Thật ra thì, Tạ Duẫn Ninh cũng không hiểu được tại sao hình thức ở chung của chính mình và Tạ Diệc Đông đột nhiên trở nên hoà bình như vậy, thân mật như vậy.
Tạ Diệc Đông buổi sáng mỗi ngày sẽ đích thân làm đồ ăn sáng, đợi y ăn xong hai người cùng nhau ra khỏi nhà, sau khi đưa Tạ Duẫn Ninh đi học, Tạ Diệc Đông mới đến công ty, nếu như lúc Tạ Duẫn Ninh tan học Tạ Diệc Đông không có thời gian đến đón, cũng sẽ phái người đến đón hắn đến công ty đợi y trong phòng làm việc.
Mặc dù Tạ Diệc Đông vì thế cũng cho Tạ Duẫn Ninh một căn phòng chơi game sạch sẽ, trên kệ sách đặt rất nhiều loại manga, tiểu thuyết, tạp chí…
Hơn nữa, Tạ Duẫn Ninh cũng chưa bao giờ cho rằng ở cùng với Tạ Diệc Đông sẽ buồn chán gì đó.
Nhưng mà, rất kỳ lạ, không phải sao?
Tạ Diệc Đông tại sao lại đột nhiên trở nên đối với chính mình tốt như vậy?
Hắn mặc dù đã từng hỏi qua Tạ Diệc Đông, nhưng cũng chưa có lần nào đạt được đáp án mà chình mình có thể rõ ràng.
Dưới sự làm phiền thường xuyên của Phạm Trì, Đường Lễ cuối cùng cũng nhớ được sự tồn tại của cái người Phạm Trì này — rõ ràng chính là thấy được Phạm Trì liền đi đường vòng.
Phạm Trì ngược lại vì thế mà càng kích động — Bởi vì uy danh lúc trước của Tạ Duẫn Ninh cũng không thể khiến cho Đường Lễ nhớ được tên đầy đủ của y, nhưng vừa thấy Phạm Trì, Đường Lễ liền có thể chính xác mà đọc ra tên của hắn, sau đó lách người.
Mặc dù có chút không phúc hậu, nhưng Tạ Duẫn Ninh cũng cảm thấy, điều này đối với Đường Lễ mà nói, chính là chuyện vô cùng hiếm thấy, cho dù là chính mình kiếp trước, Đường Lễ phải dùng mấy năm mới có thể gọi ra đầy đủ tên của mình, lúc trước đều gọi là “Người nào đó”…
Huống chi, Đường Lễ như vậy, là người mà chính mình hoàn toàn không biết, lấy góc độ là một người đứng xem cuộc sống của y, mới phát hiện, thì ra chính mình thật sự hoàn toàn không hiểu gì về Đường Lễ.
Người nam nhân đó luôn chăm sóc chính mình, thì ra cũng sẽ có ái mộ, cũng sẽ bị đối phương làm cho nhức đầu, cũng sẽ vì thế mà phiền não…
Nhưng tôi lại không biết.
Hoặc là nói, tôi không muốn biết.
Cho dù là chính mình của hiện tại, cũng hoàn toàn không muốn biết, nhưng lòng hiếu kỳ lại nhiều hơn so với lúc trước một chút.
Mặc dù thông tin Tạ Duẫn Ninh và Tạ Diệc Đông tình cảm rất tốt rất nhanh đã truyền khắp Tạ gia, mặc dù mọi người cũng cảm thấy không hiểu ra sao cả, nhưng bởi vì Tạ Diệc Đông đối với sản nghiệp của Tạ gia dường như có vẻ chẳng hứng thú gì, Tạ Duẫn Ninh vẫn như cũ đối với ba người thừa kế khác duy trì mối quan hệ bạn tốt.
Chiều hôm nay, Tạ Diệc Đông sau khi bận rộn xong, thấy được Tạ Duẫn Ninh ngồi trước máy tính cười híp mắt mà chat video với Tạ Ái Vãn, đi qua, “tách” một tiếng tắt đi, sau đó trầm mặt mà đi ra ngoài phòng làm việc.
Tạ Duẫn Ninh vội vàng nhắn một câu cho Tạ Ái Vãn: Tạ Diệc Đông đến rồi, anh out trước đây, hôm khác liên lạc.
Cũng không đợi Tạ Ái Vãn trả lời, lập tức nhanh chóng đi ra ngoài.
Tạ Diệc Đông vô cùng không vui khi thấy mối quan hệ của chính mình với người của Tạ gia rất tốt, mỗi lần đều sẽ bày ra sắc mặt cho chính mình xem.
Tạ Diệc Đông ngồi trên vị trí của y từ trên cao nhìn xuống Tạ Duẫn Ninh: “Tôi không phải đã cảnh cáo cậu rồi sao? Mấy đứa bên nhà chính của Tạ gia không có gì tốt cả, cậu nghe không hiểu sao?”
“Bởi vì, dù sao cũng là anh em mà…” Tạ Duẫn Ninh lấy lòng mà cười cười.
