Tàm Thực

Chương 18

Tiếu Triệt vốn định lảng tránh thiếu niên mấy ngày. Nhưng chuyện đi xuống căn phòng dưới tầng hầm, như đã trở thành bản năng của cậu. Chính cậu còn chưa kịp nhận thức cái gì, thì bản thân đã đứng trước cánh cửa gỗ của căn phòng.

Tiếu Triệt bỗng thấy, những thứ xấu hổ hôm trước như tan biến, chuyện duy nhất cậu muốn làm, chính là tìm kiếm con người thần bí kia, xem thử xem bây giờ hắn đang làm gì.

Lần này, thiếu niên ở ngay căn phòng nhỏ đầu tiên. Một mình hắn, chống cằm nằm nghiêng trên chiếc giường chật hẹp, xung quanh bày đầy các loại sách. Giá cắm nên trên bàn tỏa ánh sáng lập lòe.

Nhìn thấy Tiếu Triệt hắn không hề lộ ra vẻ lúng túng, giống như ngày hôm qua chẳng phát sinh chuyện gì cả, còn đứng dậy rót cho cậu một chén trà nóng. Tiếu Triệt vốn còn lấn cấn một chút khó chịu, nhưng nhìn hắn tự nhiên như vậy, cũng đè nén lại nói: “Ngày hôm qua còn chưa nghe cậu kể chuyện đã trở về, xin lỗi. Tiếp tục kể đi, cái liên quan đến gia đình gấu gì đó.”

Thiếu niên ngồi bên cạnh Tiếu Triệt, từ trong chồng sách lấy bản cổ tích ấy ra, gật đầu.

“Cuộc sống của bọn họ vẫn luôn hạnh phúc như vậy, nhưng dần dần, có cái gì đấy đã thay đổi. Có một ngày, Tiểu Hắc Hùng cùng Tiểu Bạch Hùng lén bò lên giường, mặc áo ngủ chơi trốn tìm trong phòng. Tiểu Hắc Hùng đếm đến 30, sau đó lặng lẽ đi tìm Tiểu Bạch Hùng. Không lâu sau, nó nhìn thấy Tiểu Bạch Hùng ở trước cửa phòng của cha mẹ. Nó cao hứng chạy tới, nói nhỏ bên tai Tiểu Bạch Hùng: Tìm ra anh rồi! Nhưng mà, Tiểu Bạch Hùng lại không có phản ứng gì. Tiểu Hắc Hùng nhìn hướng vào trong phòng. Trên sàn nhà, có quần áo nhàu nát, một chùm tóc cùng đồ chùi xoong, và một con dao nhỏ.”

Tiếu Triệt: “Án gϊếŧ người à?”

Thiếu niên tiếp tục:

“Tiểu Hắc Hùng hiếu kỳ, đẩy cửa rộng ra. Tiểu Bạch Hùng lúc này mới chú ý đến hành vi của Tiểu Hắc Hùng, bỗng dùng tay che hai mắt Tiểu Hắc Hùng lại. Tiểu Hắc Hùng bắt đầu sợ hãi, toàn thân run rẩy dữ dội: ‘Cha mẹ sao lại đánh nhau?’ Tiểu Bạch Hùng lặng lẽ đem nó quay về phòng, khóa cửa lại, trả lời: ‘Bởi vì cha mẹ sinh bệnh.’ “

Lần này, Tiếu Triệt không cạnh khóe gì.

Thiếu niên lật qua tờ khác, vẻ mặt vẫn lãnh đạm:

“Rốt cục vào năm Tiểu Bạch Hùng và Tiểu Hắc Hùng tròn 8 tuổi, ba ba với cơ thể đầy rẫy vết thương nói cho chúng biết, gia tộc gấu bọn họ có một loại bệnh di truyền, cho nên trong mỗi cơ thể của một con gấu, đều có một con quái vật rục rà rục rịch, nếu không nghĩ ra biện pháp tiêu diệt, quái vật sẽ lớn lên, cuối cùng biến chú gấu đáng yêu trở thành dã thú đáng sợ, không kiểm soát được mà sát hại người trong tộc. Còn nữa, cả gia đình sẽ không có cách nào sống hạnh phúc cùng nhau. Tổ tiên nhà họ, nhiều người đã vì căn bệnh này mà chết yểu. Đến nay phương pháp duy nhất để giải quyết, chính là cùng với người thân tách ra, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Tiếu Triệt: “…”

