Mắt Đào Hoa

Chương 22

Edit: Nghêu _ Fair Play Team

Biên: Witch _ Fair Play Team

Giây kế tiếp, Trình Ý Ý mở mắt ra.

Ánh mắt của cô vẫn bình thản như trước, ánh mắt thư thái mà kiên định, chứa đựng sự thông minh.

Trên màn hình lớn phóng đại biểu cảm vi diệu của cô, làm cho tất cả người xem thấy được.

Rất nhiều người trong lòng không khỏi phấn khởi.

Cô nghĩ ra rồi.

Cô dùng những cách thức khó nhất để gỡ bỏ Killer Sakudo này, vùi đầu trong tính toán khổng lồ, loại trừ, sàng lọc tuyển chọn những con số tổ hợp, rồi lại quên mất, những Killer Sudoku cô dang giải này cũng là một loại sổ độc.

Cô dùng hai mươi ba phút dùng mấy cách bình thường để giải quyết mấy sổ độc này, kết quả lại nhanh hơn.

Mắt kẹt ở cửa ải này mười phút, Trình Ý Ý đã tính ra đáp án trong nháy mắt.

- Xin lỗi, hàng đầu tiên nhóm 4 xin thay đổi, đổi 6 thành 9.

Đó là lần đầu tiên cô có chỗ sai sót, ô trống này kỳ thật còn có một khả năng nữa.

- Hàng thứ năm, chuyển nhóm, mời đổi 9 thành 6.

- Hàng thứ tư nhóm G, đổi 9 thành 7/

...

Từ lúc bắt đầu, tốc độ sửa chữa càng lúc càng nhanh.

Mọi người kinh ngạc cho rằng cô có thể nhớ rõ những con số đã điền qua, trên sân khấu hai vị giáo sư lại kinh ngạc với Trình Ý Ý khi chỉ còn một giây mà vẫn giữ được tĩnh táo.

Chưa đến giây cuối cùng, bọn họ không cách nào khẳng định Trình Ý Ý sửa đổi có chính xác hay không.

Nhưng hào quang trong mắt cô đúng là rất chói mắt. Mang theo sự khác lạ cuốn hút, bọn họ lại thêm tin tưởng, Trình Ý Ý làm đúng rồi.

Đồng hồ điểm 3 giờ 57 phút.

Trọn vẹn chỉ còn 3 phút, Trình Ý Ý đã điền xong tất cả con số trong 81 ô, sau đó xác nhận hoàn tất bài thi.

Cô không do dự.

Khóe môi của cô hơi nhếch lên, hàm răng trắng tinh ngay ngắn, độ cong của nụ cười hoàn hảo.

Cũng giống như lúc bình thường vậy, vẻ đẹp của cô làm cho người người vừa sợ hãi lại vừa thán phục.

Hai vị giáo sư đồng thời nhìn về phía màn ảnh lớn, không cách nào che giấu được sự kinh hỉ.

Cho dù người ra đề vẫn chưa nghiệm chứng, nhưng khán giả nhìn qua biểu cảm của ban giám khảo là có thể thấy rõ Trình Ý Ý thách đấu đã thành công!

Toàn trường quay yên lặng vài giây, ngay sau đó, tiếng tay vang lên không ngớt.

Tiếng vỗ tay này coi như không vì cô khiêu chiến thành công cũng là vì phong độ và sự tỉnh táo cô duy trì cho đến giây cuối cùng.

Cuối cùng theo trình tự, người chủ trì mời người ra đề nghiêm chứng tính chính xác của hạng mục thánh đấu.

Người ra đề là huấn luyện viên đương nhiệm số một của đội tuyển quốc gia.

Tuổi của anh ta bất quá cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám, dáng người cao gầy, ôn văn nho nhã, anh ta mỉm cười bước lên sân khấu, nhìn xuống sân khấu chỉ nói ra bốn chữ đủ kích động nhân tâm.

- Hoàn toàn chính xác.

Trong nháy mắt cả hội trường đều hoan hô đến sôi trào.

Minh tinh khách quý cùng nhau đánh ra số 15 cho phân độ hoàn thành hoạng mục.

Trình Ý Ý đạt được điểm tối đa.

