Có Hợp Có Tan

Chương 9-2

Anh rút một tờ khăn giấy. “Xin lỗi, anh không yêu em, nên không thể an ủi.”

“Câm miệng, câm miệng! Anh dựa vào cái gì? Tại sao lại phải dùng gương mặt này, dùng chất giọng này nói không yêu em... Ai cho anh cái quyền đó...” Cô lại vung tay cho anh một cái tát, rồi lại một cái nữa, anh không né tránh, cô nản lòng khuỵu xuống khóc lóc. “Tại sao phải nói... Em đã không để ý chuyện gì... Không thèm để ý... anh sớm đã chết rồi... không phải không thèm để ý đến anh... chỉ cần... chỉ cần còn có thể nhìn lại gương mặt này... gởi gắm nỗi nhớ không bến bờ... là đủ rồi... tại sao... tại sao anh còn phải tàn nhẫn đến như vậy...”

“Xin lỗi, chuyện này không công bằng với em, nhưng hãy tin, anh cũng không khá hơn. Nơi này, lưu giữ tất cả thói quen sinh hoạt của anh, trí nhớ của anh, mọi thứ của anh, chủ yếu là sợ rằng anh đã phụ bạc em. Có cả ký ức và nhân cách riêng, vừa bắt đầu anh cơ hồ cảm thấy hỗn loạn, em có biết anh tốn bao nhiêu tâm sức để tìm điểm thăng bằng không? Anh không yên tâm về em, sợ rằng mình đi quá đột ngột, cả đời em cũng không thể quên được. Có thể là vì em, vì những chuyện anh làm, anh đã làm hết sức, trong một năm nay, em nên chuẩn bị tâm lý, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này. Thời gian của anh không còn nhiều lắm, hãy cho phép anh ích kỷ, trong cuộc sống cuối cùng, anh muốn toàn tâm toàn ý yêu người con gái kia, anh đến là vì cô ấy, vì cô ấy nấu những món ăn khổ sở, gặp bao nhiêu là rắc rối, chỉ yêu cầu một điều nho nhỏ này.”

“Anh... phải đi?” Cô ngước hai mắt ngấn lệ, tim đập loạn xạ mà hỏi.

“Ừ.”

“Tại sao? Em cho rằng... cho rằng còn có thể lâu hơn...” Xem như vĩnh viễn không gặp nữa cũng tốt, ít nhất cô biết, một phần nào đó thuộc về Dương Phẩm Tuyền, còn tồn tại an yên trên cõi đời này, sẽ cười, sẽ cử động, sẽ nói năng...

Uống cạn thức uống trong ly, đặt nhẹ lại trên bàn. Không nói gì khác thường, tổng quan động tác của anh có phần cứng nhắc.

“Anh...”

Anh khổ sở nhếch khóe môi. “Muốn làm, không ngờ rằng cơ thể này lại không nghe theo sự chi phối của anh, một năm, đã là cực hạn.”

Nếu như không có anh, nếu như không có anh... Phẩm Tuyền này, sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.

Ý thức được điều này, trái tim cô bị đóng lại, đau đến mặt trắng bệch.

“Một năm trước anh đã chết, em nên sớm biết.” Nhưng đến nay cô vẫn không nhìn ra, ngu ngốc, đúng là người đàn bà ngu ngốc.

“Em giữ gìn sức khỏe, anh phải đi.” Anh còn phải quay về bên cạnh người con gái của anh, một người đàn bà khờ dại khác.

Cô kinh hãi nhảy cẫng lên. “Anh, anh đi đâu... em tiễn anh một đoạn...”

“Không được. Bản thân em, phải sống thật tốt, không cần thiết phải quên anh, chỉ cần giữ đoạn kỷ niệm đáng nhớ trong đời, ghi nhớ trong đáy lòng là được rồi, ngoài ra phải tim một người đàn ông đáng để yêu, người đó phải sống thật lâu, phải thật hạnh phúc.”

“Anh cũng nói những lời này với cô ấy sao?”

“Phải. Anh và anh ấy, sẽ nói cho cô ấy biết bọn anh yêu cô ấy như thế nào, hi vọng em và cô ấy không có anh trong đời, vẫn có thể kiên cường mà mỉm cười, tìm ra lối về hạnh phúc thuộc về em và cô ấy.”

“Ừ, em sẽ như thế.” Cô nuốt ngược nước mắt, cười nụ cười rất đẹp. “Nếu như gặp anh ấy, nhắn lại với anh ấy giúp em, không cần lo cho em, em sẽ sống tốt, thật tốt, nếu như, nếu như quả thật có kiếp sau, em sẽ chọn anh ấy lần nữa.”

“Được.” Anh xoay người, không dừng lại nữa.

