Tàm Thực

Chương 29

Tầng tầng giá cắm nến rực cháy trong căn phòng đen kịt, từng mảnh từng mảnh sáng loáng mang theo ánh lửa u ám, như ánh mắt của ma quỷ đang khẽ dao động trong vực sâu. Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong phòng, ***g ngực Tiếu Triệt phập phồng, hô hấp càng thêm hỗn loạn.

Chất độc mãn tính của loài nhện đỏ đã lẩn trốn quanh tế bào cậu, cả người Tiếu Triệt vô lực, tư duy rối mù.

Bạn đời?

Có ý gì?

Tại sao bản thân lại là bạn đời của thiếu niên?

Này, mang hàm ý gì đây?

Mặt thiếu niên dưới ánh nến hiện ra trắng xám đến dị thường, máu đỏ dính trên mặt hắn càng tăng thêm nét âm u. Hai con mắt lam tím kia của hắn vẫn mải miết nhìn Tiếu Triệt, trong bóng tối chúng lóe ra tia sáng nhàn nhạt, càng khiến người ta liên tưởng đến dải ngân hà thần bí vô biên, khiến người ta hoàn toàn không có cách nào đoán được tâm tình trong ấy.

Cả người hắn, đều là một loại chất độc. Hắn từng chút rút khô sức lực của Tiếu Triệt, nhấn chìm cậu vào hắc ám, mãi đến tận khi đem cậu quấn vào mạng nhện mềm mại mà kiên cố. Hai tay hắn nhẹ nhàng khơi dậy du͙© vọиɠ của Tiếu Triệt, mê hoặc thân thể Tiếu Triệt, làm Tiếu Triệt quên hết tất thảy.

Hắn đã thành công.

Tiếu Triệt từ từ quên đi việc bản thân đã mắc vào một cái bẫy được sắp đặt trước, mà càng lúc càng khát cầu. Cậu thậm chí còn muốn oán giận, vì sao động tác trên tay thiếu niên lại chậm như vậy.

Thiếu niên không một chút lo lắng, hắn thong thả ung dung. Động tác của hắn khá nhẹ nhàng, tựa như không muốn quấy nhiễu đứa trẻ đang chìm vào giấc mộng đẹp.

Đôi tay lạnh lẽo của hắn kéo vạt áo của Tiếu Triệt lên. Chậm rãi cởi ra, quăng xuống đất.

Hắn cúi người hôn lên xương quai xanh của Tiếu Triệt, mái tóc dài trắng hơi xoăn từng sợi từng sợi từ sau tai trượt xuống, che khuất nửa khuôn mặt hắn, nằm lên trên da Tiếu Triệt, làm cậu có chút ngứa ngáy. Dưới ánh nến yên ả, lông mi của hắn, mái tóc của hắn, trắng đến gần như trong suốt.

Hắn hình như rất thích cơ thể Tiếu Triệt, không ngừng xoa nắn bắp thịt của cậu, cảm thụ đường nét khung xương của cậu, sau đó lưu luyến trượt xuống dưới bụng. Rốt cục, hắn tháo thắt lưng Tiếu Triệt ra, thò tay vào qυầи ɭóŧ, bắt đầu chầm chậm kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ Tiếu Triệt.

Niềm vui sướиɠ giống như cơn lốc vây lấy Tiếu Triệt, từng tế bào trong người cậu như giãn nở bởi mùi hương thơm ngát xung quanh mình.

Thế nhưng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức nhẹ nhàng như vậy, căn bản không đủ!

Tiếu Triệt bắt đầu vô ý thức nhấc hông lên, cậu muốn nhiều hơn nữa.

Thiếu niên thấy cậu như vậy, hơi nhếch môi lên, dần dần tăng thêm sức lực trên tay mình.

Nhiều đêm tiếp xúc cận kề nhau như vậy, thiếu niên đương nhiên đã hiểu rõ thân thể Tiếu Triệt như lòng bàn tay. Hắn hoàn toàn biết chạm vào chỗ nào, thì cậu sẽ lộ ra vẻ mặt gì. Ngón tay dần ấm áp của hắn ngày càng ma sát vật của Tiếu Triệt, tiếp đó nhẹ nhàng dùng một bàn tay khác nắm nhẹ đỉnh của cậu, dùng ngón cái xoa xoa bên trên, vừa nắn bóp vừa xoay tròn…

Tiếu Triệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, hơi thở càng trở nên ồ ồ.