Thiếu niên lại lật tờ kế:

“Tiểu Bạch Hùng cùng Tiểu Hắc Hùng vừa nghe đã hoảng sợ đến oa oa khóc lớn. Gấu ba ba lập tức nói: Ta cũng không muốn tách khỏi các con cùng mẹ, huống hồ, cho dù có tách ra, hiệu quả cũng không phải là vĩnh viễn. Cũng bởi vì như thế, ta bây giờ đã nghĩ đến phương pháp 2, cần một người trong hai đứa mạo hiểm một phen.”

Thiếu niên nhấp ngụm trà, tựa hồ đang mô phỏng theo hai con gấu con, giọng nói thơ ngây: “Mạo hiểm gì vậy?”

Rồi lại bắt chước theo giọng gấu ba ba, âm thanh trầm thấp:

“Đây là mạo hiểm vì hạnh phúc của cả gia tộc chúng ta, tuy nguy hiểm, nhưng lại thiêng liêng. Mục đích mạo hiểm, chính là phối hợp toàn diện với ba ba, cùng ba ba đồng thời tìm ra thuốc giải, đương nhiên, trong quá trình này tạm thời không được đến trường học, cũng không thể cùng mẹ hay anh em bạn bè gặp mặt. Có điều chỉ cần tìm được phương thuốc, thì nhất định có thể trị hết bệnh của nhà chúng ta. Như vậy, hùng ba ba cùng mẹ và các con có thể vĩnh viễn sống cùng nhau. Các con ai muốn đứng ra đây?”

Giọng thiếu niên dần gấp gáp:

“Nhưng vào lúc ấy, gấu mẹ với cơ thể đầy rẫy vết thương tương tự vọt vào. Bà bấy giờ đã không còn xinh đẹp, bộ lông đẹp đẽ đủ màu sắc đã bị cắt nát, lộ ra nhiều chỗ bị thương. Bà điên mất rồi, khóc lóc kéo lấy gấu ba ba, hét lên: Ông muốn mạng của bảo bảo sao?! Bảo bảo của tôi không phải là cái để ông tùy tiện mạo hiểm!!”

Nghe đến đây Tiếu Triệt cảm thấy cả người không thoải mái, có thứ gì đó chèn ép nặng nề lên trái tim cậu, thậm chí làm cậu khó thở. Không hiểu vì sao, cậu cảm giác mình không phải đang nghe chuyện gia đình gấu, mà là một câu chuyện thật sự, chân thật đến mức làm cậu cảm thấy, chính mình thậm chí đã từng chứng kiến cảnh tượng như vậy… Chân thật, hai chữ này so với những câu những chữ khác, còn đáng sợ hơn nhiều…

Đương nhiên, loại ý nghĩ này nhanh chóng bị chôn vùi. Chôn vùi trong chớp mắt, cậu gần như đã quên mất vừa rồi bản thân đang nghĩ về cái gì.

Cậu nhịn không được điều chỉnh lại nhịp thở, hỏi: “Cuối cùng ai đứng ra?”

Thiếu niên đóng tập truyện lại, dùng ngón tay trắng xám nâng chén trà lên, nhẹ nhàng đưa qua lại. Trà nóng tỏa ra hơi khói nhàn nhạt.

“Em đoán thử xem?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Tiểu Bạch Hùng?”

Thiếu niên mỉm cười: “Đoán đúng.”

“Tại sao lại là nó? Nó không sợ sao?”

“Có sợ hay không nhỉ?” Thiếu niên lặp lại, tựa hồ đang suy tư điều gì đó, khẽ nhíu mày, nói tiếp:

“Là do gấu mẹ chọn. Cuối cùng, bà cũng hiểu cách làm của gấu ba ba, nên chỉ có thể từ bỏ một gấu bảo bảo.”

Tiếu Triệt: “Cho nên bà liền để Tiểu Bạch Hùng đi?”

