So với Trình Mạc, động tác của Thư Trường Hoa hiển nhiên thành thạo hơn không ít, chốc lát đã khiến Trình Mạc hết lực chống đỡ, chỉ có thể hít thở dồn dập kèm theo tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, chỗ nào còn biết phải làm gì.
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ ngực Thư Trường Hoa có vết thương, hai chân quỳ gối hai bên người y không dám cử động, chỉ sợ đè lên miệng vết thương của y. Nửa người trên của hắn gần như thoát lực nằm trên đùi Thư Trường Hoa, không biết gì nữa.
Cũng may thể lực của Thư Trường Hoa chống đỡ hết nổi, tuy luôn mồm không chịu thừa nhận bản thân miễn cưỡng, nhưng cũng không giày vò Trình Mạc lâu lắm, tiết ra trong miệng hắn. Trình Mạc bị một miệng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào họng làm sặc, mặt đỏ lên, ho khan không ngừng, cọ xát hạ thể một chút rồi cũng xuất tinh theo.
Trình Mạc chống người ngồi dậy, kéo chăn qua đắp cho Thư Trường Hoa, đang sửa sang lại quần áo mình, bỗng nhiên cửa chính đối diện bị đẩy mạnh ra.
Tần Phương Xuyên đầy vẻ phấn khởi, cũng không chú ý đến Trình Mạc còn áo quần xốc xếch, vừa vào phòng liền chạy đến bên giường, nói: “Ta nghĩ ra biện pháp giúp ngươi giải cổ độc rồi!”
Trình Mạc có chút xấu hổ, kéo kéo quần áo qua loa, từ trên giường đứng lên.
Tần Phương Xuyên chụp lấy cánh tay hắn, vẫn vui mừng không thôi, nói: “Ta suy nghĩ thật lâu, cảm thấy có thể thử một lần. Trình Mạc, ngươi có tin ta hay không?”
Trình Mạc lật tay bắt lấy mu bàn tay y, nói: “Tất nhiên là tin ngươi rồi.”
Hắn vốn có ý để Tần Phương Xuyên ra ngoài rồi nói sau, không ngờ Thư Trường Hoa lại hỏi: “Cách gì?”
Tần Phương Xuyên đáp: “Ta lật xem sách cổ của Ngọc Khê, tìm hơn mười loại hương liệu dụ cổ trùng, hòa với máu ở tim cổ vương để điều chế khói xông. Da^ʍ tâm cổ vốn tham lam thành tính, đến lúc đó chỉ cần bức Trình Mạc tới mức cực hạn của tìиɧ ɖu͙©, không dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm thức ăn, lấy khói xông làm chất dẫn, dụ nó từ cơ thể Trình Mạc ra.”
Thư Trường Hoa nói: “Nghe thì có vẻ có thể làm.”
Tần Phương Xuyên nói: “Hoàn toàn có thể thử một lần.”
Trình Mạc lại có chút kinh hãi, hỏi: “Phải làm sao mới… bức đến mức cực hạn của tìиɧ ɖu͙©?”
Tần Phương Xuyên nghĩ nghĩ, nói: “Này thì không khó.”
Trong cơ thể Trình Mạc còn có cổ trùng quấy phá, khơi gợϊ ȶìиᏂ dục của hắn thật sự rất đơn giản. Tần Phương Xuyên suy tư trong đầu, chỉ sợ lúc đó, Trình Mạc không khống chế được lý trí, khó có thể phối hợp.
Y có thể điểm huyệt đạo của hắn, cũng có thể dùng thuốc mê khiến cho toàn thân hắn thoát lực, nhưng hai cách đều sẽ tổn thương thân thể Trình Mạc, nghĩ tới nghĩ lui, không bằng chọn biện pháp đơn giản nhất, trói chặt tứ chi hắn. Đến lúc đó, cho dù hắn có giãy dụa, thì vẫn còn Tuệ Tịch và Tử Tiêu ở đó, hẳn là có thể áp chế được.
Sân của hộ nông dân này không lớn, chỉ có một phòng tốt nhất là nơi Thư Trường Hoa đang ở, dù thân thể y chưa hoàn toàn bình phục nhưng muốn xuống giường cũng không phải vấn đề lớn.
Mượn chiếc giường Thư Trường Hoa dùng để nghỉ ngơi, dùng vải mềm trói chặt tứ chi Trình Mạc lại.