Câu cau mày, hai mắt nhắm chặt, gò má ửng hồng, gân xánh trên trán nổi lên, đây là dấu hiệu báo trước cậu sắp cao trào.

Thiếu niên cúi đầu, môi từ từ tiến đến gần đầu nhũ sưng lên của cậu, lông mi hắn khẽ run.

Mềm mại như vậy, cứ như cánh bướm nhẹ nhàng dập dìu.

Hắn duỗi đầu lưỡi đỏ bừng ra, khẽ liếʍ lên đầu nhũ phải của Tiếu Triệt.

Sau đó, hắn tò mò mở to mắt, trừng mắt nhìn vật đang dần nhô lên, bất ngờ cắn mạnh nó.

Đau nhói mãnh liệt gần như trong chớp mắt thức tỉnh Tiếu Triệt!

Tiếu Triệt mở bừng hai mắt.

Đáng chết!!

Cậu thật sự không biết mình mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ biết bản thân vô lực không kiểm soát được… Cho nên khi cậu mở mắt ra, phát hiện bản thân không chỉ bị cởϊ qυầи áo, quần bị kéo xuống, bộ phận trọng yếu bị thiếu niên nắm trong tay, đầu nhũ còn bị hắn tàn nhẫn cắn một cái… Cậu thật không thể chịu được!

Hơn nữa cái tên ghê tởm này không phải là cắn nhẹ nhàng, mà là thật sự cắn xuống.

Giờ phút này, xung quanh chỗ đầu nhũ phải của cậu, thậm chí còn hiện lên mấy tơ máu nho nhỏ!

“Con mẹ nó anh làm gì vậy?!” Tiếu Triệt tức giận mắng.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt lại như đứa trẻ ngây thơ thuần khiết tựa hồ cái gì cũng không biết, thậm chí còn đến gần lè lưỡi ra liếʍ lên mấy giọt máu li ti thấm ra: “Đồng hóa em ấy mà.”

Tiếu Triệt hoảng hốt, từng sự kiện xảy ra mỗi đêm hiện lên.

Thiếu niên liếʍ môi một cái, tiếp tục hưng phấn nói: “Chúng ta, cũng chỉ còn chưa thật sự kết hợp với nhau thôi. Đến khi hoàn toàn kết hợp rồi thì có thể chân chính đồng hóa. Rồi sau đó, cơ thể của em, sẽ nghênh tiếp sự thay đổi triệt để.”

Tiếu Triệt không cách nào tiếp thu được.

Thân thể vẫn còn trướng đau, nhưng du͙© vọиɠ đã tiêu tan đi một nửa.

Thời khắc này, cậu mới phát hiện lời nói ban nãy, gì mà muốn thiếu niên tha thứ gia đình này, muốn lấy hết sức mình ra trợ giúp hắn, là cỡ nào hoang đường — chí ít, bản thân thật sự không muốn bị hắn đồng hóa, không muốn bị biến thành quái vật giống như hắn!!

Biến thành quái vật… Đến cùng mang ý nghĩa như thế nào?

Sức mạnh gì chứ, đều chỉ là thứ vứt đi!

Quan trọng nhất là, thân thể sẽ bị triệt để cải tạo sao? Không cách nào nhìn thấy ánh sáng? Không thể ăn rau dưa hoa quả? Sẽ trở nên thèm thịt người? Sẽ trở thành kẻ ngoại trừ thịt ra, thì cái gì cũng không thể ăn?? Sẽ không thể đến trường học? Không thể kết bạn? Không thể làm việc? Vĩnh viễn tách rời với xã hội? Vĩnh viễn như đứa con bị chúa trời vứt bỏ phải ẩn nấp dưới tầng hầm tối đen?

Không!!!

Tuyệt đối không thể như vậy!

Thiếu niên quả thực đáng thương, nhưng, là lỗi của cậu sao?

Tại sao nhất định phải bị biến thành quái vật giống hắn??

Không thể thấu hiểu tận tường nỗi đau của hắn, thì không thể trợ giúp hắn sao?

Lẽ nào ngoại trừ đồng hóa, thì không còn phương pháp nào khác??

Tiếu Triệt cảm giác suy nghĩ của bản thân càng lúc càng hỗn loạn, hoảng sợ không ngừng dâng lên, như xoáy thành một vòng xoáy đen, cấp tốc xâm lược cơ thể cậu vậy!