Cô không phải là tuyển thủ đầu tiên đạt được điểm tối đa, nhưng khán giả reo hò so với tuyển thủ đầu tiên đạt điểm tối đa nhiệt liệt hơn.

Nguyên nhân cực kì đơn giản, bời vì cô nhìn đẹp mắt hơn nam tuyển thủ kia.

Dựa vào lệ cũ của "nhân tài trời sinh", người chủ trì tuyên bố thách đấu thành công, khách quý sẽ trao tặng huân chương khiêu chiến cho tuyển thủ.

Mà người trao tặng huy chương cho Trình Ý Ý, chính là vị huấn luyện viên số một của đội tuyển quốc gia.

Thật ra thì vị huấn luyện viên này trẻ tuổi cũng không tính là kỳ quái. Bởi vì rất nhiều cuộc thi đấu trí tuệ cũng như thể thao, người lớn tuổi sẽ bị xuống dốc. Rất nhiều tuyển thủ thi đấu hạng mục thế này trên thế giới, đều từ hai mươi tuổi trở xuống. Vị huấn luyện viên này từ năm 16 tuổi đã đi đến giải đấu tươi đẹp nhất trong đời, đoạt được cup vô địch.

Anh ta hai mươi bốn tuổi thì giải ngũ, từ đó về nay mỗi lần dự thi đều là với tư cách dẫn tuyển thủ đi thi, toàn tâm toàn ý huấn luyện học sinh. Anh vừa là tuyển thủ giỏi, và cũng là huấn luyện viên tốt. Mang học sinh đi thi đấu quốc tế, thành tích không kém hơn anh ta.

Anh ta mỉm cười nắm tay Trình Ý Ý, trao huy chương người thách đấu vào tay Trình Ý Ý.

- Chúc mừng, kỳ thực lúc tôi ra đề, cũng không nghĩ tới sẽ có người điền mù nó thành công, cô thật nằm ngoài dự liệu của tôi.

- Cảm ơn.

Trình Ý hơi khom người, duy trì nụ cười tinh tế.

Nhận lấy huy chương, Trình Ý Ý xoay người hướng về phía hai vị giám khảo nhà khoa học cúi đầu cung kính:

- Cảm ơn hai vị giáo sư - Sau đó lại một lần nữa nói lời cảm với các giám khảo minh tinh.

Cuối cùng hướng về phía khán giả cúi người:

- Cảm ơn mọi người.

Tuy trong quá trình gặp phải nhiều khó khăn, song cũng may kết quả vẫn nằm trong dự liệu của cô.

- Ý Ý của chúng ta thật lễ phép - Người chủ trì cười nói - Có thể chia sẻ cho mọi người một chút, mười phút cô nhắm mắt kia, đến cùng là suy nghĩ cái gì không? Tôi lúc đó nhìn thời gian trôi qua, mà cô vẫn đang nhắm mắt, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài...

Trình Ý Ý giơ micro lên, tuy vẫn cười, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc:

- Kỳ thật từ lúc tôi giải đề mục đầu tiên đều điền theo trình tự qua đường, thế tôi nhưng lại không tìm được chỗ sai. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến bản thân sẽ phạm phải sai lầm, nội tâm quả thật có chút lo sợ.

- Chúng ta hoàn toàn nhìn không ra cô luống cuống...- Khách mời minh tin cười nói tiếp - Vậy sau đó thì sao? Cô làm sao tìm được?

- Đại khái là do có người phù hộ - Ánh mắt Trình Ý Ý nhu hòa, phóng đại trong màn ảnh, giống như một trong suối trong vắt, xinh đẹp kinh người, nhẹ nhàng nhưng có thể tạo nên từng cơn sóng gợn trong lòng người ta.

...

Nán lại ở đài truyền hình bốn, năm tiếng, cuối cùng Trình Ý Ý cũng đi ra tòa cao ốc này.

Tuyết rơi dày hơn lúc trước, một màu trắng xóa bao trùm hai bên đường phố, trên đường cái có một chiếc xe quét tuyết đang không ngừng xử lý.

Cô thoải mái quơ quơ bao tay, nhưng vẫn không cảm thấy lạnh.

