Có lẽ là do tinh thần thả lỏng, trong lòng cũng không suy nghĩ nữa nên lần này Hạ Việt ngủ rất sâu. Đợi hắn mở mắt ra đã thấy ngoài cửa sổ tắt nắng, chắc đang giờ Dậu.
Trong sân viện có một cây tứ quý xum xuê trồng ở hướng Tây, bóng cây đổ về trước cửa sổ, lâu dần Hạ Việt có thể căn cứ theo đó mà đoán canh giờ.
Cơ mà cửa sổ mở từ bao giờ thế?
Hạ Việt nhìn qua màn giường, có chút nghi hoặc, hắn nghĩ nghĩ, hạ nhân không bao giờ dám tự ý mở cửa, có lẽ là Thẩm đại phu giao phó, hắn yên lòng, quay đầu nhìn người nằm bên cạnh mình.
Thức Yến vẫn chưa tỉnh dậy.
Mệt muốn chết rồi đi, Hạ Việt đau lòng nghĩ, đưa tay sờ lên gò má y, nhiệt độ nóng hổi không ngoài dự liệu.
Quả nhiên là sốt rồi, Hạ Việt trực tiếp luồn tay vào lưng áo Thức Yến, đυ.ng phải một mảng mồ hôi ướt đẫm. Hắn dịch người định đi lấy khăn, nào ngờ lại nghe được người dưới thân “ư” một tiếng, cúi đầu nhìn, vừa lúc trông thấy đối phương mờ mịt mở mắt ra.
“Tướng công?”
Hạ Việt cúi xuống sờ lên trán y: “Tỉnh rồi à, người có chỗ nào khó chịu không?”
Thức Yến mở to mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng y lắc đầu, giật giật thân thể định ngồi dậy, lại bị Hạ Việt đè lại: “Đừng lộn xộn, không được gạt ta, chắc còn đau lắm phải không. Nằm nghỉ đi đã, có gì cứ nói với ta.”
Nhìn phu lang gật đầu, Hạ Việt lại hôn y một cái rồi mới đứng lên đi lấy khăn lau mồ hôi cho y.
“Giờ nào rồi?” Thức Yến thuận theo nghiêng thân để trượng phu giúp mình lau người, y ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thoạt nhìn còn có chút ngơ ngác.
Hạ Việt vừa cúi đầu thay y phục cho Thức Yến vừa nói: “Chắc là giờ Dậu, ngươi ngủ cũng lâu lắm rồi, đói bụng không?”
“Có một chút…”
Hạ Việt ngẩng lên nhìn y: “Hôm nay chưa ăn gì cả sao?”
Thức Yến suy nghĩ một chút, lắc đầu đáp: “Có uống thuốc với ăn cháo…”
Toàn là món lỏng à, Hạ Việt nhíu nhíu mày, để khăn sang một bên, tìm một tấm chăn mỏng bọc người lại rồi cẩn thận bế lên: “Ta dẫn ngươi đi nhà xí, xong thì gọi ta, đừng có cố.”
Thức Yến không hiểu lắm nhìn hắn: “Nhưng mà ta không mắc a?”
“Đứa ngốc… ” Hạ Việt ôm y bước ra cửa, “Ngươi còn đang đau thì làm sao cảm nhận được? Nói chung cứ đi đi, mắc hay không tính sau.”
Trượng phu hiểu biết nhiều hơn mình, Thức Yến tự nhiên nghe theo, vừa gật đầu xong mới chợt nhận ra bụng mình đã xẹp lép. Y vội vàng hỏi: “Con đâu rồi?”
“Giờ mới nhớ ra đó hả?” Hạ Việt bật cười nhéo má y, “Ở chỗ cha, sợ nó khóc làm ngươi dậy nên cha bế đi rồi.”
Thức Yến kỳ thực cũng không lo lắng lắm, dù sao đây là Vân gia, chỉ cần biết hài tử đang ở đâu là được.