Tạ Diệc Đông hừ một tiếng: “Đã vậy, cậu còn chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ như vậy, tôi liền nói cho cậu một sự thật.”
Tạ Duẫn Ninh ánh mắt chớp chớp mà chờ mong đoạn sau của Tạ Diệc Đông.
“Cậu cho rằng bọn họ là dựa vào tâm tình gì mà tiếp cận cậu?” Tạ Diệc Đông nói: “Ở Tạ gia, cậu và tôi, đều không có quyền thừa kế.” Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tạ Duẫn Ninh, y nói tiếp: “Chỉ là bởi vì, cảm thấy cậu đối với bọn họ hoàn toàn không tồn tại tính uy hϊếp, cho nên mới cùng cậu qua lại thân thiết. Cậu đừng xem bọn họ đối với cậu nói nói cười cười, ba người bọn họ lén lút thế nhưng hận không thể đem sản nghiệp dưới quyền của hai người còn lại toàn bộ đều làm cho sụp đổ.”
Tạ Duẫn Ninh hoàn toàn không xuất hiện loại vẻ mặt tổn thương theo dự đoán của Tạ Diệc Đông, ngược lại có chút hồi hộp mà hỏi Tạ Diệc Đông: “Tại sao anh không có quyền thừa kế? Lẽ nào anh…” Bị ức hϊếp? Hay là cha không thích anh?
Đối phương mặc kệ chính mình, ngược lại lo lắng vẻ mặt căng thẳng của mình, khiến cho vẻ mặt của Tạ Diệc Đông nhu hoà hẳn lên: “Tôi buông tha mà thôi.”
“Tại sao?” Tạ Duẫn Ninh ngạc nhiên mà nhìn Tạ Diệc Đông, “Tạ gia có nhiều tiền mà? Cho dù có chút ít, anh cũng không cần làm việc vất vả đâu!”
“Tôi hoàn toàn không cho rằng công tác hiện tại của tôi là chuyện miễn cưỡng, sau đó tôi cũng không quá muốn cùng người khác phân chia cái gì.” Tạ Diệc Đông thản nhiên nói, “Cho nên, những thứ đó không có cái gì cần thiết.”
“Nhưng mà, anh bây giờ cũng dựa vào chính mình nuôi sống chính mình.” Tạ Duẫn Ninh cười, “Thật lợi hại.” Không có ai, sẽ rõ ràng hơn chính mình, Tạ Diệc Đông như thế nào đi được đến ngày hôm nay.
Mặc dù tập hợp rất nhiều người trẻ tuổi có nhiều chỗ ưu tú, tập đoàn của bọn họ cũng hoàn toàn không phải thuận buồm xuôi gió, ít nhất, phạm vi mà Tạ Diệc Đông phụ trách, cũng đã từng đối mặt với những đầu sỏ ác ý chèn ép, may mà tất cả đều đã qua, bây giờ Tạ Diệc Đông trên phân ngạch thị trường cũng chiếm phân ngạch không nhỏ, nền móng nhìn chung ổn định, hơn nữa, công ty của bọn họ là một xí nghiệp, còn không bằng nói là một tập đoàn, mỗi một người sáng lập của tập đoàn đều tự phụ trách một lĩnh vực, bình thường đều làm trôi chảy, lúc gặp chuyện phiền phức, lại có thể cùng nhau hợp sức, vừa tránh khỏi xung đột, lại bảo đảm mối quan hệ hợp tác của từng người.
Tạ Diệc Đông thấy được vẻ mặt sùng bái của Tạ Duẫn Ninh, đột nhiên nở nụ cười: “Lúc trước, tôi biết một người con trai.”
“Hả?” Tạ Duẫn Ninh ngơ ngác nhìn y.
“Ánh mắt rất giống với cậu.” Tạ Diệc Đông nói.
Đây là lần thứ hai Tạ Diệc Đông nhắc đến chuyện này.
Tạ Duẫn Ninh ngẩn ngơ.
“Từ trước đến giờ chưa từng nói chuyện, nhưng luôn luôn tồn tại.” Tạ Diệc Đông nói. “Cho nên, tôi có lúc gặp chuyện khó giải quyết, sẽ nghĩ, không sao cả, cho dù như thế nào, ánh mắt đó sẽ luôn luôn nhìn tôi.”
Tạ Duẫn Ninh sửng sốt, Tạ Diệc Đông dùng giọng điệu ôn nhu như vậy nhắc đến, hắn cũng phải hoài nghi có phải là còn có một tên nào đó yêu thầm Tạ Diệc Đông hay không?
“Cứ nghĩ như vậy, gặp chuyện khó hơn nữa, tôi cũng cảm thấy tôi có thể chịu đựng được.” Tạ Diệc Đông nói.
