòng ngay cả chính hắn cũng khó lý giải. Thời điểm hắn mười tám

tuổi, đã biết chuyện thiên hạ, nhưng như thế thì sao, hắn cũng không vui vẻ. Nàng mười tám tuổi, ngay cả kinh thành ở đâu cũng không biết, nhưng nàng lại vui vẻ, cái loại hạnh phúc đơn giản này, hắn khát vọng không

thể được.

“Kinh thành, là đế đô của Lăng quốc, là địa phương phồn hoa nhất Trung Nguyên. Vi sư mang ngươi đi dạo chơi.”

“Nhưng sư phụ à, đồ nhi không có tiền.”

Thật vất vả nổi lên hứng thú… khóe miệng Nguyên Thần Trường Không mím lại, mắt híp nói: “Vi sư.... Cho ngươi mượn.”

Đông —— Quân Tiểu Tà cười ngất.

Xe ngựa đi tới từ từ trên con đường nhỏ ở trong rừng, Quân Tiểu Tà một bên lái xe một bên ngâm nga tiểu khúc không hợp với nàng: “Cải thìa a,

trong đất vàng a....”

Tâm tình rất là vui vẻ.

Ngồi

trong xe ngựa Nguyên Thần Trường Không nhắm mắt điềm tĩnh, nghe tiếng ca không hài hòa kia, khóe miệng cong cong: “Đồ nhi, đổi bài hát đi.”

“Song sắt a song sắt, xiềng xích bằng sắt, tay vịn song sắt ta ngắm bên

ngoài, bên ngoài thế giới thật đẹp, khi nào thì trở về nhà của ta viên…”

Tiếng nói mang chút khóc tang, thiếu chút nữa đem Nguyên Thần Trường Không choáng váng: “Đồ nhi, ngươi vẫn là đừng hát nữa.”

Âm thanh như ma quỷ xuyên vào não, so với kiếm pháp của hắn còn có lực sát thương hơn.

“Nga.” Quân Tiểu Tà vui rạo rực vung vẩy dây cương trong tay, nhanh chóng đi

xem thủ đô cổ đại, roi còn chưa rời khỏi mông ngựa, Quân Tiểu Tà bỗng

dừng xe ngựa lại.

Con ngựa hoảng sợ, cất vó hí vang, Nguyên Thần

Trường Không trong xe thình lình bị xóc nảy thiếu chút nữa ngã xuống

nhuyễn tháp, nhưng hắn cũng không tức giận, mềm giọng nói: “Quân Tiểu

Tà cô nương, làm sao vậy?”

“Sư phụ, ta gặp người đồng môn.” Quân

Tiểu Tà vội ho một tiếng: “Các vị anh hùng hảo hán, các ngươi muốn tiền

hay là cướp sắc a?”

Đối diện, hai ba dáng người khôi ngô, trên

người mang da thú, mang theo đại đao chói lọi, lộ ra cơ ngực tinh tráng

rắn chắc các nam nhân cười ha ha: “Tiểu huynh đệ, coi như ngươi thức

thời. Ca đây muốn tiền!”

Nhìn bộ quần áo một cái, rất chuyên nghiệp a.

Mặt Quân Tiểu Tà lộ vẻ khó khăn: “Thực không dám đấu diếm, tiểu đệ ta thanh liêm, không có tiền.”

Vay nặng lãi là ác mộng của nàng đời này, cho nên thời điểm sư phụ muốn cho nàng mượn bạc, nàng không đồng ý.

“A a, vị tiểu đệ này, ngươi đây là đem chúng ta thành con khỉ mà đùa giỡn sao?”

Còn tưởng rằng gặp phải người biết thời biết thế, không nghĩ tới lại gặp

người thích đùa giỡn. Đại hán đi đầu lông mày xù xì, bộc lộ bộ mặt hung

ác: “Con mẹ nó ít lằng nhằng một chút đi, ngoan ngoãn đem bạc giao cho

gia, nếu không nghe lời, đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác!”

Quân Tiểu Tà thực buồn bực, nàng không gạt người, làm sao không tin nàng?

“Ta không có tiền!”

Nguyên Thần Trường Không đối với biểu hiện của nàng cảm thấy thập phần vui

mừng, đang muốn đem ruồi bọ đáng ghét này đuổi đi, lại nghe nàng nói:

“Tiền ở tại chỗ sư phụ của ta.”

“Quân Tiểu Tà!”