Còn cô, đưa mắt nhìn bóng lưng anh biến mất, để mặc cho bản thân một lần cuối cùng, khóc đến khan cả tiếng.

*** *** **

Về đến nhà, cả phòng yên tĩnh.

Anh đi đến phòng ngủ, cô đang nằm ngủ yên trên giường.

Vừa đến mùa đông, người con gái này luôn thèm ngủ, thích quấn chăn dày đặc quanh người, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn sáng long lanh, tựa như con sâu róm.

Cô thích làm biếng, luôn muốn anh ôm ấp, cảm nhận da thịt ấm áp không muốn rời xa.

Anh đến gần không phát ra tiếng, kéo một góc chăn, chui vào. Cô hơi giật mình, gương mắt nhìn thấy anh thì bình tĩnh trở lại.

“Anh về rồi --” Cơ thể theo bản năng rúc vào người anh, anh đưa cánh tay, một cách rất tự nhiên đón nhận, lòng bàn tay khẽ vuốt sợi tóc, từng chút, từng chút một.

Cô thở một hơi đầy thỏa mãn, mí mắt dần khép lại. “Em còn tưởng rằng anh về với cô ấy, không quay lại...”

Giọng nói ngái ngủ cứ lẩm bẩm, anh nghe thấy, than khẽ. “Em quan tâm anh về hay không à?”

“Quan tâm chứ.”

“Nếu vậy, khoảng thời gian tiếp theo, dành hết cho em, hoàn toàn dành cho em. Nhưng em phải đồng ý với anh, đến ngày nào đó anh muốn đi, không được tìm anh, cũng không cần ghi nhớ anh, để mọi thứ biến mất một cách tự nhiên, phải sống cuộc đời còn lại thât tốt, được không?”

“Được... Em hỏi chuyện này nhé?”

“Em hỏi đi.”

“Trong lòng, yêu hai người phụ nữ, cảm giác thế nào?”

“Rất khổ, dùng lời nói không thể tả hết được. Trái tim chỉ có một, nếu muốn cắt đôi, ắt phải đau đến tận tim gan, thế nào cũng không thể yêu trọn vẹn.”

Cho nên, anh chọn cái chết để được giải thoát?

Cô im lặng không nói.

“Hướng Vãn, em vẫn chưa nói với anh, em nằm mơ thấy gì.”

“Quên rồi, không muốn mơ nữa.”

“Không mơ, không muốn tìm hiểu?”

“Bây giờ em chỉ muốn, yên lặng sống qua ngày, như vậy cũng không tệ lắm.”

“Hướng Vãn, anh không muốn em quên. Bất kể là tốt hay xấu, đau khổ bi ai, ngọt ngào đắng cay, anh đều hi vọng em nhớ kỹ, đây mới là Quý Hướng Vãn hoàn chỉnh, chỉ có bình thản đối mặt với quá khứ, em mới có thể hướng lòng mình về người em yêu, có thể yêu thêm một lần nữa, nếu vậy cuộc đời của em mới có thể hạnh phúc.”

“Anh muốn em... yêu người khác?” Giọng cô rất nhỏ. Anh ấy, cam lòng?

Dương Phẩm Tuyền thở nhẹ. “Phải, anh mong em hạnh phúc. Không thể mang lại hạnh phúc cho em, chỉ có thể buông tay. Hướng Vãn, em có còn yêu anh hay không, không thành vấn đề; có yêu anh hay không, cũng không thành vấn đề, chỉ cần chắc chắn rằng trong tương lai sẽ có người đàn ông mang lại hạnh phúc cho em, hết lòng yêu anh ấy, là được rồi.”

Không mang lại hạnh phúc, nên đành buông tay...

Đầu cô nhức nhối vì mấy lời này.

Nhắm mắt, ngăn lại dòng suy nghĩ tuôn trào, tâm trạng lại chìm vào vực thẳm một lần nữa.

Nửa đêm, tỉnh giấc.

Gối bên cạnh trống không. Cô ngồi dậy, đi chân trần trên nền gạch lạnh như băng, men theo lối đi, dừng lại trước căn phòng khách có chút ánh sáng nhàn nhạt, dưới ngọn đèn, tấm lưng kia xem ra rất nặng nhọc và mệt mỏi...

Anh đang chống cự, cô đều biết.

Anh đang đau đớn, cô cũng biết.

Mỗi buổi sáng, anh tỉnh dậy với cơn đau nhức toàn thân hành hạ nhưng vẫn chịu đựng tất cả, toát cả mồ hôi lạnh, cô cũng biết.

Ngay cả cây bút anh cầm còn không chắc. Cắn chặt răng, từng chữ, từng hàng, viết không rõ ràng, tâm trạng theo đó mà bùng nổ, ném hết đồ đạc vào thùng rác.