Cậu giống như bị điên rồi, đá một cước vào người thiếu niên. Nhưng thiếu mắt cũng không chớp, thân thể đứng bất động. Đúng, vẫn luôn là Tiếu Triệt sai lầm. Cậu thế nhưng lại luôn ngây thơ nghĩ rằng thiếu niên chỉ là kẻ bị bạch tạng tay trói gà không chặt… Cậu thế nhưng vẫn luôn nghĩ mình có thể tìm ra chân tướng. Vì vậy, cậu không màng đến cảnh báo của mẹ… Cậu sai rồi, sai ở chỗ, bản thân quá ngông cuồng tự đại!

Tiếu Triệt đẩy thiếu niên ra, lảo đảo đứng dậy, lê lết thân thể vô lực ra cửa. Nhưng thực ra, cậu cảm giác xương của mình như bị ai bẻ gãy, ngay cả đứng dậy thôi cũng khó khăn.

Thiếu niên đứng giữa tầng tầng ánh nến, cười khẽ cho cậu lời khuyên: “Tiểu Triệt, tôi không phải đã nói rồi sao? Em là của tôi, trốn cũng vô dụng.”

Tiếu Triệt không nghe thấy lời thiếu niên.

Cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi.

Bóng lưng già nua của cha, thi thể tràn đầy máu, phòng thí nghiệm đáng sợ, bức ảnh tàn khốc…

Quá nhiều tin tức, cậu thực sự không tiếp nhận nổi.

Cậu cần tạm thời rời khỏi chỗ này, cần được yên tĩnh một chút.

Nào ngờ, cậu còn chưa đi đến được cửa phòng, thì đã không thể di chuyển nổi.

Mắt cá chân của cậu, bị tơ nhện màu trắng, gần như là vô hình quấn lấy. Những sợi tơ tưởng như mềm mỏng ấy, lại cứng rắn như sắt thép, chém cũng chém không đứt được. Những tơ nhện này, chắc chắc có liên quan đến cơ thể của thiếu niên.

Tiếu Triệt giãy dụa làm cho tơ nhện càng quấn chặt hơn, khiến cậu ngã xuống trên thảm trải sàn đỏ sẫm cũ nát.

Cậu giống như con rối đáng thương, tơ nhện quấn chặt lấy mắt cá chân cậu, kéo lê cậu đến bên chân thiếu niên.

Cậu nằm trên mặt đất, nửa người trên vẫn trần trụi, thân thể ma sát với thảm trải sàn. Quần lỏng lẻo gắn trên người. Cảm giác nhục nhã mãnh liệt gần như sắp hủy diệt cậu. Xương cậu sắp vỡ nát hết cả rồi, cả người vô lực không sức kháng cự. Cậu căn bản không phải đối thủ của thiếu niên. Bây giờ, Tiếu Triệt chỉ như miếng thịt nằm trên thớt, mặc người xâu xé.

Khi bàn tay lạnh như băng lần nữa chạm vào lưng Tiếu Triệt, trượt tới trước ngực nhào nặn đầu nhũ nhỏ máu thì, thân thể cậu lại nổi lên phản ứng, tựa hồ đã phải nhẫn nhịn quá lâu. Cậu có thể nhận thấy hạ thân mình đang không biết liêm sỉ dựng lên… Loại hưng phấn này, càng làm cậu thêm sỉ nhục cùng phẫn nộ!

Tiếu Triệt như con thú bị thương, mạnh mẽ giãy dụa, gầm nhẹ: “Anh cút ngay cho tôi! Không được đυ.ng tôi… Con mẹ nó anh là đồ điên…”

Ngón tay hắn cuối cùng cũng rời khỏi đầu nhũ sung huyết của Tiếu Triệt.

Thiếu niên ngừng một hồi lâu, mới hỏi: “Em thật sự chán ghét tôi đến vậy sao?”

Giọng nói của hắn rét buốt lạnh lẽo.

Tiếu Triệt căn bản chưa kịp trả lời, thiếu niên đã lập tức xé quần cậu ra, cũng nâng cặp mông rắn chắc của cậu lên, tách nó ra. Động tác thiếu niên không hề dịu dàng mà mang theo chút thô lỗ. Khẩn trương thít chặt làm chất lỏng lạnh lẽo tràn ra, dọc theo bắp đùi Tiếu Triệt chảy xuôi xuống, thấm ướt thảm trải sàn cũ nát.

Ngón tay thiếu niên mang theo chất bôi trơn, để ở trước lỗ nhỏ xoa xoa nhẹ nhàng, rồi đẩy mạnh chen vào.