“Cứ như vậy, liên tục qua một khoản thời gian rất dài, tôi đã quen với ánh mắt đó, quen cả sự tồn tại của cậu ấy.” Tạ Diệc Đông nói, “Sau đó, vào một ngày nào đó, cậu ấy đột nhiên chết đi. Tôi thậm chí còn không biết tên của cậu ấy, nhìn thấy bản thông báo ở trên báo mới biết được thì ra người đó tên là Hạ Ninh.” Nói rồi cười cười, “Giống như cậu, tên cũng có chữ Ninh.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Thi thể bị cá gặm mất một bộ phận, sau đó ánh mắt vẫn luôn nhìn tôi cứng nhắc khép lại, cũng khồng còn mở ra nữa.” Sau đó, cau mày, cười cười: “…Chuyện của tôi đến đây là hết rồi, cậu còn phát ngốc cái gì?”
Tạ Duẫn Ninh lúc này mới thừa nhận, Tạ Diệc Đông thật sự đang nói đến chính mình.
Hắn không xác định được cách nói của Tạ Diệc Đông rốt cuộc có phải thật hay không, nhưng vào giờ khắc này, hắn đột nhiên hối hận.
Hối hận chính mình kiếp trước vẫn chưa chính miệng nói cho Tạ Diệc Đông tình cảm của chính mình với y.
“Cậu sao vậy?” Tạ Diệc Đông vỗ vỗ khuôn mặt của Tạ Duẫn Ninh, “Cậu tại sao lại bày ra vẻ mặt đau khổ này?”
Tạ Duẫn Ninh cắn cắn môi, sau đó giống như hạ quyết tâm bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Thật ra thì, em chính lạ Hạ Ninh đó.”
Tạ Diệc Đông mặt không chút thay đổi mà nhìn Tạ Duẫn Ninh, không có bất kỳ phản ứng gì.
“Mặc dù rất khó tin, nhưng mà em chính là Hạ Ninh.” Tạ Duẫn Ninh toát mồ hôi lạnh nói lại lần nữa.
Cái tên gia hoả Tạ Diệc Đông này sẽ không đem chính mình đi hiến dâng cho nghiên cứu khoa học chứ! Thoạt nhìn y chính là loại người thờ phụng khoa học a! Ơ? Cũng không đúng, y không phải là ngay từ đầu đã biết bên trong cái xác của Tạ Duẫn Ninh kỳ thực không phải là Tạ Duẫn Ninh sao? Như vậy là sẽ tiếp nhận sao? Cho dù có tiếp nhận, nhưng vừa nghĩ đến tôi thi thể hoàn toàn thay đổi đó, là người đều sẽ sợ đi! Nếu như vẫn không thể?
Tạ Duẫn Ninh trong lòng xoắn quýt giãy dụa.
“Cậu thích tôi?” Tạ Diệc Đông đột nhiên ném ra một câu lảng xẹt như vậy.
“Hả?” Tạ Duẫn Ninh ngơ ngác mà nhìn y. Này, anh đây là tính toán coi thường lời nói vừa rồi của tôi sao?
“Trả lời.”
Tạ Duẫn Ninh nghĩ đến dù sao đây cũng không phải là bí mật gì, thế là có chút ngượng ngùng mà gật đầu.
“Lấy thân phận của Tạ Duẫn Ninh cũng thích sao?” Tạ Diệc Đông nói.
Tạ Duẫn Ninh lúc này mới hiểu rõ, Tạ Diệc Đông căn bản chính là tiếp nhận cách nói của chính mình.
Suy nghĩ một chút, mới vô cùng nghiêm túc mà ngẩng đầu lên: “Đúng. Em thích anh cả hai đời, thời gian như vậy có tính là lâu hay không? Có đủ thật lòng không?”
Tạ Diệc Đông không nói chuyện, chỉ là nhìn Tạ Duẫn Ninh.
“Cho dù cái vỏ là Hạ Ninh hay là Tạ Duẫn Ninh, em ở bên trong, vẫn luôn thích anh, nói như vậy được không?” Tạ Duẫn Ninh có chút thấp thỏm mà nói.
Nói thật ra, hắn không hiểu được chính mình đang làm cái gì?
Tỏ tình sao?
Này, không, tôi cảm thấy tôi là đang chọn một cách nói có thể khiến cho đại gia Tạ Diệc Đông hiểu rõ tình cảm của tôi…
Tạ Duẫn Ninh sau đó lại đổi vài cách nói, một lần nữa ưỡn ngực tỏ tình.
Nhưng Tạ Diệc Đông chính là không nhúc nhích.
Tạ Duẫn Ninh cũng chịu rồi, thở dài: “Chính là như vậy, tuỳ anh thôi.”
Hoặc là nói…
Này, anh tốt xấu gì cũng phải cho một cái động tĩnh chứ!
Tạ Diệc Đông nhìn dáng vẻ rối rắm của Tạ Duẫn Ninh, cuối cùng cũng hé môi: “Uhm.”
Hả?
Tạ Duẫn Ninh ngơ ngác nhìn Tạ Diệc Đông.
Đây là phản ứng gì thế?
Tạ Diệc Đông suy nghĩ một chút, lại nói: “Cám ơn.”
“Không có chi.” Tạ Duẫn Ninh theo bản năng mà trả lời.
Sau khi nói xong, lần nữa đen mặt.
Này! Đây rốt cuộc là đang làm gì thế!