Hạ Việt đưa y vào nhà xí, chờ Thức Yến đứng vững mới lui ra ngoài, tháo đệm giường và chăn ra, gọi tiểu khanh quan vào thay.
Hạ nhân của hắn nghe thấy trong phòng có động tĩnh liền biết hai người đã dậy, tự giác chạy đi báo cho lão phu nhân. Chờ Hạ Việt thu thập phòng ốc thỏa đáng thì Vân phụ thân liền ôm em bé qua, Thẩm đại phu cũng đến.
Sợ Thức Yến cảm lạnh, Hạ Việt để y ngồi trên giường, buông màn xuống. Thẩm đại phu cẩn thận chẩn mạch cho Thức Yến, lão nhân kéo tay y vào trong chăn, đi ra ngoài gọi tiểu khanh quan mang canh bổ vào.
Thức Yến vừa ăn canh vừa vểnh tai nghe Thẩm đại phu và tướng công nói chuyện ở cữ phải kiêng cái gì.
“Bây giờ sốt thì không sao, nhưng tới trưa mai mà chưa bớt thì phải gọi ta ngay.” Nhìn Hạ Việt nghiêm túc gật đầu, Thẩm đại phu nói tiếp, “Thiếu phu nhân vừa sinh xong nên rất dễ đổ mồ hôi, chắc phải kéo dài tới mấy ngày, nhớ thay quần áo thường xuyên, đừng để người bị ướt.”
Thẩm đại phu dặn dò, Hạ Việt đứng bên cạnh thành thật nghe. Bên này, Vân phụ thân nhẹ nhàng đặt giỏ trúc lên phản nhỏ, phản đã dời vào bên trong giường khung, lối đi cũng bị thu hẹp lại.
Vân phụ thân thấy Thức Yến đã uống canh xong liền gọi người hầu vào dọn chén, sau đó kéo ghế ngồi cạnh giường, đưa tay sờ lên trán y.
“Có mệt lắm không? Nếu còn đau thì nhớ nói, không được giấu.” Vân phụ thân cúi đầu quan sát, thấy đệm giường dưới người y đã được đổi, lúc này mới hài lòng gật đầu, “Thấy lạnh hay nóng hay bị gì cũng phải nói cho Hạ Việt, bình thường ngươi hầu hạ hắn nhiều rồi, giờ để hắn hầu hạ ngươi. Nếu ngươi còn muốn sinh tiếp thì phải nghỉ ngơi cho tốt, giữ gìn sức khỏe, ngàn vạn lần đừng sinh bệnh.”
Thức Yến biết cha đang nghĩ cho mình liền vội vã đáp ứng. Vân phụ thân lúc còn trẻ không thể sinh thêm con cho Vân gia, trong lòng hẳn là rất khó chịu, Thức Yến chẳng biết phải an ủi thế nào, đành cố gắng để cha không phải lo lắng, mình nhất định phải bồi bổ tốt, giúp Vân gia con cháu đông vui một chút.
Vân phụ thân biết Thức Yến rất hiểu chuyện, nhi tử nhà mình cũng cẩn thận chu đáo liền yên lòng, y nở nụ cười, sờ sờ trán Thức Yến: “Buổi tối ăn nhiều đồ bổ một chút để người mau khỏe, nếu thấy mệt thì để ta trông em bé cho. Công công nhà ngươi a, thích nhóc này cực kỳ, trưa cũng không ngủ mà chỉ lo chơi với cháu, mãi sau thấy nó ngủ rồi nên mới chịu nằm chợp mắt một chút.”
Thức Yến có chút không tưởng tượng được bộ dáng công công của mình đùa hài tử, y cảm thấy rất ngoài ý muốn, trong lòng lại vô cùng cao hứng.
Thẩm đại phu phân phó xong, lại đưa cho Hạ Việt một tờ danh sách những việc cần nhớ, sau đó đứng dậy rời đi. Hạ Việt vén màn, vừa lúc thấy cha đứng lên.