Tiếu Triệt chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân lại có một ngày, cũng sẽ bị người làm chuyện khuất nhục như này.

Trong cuộc sống, cậu lạnh nhạt đến kiêu ngạo. Trên phương diện ***, cậu xưa nay đều làm người chủ động. Bất luận là cha, hay là mẹ, cậu đều chỉ thích đem đối phương đặt dưới thân, cậu thích cái cảm giác chi phối ấy, chứ không phải giống như bây giờ, bị người khuất nhục đặt dưới thân như thế, bị người kí©ɧ ŧɧí©ɧ bộ phận bài tiết buồn nôn mà lại còn có thể cảm thấy hưng phấn!

Hai tay cậu nắm chặt lấy thảm, tựa hồ muốn bứt đứt hết lông trên bề mặt thảm, xương ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Chất lỏng nóng bỏng tràn ra từ khóe mắt đỏ ửng của cậu, cậu khàn giọng hét: “Đồ vô lại, đừng làm cho tôi hận anh!”

Thiếu niên rút ngón tay ra!

Tiếu Triệt cho rằng khuất nhục cuối cùng cũng kết thúc.

Nào ngờ, ngay sau đó đầu cậu bị tàn nhẫn ép trên thảm trải sàn, mông bị người nâng lên.

Tiếp đó, là một cơn đau đớn sắc nhọn như xé rách đón chờ Tiếu Triệt.

Tầm mắt Tiếu Triệt hoàn toàn trở nên mơ hồ.

Tất cả mọi thứ trong phòng, đều đã biến thành quang ảnh mờ ảo không ngừng lay động.

Không thể phủ nhận, nỗi đau ấy chỉ nhói lên trong chớp mắt, rồi tiếp đó, thân thể cậu liền hết sức thèm khát. Mỗi một tấc da thịt bị thiếu niên kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đều càng thêm nóng bỏng. Bụng dưới hắn như chôn một quả cầu lửa, động tác của thiếu niên càng lúc càng cuồng dã làm quả cầu lửa lăn càng thêm mạnh, tựa như chỉ giây sau thôi, hắn sẽ đem cả người cậu, nuốt chửng lấy.

Bất luận có dùng sức giãy dụa muốn trốn chạy thế nào, cũng vô dụng.

Bất luận kìm nén âm thanh trong miệng thế nào, cũng vô dụng.

Bất luận khống chế thân thể của mình thế nào, cũng vô dụng.

Thời khắc lần thứ nhất đạt cao triều, Tiếu Triệt liền từ bỏ.

Thiếu niên cười khẽ, lập tức ôm Tiếu Triệt nằm ngửa lên ghế sofa, từ chính diện tiến vào, ở trên người cậu nỗ lực ra vào.

Tiếu Triệt cảm giác, cơ thể mình cắt rời thành hai phần. Linh hồn lạnh lẽo đến cực điểm, cùng với thân thể *** loạn sỉ nhục.

Cơ thể cậu rạo rực, khát cầu, khi đối phương đâm vào thì vô liêm sỉ co rút lại còn linh hồn cậu thì trôi nổi ở một bên, ngồi xổm trong góc phòng, ngóng nhìn hắc ám dày đặc, dường như đang nhìn chăm chú vào một vực sâu vô tận.

Không biết qua bao lâu, động tác của thiếu niên rốt cục cũng ngừng lại.

Hắn vẫn đem bộ phận cứng rắn của mình chôn trong cơ thể của Tiếu Triệt, nửa khép hờ mắt ma sát đưa đẩy, thở dốc cực kỳ nặng nề. Một giọt mồ hôi nóng bỏng nhỏ xuống ***g ngực tràn đầy dấu cắи ʍút̼ của cậu.

Thiếu niên khẽ vuốt lên gương mặt toàn là nước mắt của Tiếu Triệt, khàn giọng hỏi: “Em chẳng phải, vẫn luôn muốn biết tên của tôi sao?”

Tiếu Triệt không có phản ứng.

Thiếu niên lại một lần nữa, “phốc” một tiếng, tàn nhẫn đẩy đến nơi sâu nhất trong cơ thể Tiếu Triệt.

Tiếu Triệt há lớn miệng, lớn tiếng thở dốc. Đằng trước bừa bộn của cậu lại chảy ra chất lỏng lần nữa.

Hai mắt Tiếu Triệt rốt cục có lại tiêu cự.

“Bút danh của tôi, quả thực là Tuyết Thần. Nhưng tên thật của tôi, gọi là Tiếu Triệt.”