Hoắc Kiện Minh híp đôi mắt nguy hiểm lại. Hắn nghiêng đầu cười gằn: “Võ Tiết Châu, từ lâu rồi ta đã nói với nàng, nàng sẽ không thoát khỏi tay ta.”
‘Võ Tiết Châu’ nhìn người thập phần xa lạ trước mắt, ‘cô’ cảm giác phi thường mệt mỏi. Đúng vậy, đã từ rất lâu rồi trò chơi đuổi bắt này vẫn không ngừng tuần hoàn. Cứ ngươi đuổi, ta truy, lặp đi lặp lại mãi không ngừng. ‘Cô’ điểm nhẹ giữa trán mình, ngón tay ma sát đóa hoa trên trán, nhẹ giọng hỏi:
“Hoắc Kiện Minh, ngươi biết đây là dấu ấn của ai không?”
Hoắc Kiện Minh trong mắt tràn ngập chán ghét và thù hằn: “Làm sao ta lại không biết. Ta thậm chí còn nhớ rõ ba nữ nhân thích xen vào chuyện của người khác kia. Nhưng mà như vậy thì sao? Các ả bây giờ đang chìm vào ngủ say, hơi sức đâu quản chuyện chúng ta.”
‘Võ Tiết Châu’ ngược lại cười đến vui vẻ: “Ngươi biết điều này vậy có nghĩa ngươi cũng biết ta đây hiện tại chỉ là một mảnh hồn phách còn sót lại? Ngươi dùng tâm ma bức điên hồn chủ, ép ta phải ra ngoài dung hợp với thân xác này là có ý gì?” Nói đến cuối, ánh mắt ‘cô’ liền nhìn thẳng hắn như muốn xuyên qua túi da bệnh hoạn này nhìn rõ bản chất con người hắn.
Hồn chủ không kiên định, không hiểu rõ chuyện đời dễ dàng bị kích động. Tên ác quỷ phía tước chỉ cần giật dây một chút đã thành công kích phát tâm ma của hồn chủ. Hồn phách của nàng lúc trước vẫn chậm chạp không ra tay là vì muốn cho tự thân hồn chủ chiến thắng tâm ma bản thân. Thế mà lúc nãy, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Hoắc Kiện Minh, nàng không thể không xuất hiện, dung nhập vào phần khuyết thiếu của hồn chủ. Hồn chủ hiện giờ tuy rằng còn ý thức nhưng đã bị nàng tước đoạt quyền cơ thể rồi. Nói cách khác, hồn chủ hiện tại cũng chỉ như một vị khách đừng ở bên ngoài nhìn mọi chuyện mà thôi.
Hoắc Kiện Minh khẽ cười. Hắn ngồi lại chỗ của mình, dùng biểu tình yếu đuối của một bệnh nhân trả lời cô: "Nàng nghĩ vì sao ta muốn gϊếŧ nàng?"
"Để thỏa mãn thú vui biếи ŧɦái của ngươi?" "Cô" tiếp tục châm chọc hắn. Dù sao cũng đã xé rách da mặt tới mức này, "cô" cũng không cần nhân nhượng nữa.