Thiếu niên không hề trả lời, hắn dùng đôi mắt màu lam tím của mình nhìn đến giá cắm nến trên bàn, màu đôi con ngươi nhạt đến gần như trong suốt. Một lát sau, hắn mới khẽ thở dài:

“Tiểu Bạch Hùng không hề hối hận. Ít nhất, chỉ cần tìm được thuốc giải, là nó có thể vĩnh viễn ở cạnh Tiểu Hắc Hùng…”

Câu nói sau của thiếu niên đột nhiên nói khá nhỏ.

Tiếu Triệt chú ý đến chuyển biến này: “Làm sao –“

Còn chưa nói xong, ngón trỏ lạnh lẽo của thiếu niên đã dán lên môi cậu, ngăn cản cậu nói tiếp. Hương vị của thiếu niên xông vào mũi, hô hấp của Tiếu Triệt có chút loạn, cậu thậm chí có loại ham muốn liếʍ lên ngón tay đang ở trên môi mình.

Thế nhưng, ngón tay thiếu niên lập tức rời đi.

Hắn đến gần Tiếu Triệt, nói nhỏ bên tai cậu: “Nhanh tìm chỗ trốn đi.”

Tiếu Triệt bây giờ cũng nghe được tiếng bước chân bên ngoài hành lang. Cậu nhanh chóng hiểu rõ, cha đến rồi!

Vốn cậu muốn chạy ra ngoài cửa gỗ, nhưng cửa lại đang đóng, mở ra sẽ phát sinh ra tiếng động. Trong lúc lo lắng, cậu nhìn thấy một tủ quần áo đơn giản đang mở ra, cậu không chút do dự nhảy vào trong, lấy quần áo phủ che đi bản thân. Hé ra một mắt từ khe tủ quần áo, hưng phấn chờ đợi cha đến.

Có lẽ bởi vì trước đây mỗi lần tiếp xúc với cha, đều chỉ liên quan đến “***”.

Vì vậy bây giờ, tồn tại của cha đối với cậu mà nói, đã biến thành tượng trưng cho ***.

Cậu gần như có thể đoán ra được chuyện kế tiếp sắp xảy ra là gì. Gần đây thực sự quá lâu rồi chưa phát tiết, cậu cũng có chút mong chờ. Lại có chút thoải mái. Cậu cứ cảm thấy bản thân có gì đó không đúng, ví như…Có loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ không quá giống bình thường dành cho thiếu niên tóc trắng. Những cái này có phải do “bất mãn” đã lâu không? Quả nhiên, cấm dục thật sự không thích hợp với kẻ bẩm sinh háo sắc như cậu.

Vài giây sau đó, cha từ hành lang chật hẹp xuất hiện, không đi vào, mà trực tiếp quỳ ở đấy, thấp giọng nói: “Chủ nhân, tôi đã mang về.”

“Ừ.” Thiếu niên đáp.

Mang về cái gì? Có điều cái này không phải trọng điểm.

Bởi vì Tiếu Triệt ngửi thấy được mùi hương nồng đậm. Từ khi Tiếu Triệt nếm qua dòng máu của thiếu niên, cậu dần dần có thể phân loại các hương thơm khác nhau. Cậu phát hiện, bản thân gần như là mê luyến mùi máu. Máu động vật, tuy thơm, nhưng trong hương thơm mang theo sự vẩn đυ.c. Máu con người, lại càng dễ ngửi. Máu trên người cha, ngọt, gợi cảm, đồng thời còn mang theo mùi vị của thiếu niên, cho nên càng thêm ngon lành. Mà mỹ vị nhất, tuyệt đối là máu của thiếu niên. Mùi vị như hỗn hợp với tất thảy hương vị tinh hoa, giống như là thứ hương vị tinh khiết, mê hoặc hết thảy những con người khác đến thưởng thức nó.

Tiếu Triệt từng ngửi thấy mùi vị như vậy sau khi cha tắm rửa. Đây là loại hương thơm không cách nào thanh tẩy sạch sẽ.

