Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 307

Làm gì có chuyện khi không lại có bánh từ trên trời rơi xuống, nào có chuyện người bạn thích đến cuối cùng sẽ thích bạn giống như trong phim thần tượng, làm sao có chuyện Hoắc Bắc Cảng sẽ thật sự thích cô, cái chuyện này hoàn toàn không thực tế......

Hết thảy đều là biểu hiện giả dối mà thôi, không tồn tại!

Hoắc Bắc Cảng nhìn Mộ Sơ Tình đang do dự, hắn càng thêm thiếu kiên nhẫn, thấp thỏm bất an, sợ Mộ Sơ Tình suy nghĩ như vậy chính là đang so sánh giữa hắn và Mạc Diệc Phong, suy xét xem giữa hai người chọn ai mới tốt, Hoắc Bắc Cảng không cho phép Mộ Sơ Tình suy nghĩ đến người đàn ông khác, cho nên nhanh chóng kêu ở Mộ Sơ Tình, thanh âm đặc biệt ác liệt, "Mộ Sơ Tình, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Có đồng ý với tôi hay không? Thế nào cũng phải khiến tôi nhéo rớt lỗ tai em xuống đúng không?"

Mộ Sơ Tình hất tay hắn ra, nếu đã biết ý đồ của hắn rồi, cô cũng không cần phải dong dong dài dài ở đây chơi trò đoán chữ với Hoắc Bắc Cảng như vậy nữa, cô thẳng thắn nói: "Hoắc Bắc Cảng, tôi đồng ý với anh, tôi không ly hôn, nhưng mà tôi không ly hôn là trước khi công ty đưa ra thị trường sẽ không ly hôn, sau khi công ty của anh lên sàn, đi vào quỹ đạo, chúng ta liền ly hôn. Đối với bên ngoài sẽ công bố rằng giữa chúng ta không có tình cảm gì với nhau, sẽ không ảnh hưởng gì đến anh."

Hoắc Bắc Cảng nghe Mộ Sơ Tình nói, hận không thể bổ não cô ra xem trong đầu cô có phải là chứa hồ nhão hay không, hiện tại hắn đều đã nói rõ ràng như thế, vậy mà Mộ Sơ Tình còn muốn hắn làm thế nào?

Ly hôn! Ly hôn! Ly hôn chính là hai chữ đáng ghét nhất mà hắn từng nghe! Ly hôn cái rắm! Ai muốn ly hôn với cô!

Hoắc Bắc Cảng nghĩ như vậy, tính tình bạo phát, khống chế không được gào lên, rống giận với Mộ Sơ Tình: "Mẹ nó, ai muốn ly hôn với em, ai nói tôi không có tình cảm với em? Vừa rồi không phải tôi đã nói rõ ràng với em rồi sao, Mộ Sơ Tình, hình như tôi thích em rồi! Em không có nghe thấy sao?"

Hiện tại hắn giống như một con sư tử xù lông nổi giận, thật sự rất dọa người.

Mộ Sơ Tình cũng nổi điên, hắn không cần phải nạt cô, thế nào cũng phải nạt cô như thế à!

Thật sự cô vẫn luôn nén giận, Hoắc Bắc Cảng liền thật sự cho rằng cô là một con mèo hello kitty, là một quả hồng nát đúng không!

Mộ Sơ Tình cô đã chịu đựng uỷ khuất của Hoắc Bắc Cảng cũng đủ lâu rồi, cô phải xoay người làm chủ, hét lại Hoắc Bắc Cảng, Hoắc Bắc Cảng chính là heo!

Mộ Sơ Tình tức giận trực tiếp đá văng giày cao gót, rồi mới bắt hai chân lên ghế lái phụ, thành ra cái tư thế ngồi xổm, hai tay chống nạnh lên định chửi Hoắc Bắc Cảng.

Lúc mới vừa nhổm dậy, Mộ Sơ Tình có chút lảo đảo, không đứng vững, Hoắc Bắc Cảng bực bội, sợ cô bị ngã, bắt lấy tay cô, đỡ cô, "Mộ Sơ Tình, em đúng là đồ chết tiệt, đứng im đó cho tôi! Đừng lộn xộn, không được ngã, em ngồi đàng hoàng nói chuyện không được sao? Thế nào cũng phải đứng lên?"

Mộ Sơ Tình hùng hổ đẩy tay Hoắc Bắc Cảng ra, hai tay chống nạnh lên hệt như một bà cô đanh đá, chửi Hoắc Bắc Cảng một thôi một hồi: "Nghe được, nghe được rồi! Chính là Hoắc Bắc Cảng, anh coi tôi là cái gì? Là một con chó con mèo hay là tiểu tam tiểu tứ người hầu? Anh nói một câu cái gì mà, hình như tôi thích em, là tôi phải ở bên anh sao, có phải đầu anh bị bệnh hết thuốc chữa phải không? Trước kia tôi thích anh nhiều năm như vậy, theo đuổi anh nhiều năm như vậy, đó không phải là tôi yêu anh, thích anh sao? Chính là anh đáp lại tôi là cái gì? Anh làm lơ tình cảm của tôi nhiều năm như thế, làm lơ việc tôi theo đuổi anh bao nhiêu năm, tình yêu của tôi đối với anh đã sớm bị anh coi là một đống bùn lầy đạp ở dưới chân. Cho nên, hiện tại bằng cái gì mà anh nói anh thích tôi, tôi nhất định phải đáp ứng anh? Anh là cái thá gì!"