Hoắc Bắc Cảng nghĩ trăm lần cũng không ra, không biết bây giờ là lúc nào mà hai người bọn họ còn có thể gọi điện thoại.
Hắn thật sự một chút đều không muốn nghe, cũng không phải cố ý nghe lén, chỉ là khống chế chính mình không được, không biết sao lỗ tai cứ dỏng lên, chính là vì đi nghe lén Mộ Sơ Tình cùng Tô Tam Sinh hai người bọn họ nói chuyện.
Hoắc Bắc Cảng bước chân còn càng lúc càng nhanh, đuổi theo Mộ Sơ Tình đi ra ngoài.
"Không có, em hiện tại đang tham gia một bữa tiệc, mời em ăn cơm sao? Hiện giờ em không rảnh, em còn ở dạ tiệc, trong chốc lát em không thể rời đi được, lần sau em sẽ xem xét một chút, có thời gian sẽ đi có được không?"
Nghe được Tô Tam Sinh hỏi có muốn cùng nhau ăn cơm hay không, Mộ Sơ Tình trực tiếp cự tuyệt.
Thẳng đến lúc sau Hoắc Bắc Cảng đi theo Mộ Sơ Tình ra ngoài, Mộ Sơ Tình trực tiếp cúp điện thoại.
Hoắc Bắc Cảng không thể không nghe được.
Nhưng mà nội dung cuộc gọi vừa rồi đủ để Hoắc Bắc Cảng toàn thân tức giận.
Mẹ nó! Hắn còn không biết anh em của mình lại có quan hệ với vợ mình tốt đến thế! Đều đã có thể hẹn nhau đi ăn cơm.
Giang Thừa nhìn Mộ Sơ Tình dẫm giày cao gót rời đi, ngay sau đó lại nhìn đến Hoắc Bắc Cảng từ trong WC ra tới.
Lúc này mà nói Giang Thừa đang nhìn nhìn đồng hồ đeo tay.
Trước sau thời gian cũng chỉ có mười mấy phút đồng hồ.
Thời gian 10 phút, hai người bọn họ thế nhưng có thể giải quyết, thậm chí còn có thể thu phục.
Hình tượng Hoắc Bắc Cảng ở trong mắt Giang Thừa đã xuống dốc không phanh, rơi xuống tận thung lũng. 15
Nhìn dáng người tổng giám đốc hoàn mĩ cường tráng như thế, còn tưởng rằng anh ta có thể kiên trì đến mấy giờ mới ra, kết quả mười mấy phút, cũng đã xong việc thu phục, có thể thoả mãn sao?
Giang Thừa nghi ngờ sâu sắc, ngay sau đó, ánh mắt nhìn Hoắc Bắc Cảng đã không giống nhau.
Hiện tại là tràn ngập thái độ đồng tình.
Hôm nào đó sẽ đi tiệm thuốc hỏi qua, có loại thuốc nào đặc biệt có thể làm đàn ông dũng mãnh tráng dương, sau đó anh ta sẽ mua cho tổng giám đốc một tá.
Không đúng.
Tổng giám đốc đối với anh ta rất tốt, anh nhất định không thể quên ơn.
Vậy mua hai tá, không đủ anh ta lại mua. 3
Hoắc Bắc Cảng hiện tại hoàn toàn không có nhìn đến tâm tư của Giang Thừa, ánh mắt chỉ chú ý đến Mộ Sơ Tình đang đi phía trước.
Hiện giờ cô một thân lễ phục màu trắng, váy dài đến gối, có thắt đai ở eo, chỗ ngực được che bởi một tầng vải mỏng, không lộ liễu, nhưng lại mang theo vẻ gợi cảm rất khác biệt.
Cô mặc thế này, tuy rằng không có như vừa rồi sεメy thấy rõ, chính là áo trong lấp ló như bây giờ cũng đã rất dụ hoặc không phải sao?
Vừa rồi là một chiếc đầm đỏ, quyến rũ mị hoặc người khác, giống như một tiểu hồ ly tinh, khắp nơi đang nói: anh mau tới đây, tới cởϊ qυầи áo của em đi này! 7
Bây giờ mặc một chiếc đầm trắng, lại mang theo vẻ thanh thuần dụ hoặc, màu trắng làm cho cô thuần khiết, linh hoạt. Mẹ nó! Liền giống như một con thỏ tinh, nơi chốn đều đang kháng cự: A! Anh đừng cởϊ qυầи áo của em mà! 21
Nhưng mà đối với một con sói xám Hoắc Bắc Cảng mà nói, như vậy càng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của hắn không phải sao?
Hắn thật sự muốn xé bỏ quần áo cô, hung hăng xé nát hết.
Mặc đều là cái loại quần áo quỷ quái gì vậy, còn không bằng không cần mặc luôn đi. 3
Không biết vì sao, Mộ Sơ Tình mặc bộ quần áo nào, Hoắc Bắc Cảng cũng chỉ có một ý tưởng--cởi ra.
Hung hăng cởi ra.
Đem cô đè ở trên giường, như vậy mới thoải mái. 11
Hoắc Bắc Cảng trong lòng phát ra lửa giận, quay đầu nhìn Giang Thừa vẻ mặt đê tiện, hắn lạnh giọng rống: "Giang Thừa, cậu nhìn xem cậu mua quần áo cái kiểu gì vậy? Cậu không thể mua bình thường một chút sao? Mắt cậu bị mù à?!"
Giang Thừa bị mắng hoàn toàn chính là vẻ mặt ngu muội!
Tôi?
Không bình thường?!
Tôi!
Mắt mù?!