Trên đầu Trình Mạc ra một lớp mồ hôi, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Tuệ Tịch đích thân trói, cổ tay cổ chân hắn đều được đệm một tầng vải bông.
Trình Mạc nói: “Hay đừng buộc, ta không giãy dụa là được rồi.”
Tần Phương Xuyên đang cúi đầu điều khói huân, nghe vậy thì nói: “Đến lúc đó e rằng ngươi không khống chế được. Ngươi còn sợ…” Y thoáng ngừng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tử Tiêu một cái, lại liếc Tuệ Tịch một cái, tiếp tục nói, “Sợ Tử Tiêu đạo trưởng không có chừng mực sao.”
Thư Trường Hoa ngồi ở bên cạnh bàn, ho nhẹ một tiếng, mỉm cười.
Tuệ Tịch và Tử Tiêu đã nghe Tần Phương Xuyên nói qua tính toán của y, việc bọn họ phải làm thật sự rất đơn giản, chính là dùng hết khả năng khơi gợϊ ȶìиᏂ dục của Trình Mạc, nhưng chỗ mấu chốt nhất trong đó là tuyệt đối không thể để cổ trùng hút được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bọn họ. Da^ʍ tâm cổ dâʍ ɖu͙© vô độ, khiến nó thức dậy thì dễ, nhưng nếu để nó ăn no cũng chỉ có thể chờ lần sau thử lại.
Máu của cổ vương có hạn, chế tác khói xông cũng không dễ, Tần Phương Xuyên không dám lãng phí cơ hội.
Trình Mạc bất an cử động tay chân, Tần Phương Xuyên chỉ nói cho hắn hai câu đơn giản nhưng hắn biết quá trình cũng không phải thoải mái. Hắn quan sát Tử Tiêu đứng lặng cuối giường, lại nhìn Tuệ Tịch đang cúi đầu ngồi ở đầu giường, mặt càng lúc càng đỏ, huống chi còn có Thư Trường Hoa đang ngồi bên cạnh bàn, không có ý định đi ra ngoài.
Càng biết chuyện gì sắp xảy ra lại càng sinh ra vài phần chờ mong trong mâu thuẫn, Trình Mạc tự thấy quá xấu hổ, nhưng lại không thể ngăn lại hơi thở dần nóng rực của mình.
Tuệ Tịch vẫn cúi đầu nhìn hắn, lúc này cười nhẹ một tiếng.
Trình Mạc xấu hổ, chỉ còn cách nhắm hai mắt lại.
Tuệ Tịch vươn tay sờ hai má Trình Mạc, cùng lúc nghe thấy Tần Phương Xuyên nói khẽ: “Xong rồi.”
Một cái lò xông nhỏ trong tay Tần Phương Xuyên đã được châm lửa, lắc lư, tỏa ra hương thảo dược hòa với một cái mùi khó tả.
Tần Phương Xuyên đến gần bên giường, đong đưa lò xông trên tay, nói với Tử Tiêu: “Làm phiền đạo trưởng.”
Tử Tiêu gật đầu, buông trường kiếm, ngồi vào bên giường, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối Trình Mạc.
Thân thể Trình Mạc vô ý run lên.
Tuệ Tịch cười nói: “Muốn đến thế?”
Trình Mạc mím chặt môi không nói lời nào.
Tuệ Tịch dùng ngón tay khẽ vuốt cánh môi Trình Mạc, rồi cúi đầu, để môi mình cọ lên môi hắn.
Từng cái hôn khẽ dừng trên môi Trình Mạc, trên mặt, trên mũi, cùng với trên trán.
Mi mắt hắn run rẩy không ngừng, hắn không thể kiềm mà hé miệng thở ra một luồng hơi nóng rực, miệng liền bị Tuệ Tịch ép lấy mυ'ŧ chặt.
Ngón tay dài nhỏ của Tử Tiêu cởi bỏ đai lưng Trình Mạc không vội không chậm, da thịt còn chưa chạm nhau mà đã khiến hắn bồn chồn không thôi.
Trình Mạc nhịn không được khép lại hai chân, Tử Tiêu cũng không vội, một bàn tay đè bắp đùi hắn, chậm rãi tách hai chân hắn ra.
Đai lưng bị cởi ra, quần dài cũng bị kéo xuống một đoạn, chỉ lộ ra vật cứng giữa hai chân.