Tiếu Triệt mặc dù cách thiếu niên rất gần, thế nhưng góc của cậu không nhìn thấy được chỗ của cha, cậu có loại dự cảm, cha đang phát tình. Nếu không phải vậy, giọng nói của ông sao lại khàn như vậy, mùi hương của ông, sao lại… Da^ʍ mỹ như thế!

Thiếu niên đang nằm ngửa trên chiếc giường nhỏ hẹp, tay cầm quyển sách dày nặng lật xem, tóc xõa xuống gối mang theo ánh cam cam. Hắn không thèm liếc mắt đến cha: “Lại đây.”

Sau đó, Tiếu Triệt rốt cục nhìn tháy bóng dáng của cha.

Ông tựa hồ như đang còn ở bên ngoài, mặc một bộ âu phục cẩn thận trau chuốt, nhìn sơ qua, rõ ràng trông rất ngạo mạn mà cấm dục. Nhưng giờ đây ông chẳng khác gì chó mẹ, chậm rãi bò về phía chiếc giường, cúi đầu ngồi ở đấy, giọng khàn khàn: “Chủ nhân… Đêm nay, người sẽ chạm vào tôi chứ?”

Thiếu niên vẫn như cũ không nhìn ông, giọng lạnh lẽo: “Đói khát sớm vậy rồi à?”

Hai chân ba ba kẹp rất chặt, Tiếu Triệt có thể nghe thấy thanh âm thở dốc của ông: “Nhưng người đã lâu lắm rồi chưa chạm vào tôi… Tôi…”

Bất luận đã xem bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi thấy người cha bình thường nghiêm khắc, sắp bốn mươi tuổi, giờ lại *** loạn như vậy vội vàng khát cầu thiếu niên mỗi khi nhìn thấy người thiếu niên trước mặt mình đều nhu hòa thậm chí có chút yếu đuối, giờ khắc này lại hóa thành kẻ lãnh huyết thích ngược đãi… Kiểu tương phản mãnh liệt như thế này, mỗi một lần, đều làm cho Tiếu Triệt cảm thấy cả người đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Thiếu niên đặt sách qua một bên, cuối cùng cũng chịu nghiêng người nhìn về phía người đang ngồi quỳ dưới đất: “Muốn được ta chạm chỗ nào?”

Thiếu niên lúc nói câu này, ánh mắt chậm rãi lướt qua chỗ Tiếu Triệt.

Cha vẫn chưa kịp trả lời, hắn lại mở miệng: “Muốn được ta chạm, cũng không phải không thể.”

Quả nhiên, câu nói này mới vừa ra khỏi miệng, cha liền vui vẻ nâng nửa người dậy.

Thiếu niên tiện tay chỉ chỉ vào chỗ đất trống trước bàn, giọng nói lười biếng không chút tâm tình, giống như đang truyền đạt mệnh lệnh bình thường ‘Rót cho ta chén trà’. Song nội dung truyền đạt lại không được nhẹ nhàng như vậy, mà nó chứa đầy sự mỉa mai cùng trào phúng. Hắn hoàn toàn xem người nam nhân đang quỳ trên sàn thành động vật phát tình: “Nhanh cởϊ qυầи áo bẩn thỉu của ông ra đi, đừng làm cho qυầи ɭóŧ ướt đến ô uế thảm trải sàn. Ở trên cái ghế lót thêm mấy tấm vải hay báo gì đấy, tới đó ngồi đối diện với ta. Dùng miếng vải đen che cặp mắt đê tiện của mình lại, đừng để ta thấy sẽ phiền lòng. Sau đó…”

Người bình thường nếu như bị nói như vậy, chỉ sợ đã khuất nhục không chịu được. Nhưng cha không phải người bình thường, tựa hồ ngôn ngữ càng ác độc, ông sẽ càng hưng phấn. Giờ khắc này, ông tràn đầy thích thú ngước mặt nhìn thiếu niên, mặt đầy mong chờ.

Thiếu niên nhìn về chỗ Tiếu Triệt, trên mặt từ từ hiện lên ý cười: “Sau đó tự mở rộng bộ phận dơ bẩn phía sau của mình ra. Chờ ông khuếch trương xong, nếu ta còn hứng thú, có thể, sẽ chạm ông chăng?”