Tàm Thực

Chương 10

Lời nói của hắn đã tác động đến Tiếu Triệt, hắn đẩy cửa phòng ra, đi vào trong.

Tiếu Triệt hốt hoảng đứng ngoài cửa, nhìn thấy hắn cầm lên một cây nến, đi hướng về phía chiếc giường nhỏ, nhẹ nhàng đặt nến trên một cái bàn. Trên bàn có bình hoa hồng trắng đã khô héo, chấn động nhỏ làm vài cánh hoa úa tàn lả tả rơi xuống, xoay mấy vòng rồi rớt vào trong cái gạt tàn thuốc bên cạnh.

Ngọn nến dần dần yên ả, ánh lửa thoáng trở nên to hơn.

Vầng sáng hình tròn kéo dài hình bóng của người thiếu niên, cũng thắp sáng đường nét của người đang nằm trên giường.

Cậu thấy cha bị một miếng vải đen bịt kín hai mắt, hai tay bị cà vạt buộc chặt, cơ thể trần trụi đang nằm ngửa trên giường, áo ngủ, ga trải giường cái thì che nửa thân dưới ông, cái lại bừa bộn vắt ngang xuống đất, buông thõng trên tấm thảm tối đen.

Mà thiếu niên thì lại ngồi trên giường, bình yên nhìn về phía Tiếu Triệt ở cửa, bên khóe miệng mang theo ý cười.

Sau đấy, Tiếu Triệt thấy hắn ưu nhã giơ cánh tay trắng bệch, gần như là bệnh trạng lên, ngón tay thon dài tựa như sóng lớn chập trùng, ung dung từ trên trán của cha, phất qua mũi, rồi từ cằm chậm rãi lướt xuống, đến hầu kết, trải qua xương quai xanh, cứ từ từ, kiên nhẫn miêu tả đường nét của ông…

Đầu ngón tay hắn vốn dĩ không hề chạm vào da thịt cha, hắn chỉ như đang dùng ngón tay biểu diễn lại một khúc nhạc nào đấy mà thôi.

Thế nhưng, động tác kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy đã có thể khơi dậy hứng thú trong Tiếu Triệt.

Đặc biệt là khi hắn chậm rãi dùng đầu ngón tay nhấc lên tấm ga trải giường ở thân dưới ba ba, rồi chăm chú vào Tiếu Triệt, dùng khẩu hình miệng không tiếng động nói với cậu “Qua — đây”, Tiếu Triệt giống như bị nguyền rủa, vẫn đang đứng đấy tự nhiên lại theo lời hắn mà từng bước từng bước lại gần cha.

Đến khi khoảng cách gần hơn, cậu mới nhận ra được lúc bình thường chỉ nhìn lén nên mới không chân chính cảm thụ được điều gì.

Thân thể cha thon gầy, mềm mại nhẹ nhàng, ông không giống như những cậu trai trẻ có làn da mịn màng, mà ***g ngực to lớn cùng với bắp thịt cơ bụng, da dẻ cũng không phải màu tiểu mạch khỏe mạnh. Thực ra, da của ông trắng xám, thời điểm nằm ngửa, còn có thể thấy rõ hình dáng hai bên xương sườn, bụng dưới bằng phẳng, hơi hóp vào trong.

Nhưng Tiếu Triệt lại thấy cha như vậy mới *** đãng, gợi cảm.

Có lẽ bởi vì tuổi tác, nên dấu đỏ trên người ông rất khó mờ đi, nhiều dấu ấn cứ như vậy vụn vặt khắc lên da thịt ông, đầu nhũ cao ngất thời điểm không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ so với nam nhân bình thường vẫn lớn hơn, hồng hơn. Miếng vải đen che kín mắt cha vẫn chưa được tháo ra, buộc chặt trên mái tóc đen,

Tựa hồ như bị trói buộc cùng đợi chờ như này càng làm ông hưng phấn hơn. Hô hấp ông dồn dập, ***g ngực lên xuống. Thân dưới vừa phát tiết xong còn dính lại dịch thể sền sệt ở trên phân thân cùng đám lông rậm rạp, giờ khắc này, cái vật sẫm màu kia lại *** loạn ngỏng đầu lên.

Tiếu Triệt trước giờ chỉ có đứng nhìn lén từ xa, rồi ảo tưởng trong mộng, đây vẫn là lần đầu tiên cậu được đứng gần như vậy quan sát cơ thể trần trụi của cha, huyết dịch trong người nhanh chóng sục sôi.

Dần dần, cảm giác nguy hiểm tiêu tan.

Khát vọng được chạm vào người cha cũng ngày càng mãnh liệt.

Thiếu niên như biết rõ ý muốn của cậu, thong thả đứng dậy, không tiếng động nhường lại chỗ ngồi cho Tiếu Triệt.

Tiếu Triệt nuốt một ngụm nước bọt, đi đến đó. Tay run run chạm vào ***g ngực cha.

Nam nhân trên giường tựa hồ vì phải chờ đợi quá lâu, nên có chút không nhịn được, ông khó chịu vặn vẹo thân thể, kẹp chặt bắp đùi… Động tác mê hoặc như vậy vừa xuất hiện, sợi dây lý trí cuối cùng của Tiếu Triệt cũng tan biến!

