Có Hợp Có Tan

Chương 3-2

"Đã quên rồi sao?" Giọng nói hư ảo như



như không: "Tất cả những gì của chúng ta, ngọt ngào, chua xót, chờ đợi, bi thương, tất cả đều đã quên, cứ như vậy ... quên hết?"

Đủ rồi, đủ rồi!



thể đừng quấy rầy cô nữa được không? Cô thật sự chịu đủ rồi: "Rốt cuộc anh là ai? Nói cho rõ ràng, nếu tôi thiếu anh cái gì, cũng phải nói cho tôi biết."

"Không, cô phải tự nhớ ra."

"Anh..." Cô suy yếu, thống khổ: "Cầu xin anh, nói cho tôi biết, đừng hành hạ tôi như vậy..."

"Hành hạ?" Trong bóng đêm, bóng dáng mông lung không nhìn thấy rõ dần dần nhòa đi: "Hành hạ vô cùng tàn nhẫn, rất là vô tâm,

không gì sánh bằng."

Lần thứ hai tỉnh lại, cô phát hiện đang ở trong phòng mình.

Quay đầu nhìn, nhìn vào gương mặt tuấn mỹ, trong nháy mắt cảm thấy quen thuộc mà xa lạ.

"Tỉnh rồi sao?



thấy đỡ hơn chút nào không?" Dương Phẩm Tuyền rót một ly nước ấm đặt vào tay cô, đỡ cô ngồi dậy, mở rộng hai chân đặt cô dưới thân, hai tay chống bên bên khóa cô vào giữa.

Hơi thở ấm áp sưởi ấm thân thể lạnh giá của cô, trong không khí chỉ còn lại hơi thở của anh.

Duỗi bàn tay lo, xoa bóp bàn tay đang cầm ly nước của cô: "Lúc đó, toàn thân em lạnh như băng, không một chút độ ấm, giống như ..."

"Người chết, phải không?" Giọng nói lạnh nhạt tiếp tục lời anh.

Dương Phẩm Tuyền xoay mặt cô qua, đối diện hung hăng hôn xuống, không giống như lúc trước từ từ trêu chọc, mà thô lỗ cuồng nhiệt ma sát, vướng mắt, cho đến khi môi lạnh từ từ



độ ấm, lúc này mới buông tha cô.

"Chỉ muốn nói giống như từ Bắc Cực trở về. Tôi không



hứng thú làʍ t̠ìиɦ với người chết."

Anh đang tức giận sao? Quý Hướng Vãn kinh ngạc nhướng mày.

Giọng điệu của anh, biểu tình, không



biến hóa quá lớn, nhưng do da thịt sát vào nhau,



thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim, trong máu huyết nhợt nhạt kích động.

"Dương Phẩm Tuyền..."

Anh là bác sĩ tâm lý, chỉ cần một chút biến hóa đều co thể mẫn cảm phát hiện ra. Thấy được sự mờ mịt và bất lực, lúc này một cảm xúc nào đó chợt hiện ra rất nhạt, nhạt đến cơ hồ không nắm bắt được, anh



chút sợ hãi, nâng cằm cô lên: "Hướng Vãn, em nhìn tôi, hít thật sâu vào, nhìn vào mắt tôi, không cần lo lắng, đừng sợ, từ từ ổn định lại cảm xúc..."

Cô nghe lời, sau đó, ánh mắt càng thêm hoang mang.

"Có

thể không? Hiện tại, từ từ nói cho tôi biết, ngày hôm nay em đã gặp phải chuyện gì?"

"Tôi... Dương Phẩm Tuyền, nếu tôi là hung thủ gϊếŧ người, phải làm sao bây giờ?"

Hung thủ gϊếŧ người?

"Là như thế nào?"

"Hôm nay, tôi gặp vài người, từ những lời họ nói, tôi biết được tôi từngcó

một người bạn trai giao kết với nhau mười năm, là loại tình cảm khắc sâu đến nổi không màng đến sống chết."

"Ừ, rồi sao?"

"Anh ta ở bên ngoài ... ruồng bỏ tôi, tôi mua cây Huberlon, sau đó anh ta bị tai nạn xe cộ, Dương Phẩm Tuyền, anh nghĩ như thế nào?"

Anh nhíu mày, biểu tình nghiêm túc thật dọa người: "Cho nên? Em đang hoài nghi chuyện gì?"

"Tôi không



cách nào không nghĩ như vậy, Dương Phẩm Tuyền, tôi bị mất trí nhớ không phải bị chuyện gì ngoài ý muốn tạo thành, mà nó là từng giọt từng giọt, tôi tự ý thức được là do bị bài xích,



lẽ không chịu được cảm giác tội lỗi ngày càng sâu sắc,



lẽ anh ta chết không được nhắm mắt, hằng đêm tôi từ trong ác mộng tỉnh lại, cũng không dám nhớ lại, cho nên tiềm thức mới ngăn chặn những gì



liên quan đến anh ta..."

"Chuyện này chỉ là do em suy đoán, hiện tại em không nhớ được đoạn ký ức này, cho nên mọi chuyện cũng không nhất định như em nghĩ."

"Nếu không thì sao? Tôi không thể nghĩ được lời giải thích nào

hợp

lý hơn. Thỉnh thoảng bên tai tôi vẫn vang lên giọng nói, mỗi đêm đều chìm trong giấc mơ hỗn loạn... Tôi đã quên hết tất cả, nhưng anh ta vẫn không buông tha tôi, anh ta đang trả thù tôi, anh ta không muốn tôi quên đi tất cả, anh ta không để cho tôi yên..."

"Nếu như vậy, thì đã sao?" Anh bình tĩnh nói.

"Cái gì?"

