Hoắc Bắc Cảng tuy rằng không thừa nhận, nhưng đây là sự thật (=.=!) hắn chỉ đối với một mình Mộ Sơ Tình có phản ứng...... Phụ nữ khác căn bản là không có cách nào làm được.
Hoắc Bắc Cảng lắc lắc đầu, bức bách chính mình không cần lại tiếp tục nghĩ đến chuyện này, hắn cũng đứng dậy chuẩn bị xuống lầu.
Nghĩ đến vừa rồi Tiểu Bao bất ngờ đứng ở đó, Hoắc Bắc Cảng nhớ tới đây, trong lòng hắn liền có ý tưởng. Hôm nào nhất định phải giáo huấn Tiểu Bao một chút, lúc ba mẹ ở trong phòng làm những chuyện này là hành vi bình thường, lần sau tốt nhất là không cần lại tiến vào quấy rầy!
......
Mộ Sơ Tình cực kỳ xấu hổ chạy ra ngoài, lúc chạy đến cửa, tim cô đập rất nhanh, giống như là lúc đang hồi hộp vậy, căn bản là không có cách nào áp chế tiếng tim đập.
Mộ Sơ Tình duỗi tay xoa xoa miệng mình, hiện giờ trên cánh môi còn lưu lại dấu vết của hắn, hơi thở nóng rực, hương vị dễ ngửi, vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô không xua đi được.
Vừa rồi hình ảnh hai người hôn môi, đặc biệt rõ ràng lưu lại trong trí nhớ của cô.
Làm cô xấu hổ muốn đâm đầu vào tường chết.
Cô liều mạng duỗi tay ra lau môi mình, dùng sức muốn đem hương vị của Hoắc Bắc Cảng còn dính trên môi cô lau sạch đi.
Mộ Sơ Tình, mày là một con ngốc sao? Không phải đã nói sẽ động tâm với hắn nữa sao?
Đối với một người đàn ông không yêu mày mà động tâm sẽ không có kết quả tốt, sẽ chỉ làm cho mày càng lún càng sâu, đến cuối cùng sẽ một đao lấy mạng mày. Thế nào cũng phải đợi cho đến lúc đó mới có thể nhận rõ hiện thực sao?
Mộ Sơ Tình ổn định lại tâm tình, vỗ vỗ mặt mình, rồi mới muốn đi xuống lầu.
Nơi này quá xấu hổ.
Mộ Sơ Tình hướng đầu cầu thang đi qua, đi được mấy bước, liền nhìn thấy Hà Thục từ cầu thang đi tới, hai người trong phút chốc lại chạm mặt nhau.
Lúc Mộ Sơ Tình thấy Hà Thục, cô dừng chân, có chút hoảng loạn mà lùi lại, muốn cách xa bà ta một tý. Bởi vì hiện giờ trong mắt Hà Thụ lóe lên tia chán ghét đối với cô.
Mộ Sơ Tình không muốn lại cùng Hà Thục tranh cãi, liền chủ động bỏ qua bà ta.
Nhưng Hà Thục không đơn giản như thế là có thể buông tha cho cô, thậm chí mà nói lần này là cố tình đi tìm cô, muốn cùng Mộ Sơ Tình đấu khẩu.
Hà Thục đi tới trước mặt Mộ Sơ Tình, từng bước một tới gần, mang theo áp bách. Bà ta khoanh hai tay trước ngực, trên cao tư thái nhìn Mộ Sơ Tình, ngữ khí chanh chua hỏi cô: "Mộ Sơ Tình, cô nói đi, cô muốn điều kiện gì, đến tột cùng là muốn như thế nào mới có thể rời bỏ con trai tôi, con trai tôi không thể ở bị hủy hoại trên người cô được, cho nên cô ra điều kiện đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô, chỉ cần cô cùng con trai tôi ly hôn, rời xa càng tốt."
"Bác nói lời này, là có ý gì?" Mộ Sơ Tình buồn cười nhìn Hà Thục, "Bác có phải thật sự cho rằng con trai bác là bảo vật còn người khác chỉ là cỏ rác?"
"Cô nói vậy là có ý gì?"
Mộ Sơ Tình tới gần Hà Thục, cố ý đè thấp giọng nói, hai người lén lút nói chuyện, chỉ có cô và Hà Thục nghe được.
Sợ bị Hoắc Bắc Cảng nghe được cô cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hà Thục, nói ra những lời không biết xấu hổ, "Bác gái, con hy vọng bác có thể nhận rõ được sự thật, đầu tiên, không phải là con lẽo đẽo bám theo con bác, là con trai bác không biết xấu hổ, một hai cứ phải quấn lấy con. Còn nữa, con cũng không có cảm thấy con trai bác tốt ở chỗ nào, khả năng ở trong mắt bác thật tốt đi, chính là ở trong mắt con, Hoắc Bắc Cảng thật sự không đáng một xu, so với hắn người ưu tú rất là nhiều, con đáng giá ở trên hắn luyện tập một chút! Nếu không phải con trai bác dùng mưu kế thế nào cũng phải cùng con kết hôn, bằng không thật sự, con trai bác ở bên đường quỳ xuống con cũng sẽ không đáp ứng hắn."