Cậu cúi người, bàn tay nóng rực đột nhiên đặt lên ***g ngực ông, người bên dưới bị động chạm của cậu làm cho run rẩy một hồi. Sự đón nhận này của ông tựa hồ càng làm cậu thêm hưng phấn, khóe miệng cũng nhếch lên. Ông chờ mong mở ra đôi môi khô khốc thở dốc, quả tim bên dưới bàn tay Tiếu Triệt đập mạnh mẽ như khao khát nhiều hơn nữa.

Phản ứng của ông không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tiếu Triệt, cậu đã không còn có thể ngừng lại động tác của bản thân nữa rồi.

Tiếu Triệt dùng sức mà niết lên da thịt cha, lướt qua xương quai xanh ông, sau đó dùng ngón tay ma sát qua lại đầu nhũ cao ngất, ngón cái cùng ngón trỏ thỉnh thoảng nắm đầu nhũ bên phải kéo lên, xoay tròn hai bên rồi khẽ thả xuống.

Mỗi một lần cậu nắm như vậy, đầu nhũ phải của cha sẽ hồng thêm một ít, thân thể cũng càng vặn vẹo kịch liệt hơn, trong miệng lẩm bẩm kêu “Chủ nhân… Chủ nhân…”

Bất tri bất giác, Tiếu Triệt xem cha như một người phụ nữ, hai tay cậu đều đang đùa giỡn đầu nhũ ông, không ngừng nhào nặn đè ép, dường như chỉ khi nào nó chịu ra sữa thì mới buông tha. Cậu thấy da thịt ông ngày càng biến hồng, một tầng mồ hôi mỏng manh bao phủ lên nó. Tiếu Triệt dần mất đi lý trí trực tiếp cúi người, mυ'ŧ lấy đầu nhũ bị chà đạp đến sưng đỏ.

“A a!”

Ông rốt cục bật thốt ra tiếng.

“Thật thoải mái… Thật thoải mái…”

Cha Tiếu Triệt không chút liêm sỉ nào *** đãng kêu to. Ông tựa hồ càng ngày càng mong muốn nhiều hơn nữa, ***g ngực run rẩy vậy mà lại ưỡn lên, môi Tiếu Triệt vừa rời đi, sẽ càng dựa sát đến, khát vọng được kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều hơn.

Mồ hôi mang theo hương vị thơm ngát kì dị thúc dục tưa lưỡi Tiếu Triệt, cậu gần như mù quáng lung tung hôn cắn ông.

Cậu vừa mυ'ŧ, vừa dùng tay phải rà soát khắp thân thể cha. Từ từ, cậu rốt cục cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến chỗ mẫn cảm bên dưới của ông, thanh âm thở dốc cùng rêи ɾỉ ngày càng khuếch đại trong căn phòng u ám.

Thân dưới Tiếu Triệt đau đớn đến không chịu được.

Cậu đã sớm mê muội đổi tay trái kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông, sau đó lấy tay phải hứng dịch thể của ông chà sát lên phân thân mình.

Tiếng rên của ba ba, cùng với động tác trên tay càng lúc càng nhanh làm cho cậu ảo tưởng bản thân như đang mộng tinh, Tiếu Triệt căng thẳng nhắm mắt, chau mày lại, mặt hơi ngửa lên, cắn môi để kìm hãm lại tiếng thở dốc của bản thân. Thế nhưng vì quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu bỗng có chút không chịu được, thỉnh thoảng há miệng thở dốc.

Vui sướиɠ làm cậu quên đi tất cả.

Tiếu Triệt không để tâm đến người thiếu niên vẫn còn tồn tại bên cạnh, tay ôm lấy đầu gối, dùng cặp mắt lam tím kia của mình nhìn chằm chằm không chớp mắt theo dõi cậu.

Khi cái tay đang tự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản thân dừng lại, thì đôi mày đang nhíu chặt của cậu cũng thả lỏng, rốt cục ngồi xuống thảm trải sàn, há miệng thỏa mãn thở dốc, thiếu niên vừa theo dõi cậu, vừa duỗi đầu lưỡi ra, chầm chậm liếʍ lên cánh môi dưới đỏ tươi quỷ dị, rồi vòng lên môi trên, cuối cùng thu lại vào trong miệng, ực một tiếng nuốt ngụm nước bọt, giống như thợ săn đang chuẩn bị săn một con mồi khá mỹ vị.

Qua nửa phút sau, Tiếu Triệt tỉnh táo lại.

Tìиɧ ɖu͙© cùng cơn buồn ngủ làm đầu óc cậu trì độn đi, nhưng ít nhất cậu biết mình nên về rồi.

Đầu cậu hỗn loạn, cầm khăn tay lau chất dịch rồi mặc quần vào chuẩn bị đi ra cửa.

Khi cậu đứng dậy, góc áo bị kéo lại.

Tiếu Triệt rủ mắt nhìn sang, lúc này mới chợt nhớ ra còn tồn tại một quái nhân làm bản thân không thoải mái trong căn phòng này.

Người thiếu niên vẫn ngồi xổm trên đất như cũ, dùng một tay ôm lấy đầu gối của chính mình, mặt không chút cảm xúc mở mắt nhìn cậu chăm chú. Tay trái hắn giơ lên, nhẹ nhàng quơ quơ. Ngón tay trỏ cùng ngón cái bệnh trạng cầm một sợi dây nhỏ, phía dưới có móc một cái chìa khóa cũ kỹ.

Chiếc chìa khóa ấy giống như đúc với chìa khóa của cha.