Dương Phẩm Tuyền cũng không



bất cứ biểu tình gì: "Không phải anh ta ruồng bỏ em sao? Nghiêm khắc mà nói, bi kịch này là do một tay anh ta tạo nên, ruồng bỏ một người phụ nữ không oán không hối theo mình mười năm, anh ta... chết chưa hết tội,



tư cách gì oán giận? Buông tha cho bản thân mình, Hướng Vãn, không cần áy náy, ép buộc mình."



thể không? Cô



thể như vậy không?

"Thật thống khổ, Dương Phẩm Tuyền, tôi



thể không tìm lại đoạn quá khứ đó?"Đó chỉ là một đoạn ký ức ngắn, nhưng làm cho cô khó chịu đến không chống đỡ được, khó trách trước kia cô lựa chọn quên hết tất cả, hiện tại lần thứ hai khai quật lại, cô



khả năng thừa nhận hay không.

"Tùy em. Nếu em cảm thấy tốt, tôi không để ý đến sự thay đổi của em, tôi sẽ hủy bỏ ước hẹn, sau đó, tôi nghĩ em cũng không cần tôi nữa, em



thể như vậy sống cả đời, sẽ không ai



ý kiến." Lời nói lãnh khốc, giống như vừa rồi chưa từng



chút ôn như nào, cô muốn trãi qua cuộc sống của mình như thế nào cũng không liên quan gì đến anh.



thể không? Cô



thể trống rỗng sống hết quãng đời còn lại, không tình cảm giống như một Hoạt Tử Nhân (Người đần độn)?

"Không, tôi không muốn." Ngón tay nhỏ nhắn vô thức nắm chặt vạt áo trước ngực anh, đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, giống như người rớt xuống nước không thở được, thống khổ rêи ɾỉ: "Cứu tôi, xin anh, cứu cứu tôi..."

Thần sắc anh dịu đi, ôm cả chăn và người cô vào ngực: "Tôi sẽ, chỉ cần em kiên trì, tôi sẽ thời thời khắc khắc ở bên cạnh em."

"Phải không... không rời khỏi tôi?" Ngay cả bạn trai mười năm yêu nhau, cũng



thể trong nháy mắt ruồng bỏ, cô không hiểu anh lấy đâu ra tự tin, nói thời thời khắc khắc ở bên cạnh cô, thậm chí bọn họ không



tình yêu.

"Phải." Tầm mắt xuyên qua cô, rơi không không gian hư vô, mơ hồ không thể nắm bắt: "Trừ phi tôi không



cách nào tự chủ."

"Dương Phẩm Tuyền..." Biểu tình của anh lúc này hư hư thật thật, cảm giác không thể nắm bắt làm cho cô sợ hãi, giữ chặt đốt ngón tay, nắm chặt lại.

"Thế nào?" Anh cảm nhận được.

Cô đang bất an, rất bất an.

"Tôi ... yêu anh



được không?



phải



tình yêu, anh sẽ không bỏ quên tôi, luôn quan tâm tôi?" Hiện tại cuộc sống của cô trống rỗng, chỉ còn anh, cũng chỉ



anh, nếu như cả anh cũng bỏ đi, cô không biết còn ai



thể giúp được cô. Mất đi đôi tay duy nhất



thể nắm lấy tay cô, cô sợ, mình sẽ ở trong bóng đêm vô tận vĩnh viễn cô đơn.

Cho nên, cô mới muốn dùng tình yêu để giữ anh lại?

"Tình yêu cũng không thể nào bảo đảm đàn ông sẽ không rời không bỏ, chuyện này không phải em đã biết rồi sao? Chỉ một lần đã làm cho em bị thương giống như một người tàn phế, tại sao còn ngốc đến nỗi muốn dùng tình yêu để giữ lại tôi?"

Đây là ý gì?

"Cho phép tôi yêu? Hay là không cho phép?"

Thật là ngốc? Tình yêu là không



cách nào do lòng người chi phối được. Đồng ý cho cô yêu, cô chưa hẳn



thể yêu, không đồng ý cũng không nhất định



thể ngăn cản, đồng ý và không đồng ý, làm sao

cóthể do ý muốn của con người?

Anh không tiếng động thở dài, như



như không thì thầm: "Cũng giống như "Hoa hoa thảo thảo do nhân luyến, sinh sinh tử tử theo nhân nguyện, cho dù chua xót không người oán"."

"Cái gì?" Con ngươi trong suốt một mảnh hoang mang.

Anh cũng không hy vọng cô



thể hiểu, chỉ lộ ra nụ cười ôn hòa, đổi sang chủ đề khác:" Hướng Vãn, em



biết em khác người ở chỗ nào không, so với người thường thì trong tình cảm cố chấp và cuồng nhiệt hơn? Một khi đã yêu là toàn tâm toàn ý, dùng sinh mệnh của mình để trả giá, dùng tất cả của mình để giữ lại người đàn ông mình yêu, cho nên em đã đánh mất đi năng lực tự vệ của mình."

"Tình yêu không nhất định



thể thành công để tôi giữ anh lại, nhưng nếu không



tình yêu, chúng ta ngày cả điều cơ bản nhất liên quan đến nhau cũng không

có." Anh càng không



lý do để ở lại.

Anh vẫn như cũ không thay đổi sắc mặt, chỉ dùng tay nâng gương mặt tinh tế lên, nghiêng người hôn lên môi cô.

"Dương Phẩm Tuyền..." Cô lại rất kiên trì, muốn



được đáp án.

Rất ít khi cô đối với một chuyện gì cố chấp như vậy, cảm xúc của cô, lại càng rõ nét.

Anh cười: "Tôi sẽ ở bên cạnh em, bất luận là



tình yêu hay không." Như thế cũng xem như là cho cô đáp án rồi.