“Ta đi về trước, một hồi lão gia tỉnh lại không tìm thấy ta.” Vân phụ thân cười nói, “Lúc nãy đứa nhỏ kia thức một lần, sau đó ngủ thêm gần nửa canh giờ, chắc tí nữa lại dậy. Thức Yến đã từng chăm sóc mấy đệ đệ ở nhà, ta rất yên tâm y, cơ mà ngươi nhớ học theo giúp y một chút, đừng để người ta mệt.”
Câu cuối của Vân phụ thân trúng ngay tim đen Hạ Việt, hắn cũng nghĩ vậy, lúc nãy nghe Thẩm đại phu nói Thức Yến còn hơi yếu, mặc dù biết sinh con là phải chấp nhận, nhưng hắn vẫn là không đành lòng để phu lang mệt mỏi thêm nữa.
Tiễn Vân phụ thân đi, Hạ Việt trở lại giường, ôm lấy hông Thức Yến cùng y nhìn cục cưng ngủ.
Hai người ngây ngốc ngắm non nửa giờ, Hạ Việt lại bắt Thức Yến đi nghỉ.
“Thừa dịp tiểu tử kia chưa dậy ngươi chợp mắt chút đi. Cơm tối ta đã phân phó, hôm nay ngươi mới uống có chút cháo, tí nữa phải ăn no mới có sức chăm con.”
Thức Yến nghe lời nằm xuống, nhìn không thấy đứa nhỏ bèn quay sang nhìn nam nhân của mình, một lát sau, y lại kéo kéo tay áo trượng phu.
“Vân Khởi sao rồi? Đã lên rãnh chưa?”
Thức Yến vừa bình tĩnh lại liền nhớ tới chuyện này. Dù sao cũng là vì Vân Khởi phải lên rãnh nên trượng phu mới không ở bên cạnh mình. Thức Yến không giận, y biết nam nhân để ý thùng Vân Khởi này đến mức nào, bản thân y cũng muốn biết kết quả.
Hạ Việt kỳ thực đã đem chuyện Vân Khởi quên hết sạch. Trước khi ngủ thì đầy đầu toàn là phu lang và hài tử, lúc tỉnh lại thì đầy đầu đều là phu lang. Làm một tân phụ thân, hắn có chút luống cuống tay chân, thiếu chút nữa đi đường phải bước chân nào trước cũng không biết, đâu còn tâm tư nhớ rõ những chuyện khác. Bây giờ nghe Thức Yến nhắc, hắn mới giật mình nhớ tới.
Nghĩ đoạn, nam nhân không nhịn được cong khóe miệng.
Thức Yến thấy trượng phu cười đến là hài lòng, hai mắt lập tức sáng rực: “Cất thành công?!”
Hạ Việt cười đến mặt mày cong cong, cúi người cọ vào trán Thức Yến, khẽ gật đầu một cái.
“Thật tốt quá!”
Thức Yến thật sự rất vui vẻ, y nhìn gương mặt người nọ gần trong gang tấc, đôi mắt đã có quầng thâm, trong lòng trắng còn vương tơ máu. Tiểu hài tử đau lòng vuốt ve bọng mắt Hạ Việt, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng hắn.
Hạ Việt hôn lại, cũng không làm gì, chỉ đơn thuần chạm vào môi đối phương.
Phu phu ôm nhau một lát, Hạ Việt ngồi dậy kiểm tra phản, thấy cục cưng còn đang ngủ mới chậm rãi kể cho Thức Yến nghe quá trình ép rượu.
Đến đoạn Đỗ sư thử uống xong, hắn lại lướt qua không đề cập tới mùi vị rượu, chỉ nói lúc đó có tàng nhân chạy vào báo Thức Yến sinh.