Tuyết rơi như thế này, tỷ lệ đón xe thành công không lớn, cũng may bên ngoài đài truyền hình có trạm xe buýt, cũng có chuyến xe buýt đến nhà Trình Nhàn, cô yên tâm chờ xe buýt đến.

Không có gì bất ngờ xảy ra, tiếc mục sau khi biên tập lại sẽ phát sóng trước tết, để tránh trùng lịch với các tiết mục chúc tết năm sau.

Đến lúc đó, Trình Ý Ý sẽ nhận được một khoảng lớn lệ phí chương trình sáu số, do đó, tổ chức chương trình đề nghị lập cho cô một trang weibo, cô cũng không chần chừ liền đáp ứng.

Quỹ ngân sách mua nhà trong nháy mắt lại tăng lên một đoạn dài.

Thật sự làm việc này kiếm tiền nhanh hơn so với làm nghiên cứu khoa học. Trình Ý Ý chớp mắt mấy cái thả hết suy nghĩ từ trong những đề bài ra. Bị thương trong mấy ngày nghỉ tết rãnh rỗi này cũng không phải không có tác dụng gì, ít nhất để cho cô tĩnh tâm lại, suy nghĩ thật tốt tại sao mình lại phạm sai lầm.

Hay là cô gấp quá, cả người quýnh lên, liền dễ nông nổi.

Có thể Phùng giáo sư chính là nhìn thấu điểm này, mới nổi giận lôi đình như thế.

Sau kỳ nghỉ đong, cố có thể đặt trọng tâm phân tích các loại C2c1 để tương ứng với kết cấu SgRNA. Rút ngắn thời gian tiến hành thí nghiệm thử hoạt tính SgRNA này. Có lẽ còn có thể lập một danh sách những chất chứa chất kiềm làm đột gây ra đột biến làm giảm hoạt tính phân cắt C2c1.

- Này!

Trình Ý Ý đang chìm vào dòng suy nghĩ, liền bị gọi trở về, người kia cười hỏi cô:

- Đi đâu?

Chính là vị huấn luyện viên số một của đội tuyển quốc gia vừa mới trao thưỏng cho cô.

Trời đông lạnh như cắt, anh thật sự không đành lòng nhìn thấy cô gái mình vừa nói trao thưởng ở trại xe buýt chịu lạnh:

- Tôi trở về đội ngũ, tiện đường chở cô đi đoạn.

Trình Ý Ý vốn muốn cự tuyệt ý tốt của anh ta, nhưng còn chưa mở miệng, đã nhìn bị anh ta nhìn thấu tâm tư.

Anh ta vội cười nói:

- Lên xe đi! Tuyến đường của buýt 94 vừa vặn trùng với lộ tuyến của tôi. Đổi thành người khác tôi cũng sẽ giúp thôi.

Trạm xe buýt này chỉ có buýt số 94 đi qua.

Không hay để cự tuyệt nữa, Trình Ý Ý dứt khoát thoải mái lên xe.

Bên trong xe đang bật nhạc nhẹ, lại có hệ thống lò sưởi, so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều.

Trình Ý Ý nói cảm ơn,cùng vị huấn luyện viên này nghiên cứu thảo luận mấy vấn đề, chẳng mấy chốc đã đến chung cư của Trình Nhàn.

Trình Ý Ý nói cảm ơn lần nữa.

- Không cần, cùng cô nói chuyện tôi cũng được lợi rất nhiều, hy vọng có thể có cơ hội so tài một trận. - Anh ta cười nói.

Trình Ý Ý xuống xe, cúi người, lễ phép đưa ánh mắt nhìn theo xe xa dần, lúc sau mới quay đầu lại.

Đi ngang qua bãi đậu xe bên ngoài tiểu khu, ánh mắt của cô rơi trên chiếc xe đầu tiên, động tác dừng một chút.

Chiếc xe này tựa hồ nhìn có hơi quen mắt.

Một tầng tuyết đọng vừa dày vừa nặng rơi xuống, không nghĩ cũng biết, xe đã dừng ở đây rất lâu, tuyết động lại mơ hồ cũng đã lộ ra màu đen của chiếc xe.