Không biết qua bao lâu, anh hoàn thành từng dòng chữ, bỏ vào phong thư, làm mấy động tác đơn giản, nhưng cánh tay không mấy linh hoạt khiến hành động của anh trở nên chậm chạp, cứng ngắc.

Anh tắt ngọn đèn nhỏ ở phòng khách, đuổi cô về phòng trước, im lặng nằm lại trên giường.

Cô không nhìn thấy, đúng vậy, cô không biết gì cả.

Trở lại giường, anh đưa tay ôm cô vào lòng, thanh âm rất trầm thấp, than thở xa xăm. “Vãn Vãn, anh yêu em Vãn Vãn, nhìn em như vậy, làm sao anh yên lòng, làm sao có thể rời bỏ được? Vì em, anh không hối hận khi tan thành mây khói, chúng ta ngay cả kiếp sau cũng không thể, em biết không?”

*** *** **

Từng ngày, từng ngày, dù sao trước khi tỉnh dậy cũng lập lại cơn đau tận xương tủy một lần, anh đã quen với điều đó, thú thật, một năm qua anh đã quen với cảm giác đau đớn này, là anh chấp nhận làm quen với cơn đau này để được tồn tại trên cõi đời và -- phải trả giá.

Anh không thể đi, ít nhất trước mắt là không thể, anh còn phải tiếp tục chịu đựng!

Anh cắn răng, mồ hôi nhễ nhại, bắt ép linh hồn quay trở về với thể xác, cho đến khi không khí tươi mát tràn vào phổi, anh mới mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm.

“Anh dậy chưa?” Ở cửa phòng, Quý Hướng Vãn bình tĩnh đưa mắt nhìn anh, không biết đã ở đó trong bao lâu.

Anh thở dốc, không nói ra được lời nào.

“Bữa sáng ăn bánh bao được không?”

“Em làm?” Hướng Vãn tự làm bánh bao, vỏ mỏng nhân thơm, ngon ngọt, ngoài trừ lớp chanh bên ngoài, anh thích món điểm tâm thứ hai hơn, trước kia cô không ngại phiền phức thường làm cho anh ăn để thỏa mãn cơn thèm.

“Có thể đi ngắm biển với em không?” Cô gắp vài cái bánh bao nhỏ bỏ vào chén anh, hỏi.

Cuộc sống thế này, chất phác, giản dị, ấm áp, rất giống đôi vợ chồng son, rất giống.

Dương Phẩm Tuyền xem xét thời tiết ngày hôm, có chút gió, nhưng không quá lạnh. “Mặc thêm áo khoác, nhớ mang theo thuốc.”

“Ừ.”

Cả ngày đó, họ đi ngắm biển, còn đến chân núi thưởng ngoạn cảnh đêm. Lúc gió biển trở lớn, anh kéo áo khoác dài ra, bọc quanh người cô, khi ngắm cảnh đêm, anh đưa lòng ngực co cô dựa vào.

“Kiếp này, anh chưa từng tặng hoa cho em.” Cô nói.

Ngày trước, vì cho rằng hai người còn thời gian cả đời người, cho rằng mình có thể cho cô nhiều hơn, còn bây giờ, khi thời gian trở nên hạn hẹp, thứ anh có thể cho cô đã không còn nhiều, đây sẽ là kiếp sống duy nhất, còn cố chấp chuyện gì nữa chứ?

Lúc xuống núi, anh mua bó hoa, tự tay giao vào tay cô.

“Hoa cát cánh...” Ngón tay cô mơn trớn nụ hoa, cô thoáng giật mình.

“Ừ, thích không?” Vãn Vãn, tình yêu của anh, mãi mãi không đổi thay.

“Thích.” Cô nhướng mày, thấy sắc mặt anh trằng đến lạ thường.

Anh ho nhẹ, lảo đảo trên đường đến trạm bắt xe buýt, từng đốt ngón tay chặt cứng trắng bệch, tầm nhìn mờ ảo, thần hồn bất chợt rời rạc --

Không, không được!

Đôi môi ấm áp chạm vào môi lạnh lẽo của anh, cả linh hồn lẫn thể xác của anh bị chấn động, vòng tay cố sức ôm chặt, giống như lữ khách đói khát, điên cuồng với nụ hôn sâu lắng.

Đau qua, Hướng Vãn chau mày. Anh cắn nát môi cô rồi.

Nếm được vị tanh nhàn nhạt của máu, ý thức anh khôi phục một tia sáng suốt, đưa mắt nhìn môi cô, ánh mắt hiện rõ sự áy náy sâu sắc.

“Xin lỗi...” Anh làm động tác rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lướt qua như lớp bông mềm, cuộn tròn thương xót.

Môi hai người gặp nhau, anh nếm được mùi nước mằn mặn, đưa tay gạt đi giọt nước mắt của cô, nắm trọn vào lòng bàn tay.