“Xin lỗi, Thức Yến.” Hạ Việt mang theo áy náy hôn lên trán người nọ, “Vậy mà lúc đó ta lại không ở bên cạnh ngươi.”
Thức Yến mỉm cười lắc đầu: “Tướng công phải ưu tiên cho công việc trước, lên rãnh làm sao có thể thiếu ngươi được, đấy là rượu ngươi làm mà. Mới cả ai ngờ ngay lúc đó nhóc con này lại đòi ra cơ chứ.”
Hạ Việt nghe Thức Yến nói vậy, không nhịn được trừng mắt liếc phản nhỏ một cái. Tiểu bại hoại, đợi thêm nửa ngày thì làm sao, vội vã cái gì không biết, may mà không khiến cha nó chịu tội, coi như hiểu chuyện.
Nam nhân không hề cảm thấy câu nói này có bao nhiêu ấu trĩ.
“Tướng công.” Thức Yến lắc lắc vai người nọ, mở to hai mắt hỏi, “Rượu… Thế nào?”
Hạ Việt bật cười nhéo mũi y, lại sờ lên vành tai trắng mịn kia: “Tối ăn cơm cho ngươi nếm thử.”
Hắn vừa nói xong liền thấy phu lang nhà mình hai mắt sáng như đèn pha, tràn đầy hưng phấn cùng chờ mong.
Bà xã dễ thương quá a, Hạ Việt chịu không nổi, đè người ra hôn sâu một cái.
Ngoài trời tối đen như mực, Thức Yến đang mơ màng ngủ đột nhiên choàng tỉnh, không được tự nhiên ngọ nguậy. Hạ Việt hỏi y, Thức Yến do dự bảo muốn tắm.
Vừa sinh xong, cơ thể theo phản xạ ra rất nhiều mồ hôi, lúc chiều Thức Yến đã cảm thấy trên người nhớp nhúa, vốn ưa sạch sẽ nên y hơi khó chịu, mặc dù đang mặc quần áo sạch nhưng y vẫn muốn tắm một cái. Thế nhưng Hạ Việt đã nghe Thẩm đại phu dặn qua, đương nhiên ngăn y lại.
“Thẩm đại phu nói hôm nay ngươi không được tắm.” Hạ Việt vỗ vỗ tay phu lang, trấn an nói, “Ta lấy nước nóng lau người cho ngươi nhé?”
Nếu là đại phu dặn, Thức Yến chỉ có thể đáp ứng.
Do phải trông con nên Hạ Việt khép cửa lại, bê nước vào phòng ngủ giúp Thức Yến lau rửa.
Phòng tắm đã để sẵn một thùng nước gừng to còn đang bốc khói, lúc về Hạ Việt không thấy, chắc là khi hắn ngủ thì đưa vào.
Lạc Việt hay dùng nước gừng để tắm cho các khanh quan vừa sinh nở, trước đó hai ba tháng, trù phòng Vân gia đã bắt đầu chuẩn bị. Gừng được bào vỏ phơi khô, phải để dành mấy tháng mới đủ. Lúc cần thì cho một ít vào túi rút rồi bỏ vào trong nồi nước đun sôi, một nén nhang sau dùng nước lạnh pha loãng là được.
Hạ Việt lau người cho y xong thì đem nước gừng đổ đi. Hắn xách giỏ trúc ra đặt cạnh Thức Yến để y nhìn con, nam nhân cởi xiêm y của đối phương, cẩn thận lau rửa, chỗ nào nhiều mồ hôi còn qua lại thêm vài lần cho sạch.
Chờ hắn đem phu lang thu thập sạch sẽ xong, Thức Yến cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, tiểu khanh quan theo hầu vừa lúc gõ cửa, xin phép vào dọn cơm.
Hạ Việt vừa muốn lên tiếng trả lời, đột nhiên nghe được một âm mũi mông lung không rõ, hắn quay đầu nhìn lại, chợt bắt gặp một đôi mắt to ngập nước.