Biển số xe là A4429.

Không sai.

Trình Ý Ý đi được mấy bước bỗng dưng dừng lại, trên tin tức, ở trước cửa nhà khách Sùng Văn, cô chính là từ chiếc Maybach này bước xuống.

Đây là xe của Cố Tây Trạch.

Cô quay đầu.

Cố Tây Trạch không biết từ lúc nào, đã đứng sau lưng cô.

- Tại sao anh lại tới đây? - Trình Ý Ý cười, kéo khăn quàng cổ ở trên cằm xuống.

- Vì sao không nghe điện thoại? - Cố Tây Trạch đứng lại chỗ, khuôn mặt hết sức bình tĩnh, con ngươi vừa sắc bén vừa thâm trầm.

Trình Ý Ý hiển nhiên biết anh đang tức giận, tươi cười không nổi nữa, vùi đầu rầu rĩ đá một cước vào chỗ đất đọng tuyết:

- Em hôm nay đi...Nên tắt máy, không thấy anh gọi đến, xin lỗi.

Cô giải thích câu nói kia quá nhỏ, dường như vừa thoát ra khỏi răng môi, tự lầm bầm rồi tự nuốt vào trong. Anh chỉ nghe được lời xin lỗi của cô.

Gió lớn thổi qua, chỉ trong phút chốc, khăn quàn cổ của cô bay mất hai gò má liền bị đông cứng đỏ bừng, Trình Ý Ý không nhịn được khẽ hắt hơi một cái.

Cô muốn nhìn ánh mắt của anh một chút vừa mới ngẩng đầu, đôi mắt liền bị người kia che lại.

Cô trừng mắt nhìn, là tay của Cố Tây Trạch.

- Anh không cần em nói xin lỗi, không cần. - Giọng nói của Cố Tây Trạch rất thấp, kiềm chế và ẩn nhẫn - Hôm nay là ngày gì, em hãy nói cho anh biết?

Anh không dễ dàng nổi giận, nhưng lại vì cô phá lệ.

Hình như cô có vô số cách để dễ dàng chọc anh tức giận.

Cô tắt máy, lại cười nói bước xuống xe của một người đàn ông khác.

- Sinh nhật của em. - Ánh mắt của Trình Ý Ý chua xót.

Cố Tây Trạch không lên tiếng, anh đang chờ cô nói tiếp.

- Ngày đó chúng ta cùng nhau đứng dưới cây cổ thụ trước cổng Lâm Quang Tự thề ước.

Ngày kỷ niệm của bọn họ.

Thề tình yêu của hai người tồn tại vĩnh viễn với thời gian.

Đó là năm thứ ba bố ngồi tù, cô lên lớp mười hai.

Cách giao thừa không tới bảy ngày, nhưng trường học vẫn bắt học thêm. Trời đông lạnh như cắt, anh chạy hơn nửa thành phố, đợi ở bên ngoài phòng học rất lâu, để tổ chức sinh nhật cho cô.

Lúc cô tan học, tay chân anh đã đông cứng, toàn thân đều lạnh cóng, Trình Ý Ý sợ lạnh, vùi đầu vào trong ngực của anh.

Bên ngoài áo khoác của anh tựa hồ có băng kết, lạnh lẽo cứng ngắc ghim đau mặt của cô, song hai trái tim lại nóng như lửa.

Sau khi bố ngồi tù, ngoại trừ Cố Tây Trạch ra, không có ai nhớ ngày sinh nhật của cô.

Cô không muốn ăn bánh ga-tô, đỏ mắt, kéo Cố Tây Trạch đến Lâm Quang Tự.

Nơi đó một gốc cây cổ thụ nhân duyên ngàn năm.

Cô nghe nói qua một lần, liền ghi nhớ trong lòng.

Cố Tây Trạch ngây người, anh khó có thể tưởng tượng sẽ cùng cô làm chuyện ngây thơ này. Nhưng anh ngày đó quả thật đã cùng Trình Ý Ý, tại nơi đó nghiêm túc thề ước.

Thời gian đã lâu như vậy, e rằng tên của anh và cô đã sớm bị phai mờ, chôn vùi trong gió của Đế Đô...