Triệu Hành Uy quả nhiên thuộc phái hành động, ít nhất so Tranh Phù chỉ mong dùng tài hùng biện để lười biếng thì tốt hơn nhiều. Xác định thời gian, sắp xếp xong xuôi hết thảy, hai ngày sau liền đưa Tranh Phù chuẩn bị bay đi Las Vegas.
“Anh, lúc nào trở anh nhớ được nhất định phải giúp em.” Trước khi Triệu Hành Uy đi, Triệu Minh Võ trưng gương mặt đau khổ vì bị anh chộp tới tạm thời quản lý công ty, hoàn toàn không giống dáng vẻ ôn hòa bình thường.
“Anh có chuyện gì à? Cảm giác thật khổ sở.” Tranh Phù bưng một bát mì cho Triệu Minh Võ, còn mình thì ăn chung vơi Triệu Hành Uy.
Ai bảo Triệu Minh Võ hơn nửa đêm trở về, cô đã đói bụng liền chuồn xuống dưới ăn mì.
“Chị dâu, chỉ có chị đối tốt với em nhất.” Anh sắp chết đói rồi, cả nhà cũng chỉ có Tranh Phù có nhân tính.
Nhưng lời anh vừa nói xong lập tức nhận được ánh nhìn lạnh như băng của Triệu Hành Uy, Tranh Phù tốt thế nào chỉ Triệu Hành Uy anh mới có thể hưởng thụ, những người khác dám nghĩ, lập tức nghiền xương thành tro.
“Bức hôn?” Triệu Hành Uy thổi nguội miếng mì đưa đến miệng Tranh Phù, thuận tiện quan tâm đến em trai một chút.
Tranh Phù cầm lấy cái thìa, giúp anh thổi nguội miếng thứ hai rồi bỏ vào miệng anh. Chỉ có một đôi đũa lại bị anh dành mất, cô chỉ có thể mượn hoa hiến phật, dù sao anh ăn rất vui vẻ.
“Đúng vậy!” Vừa nhắc tới chuyện này, Triệu Minh Võ thật muốn hét to. Ba, bác gái cùng mẹ anh thấy anh trai kết hôn, thậm chí còn nhanh chóng có con, thì bắt đầu động đến anh ta. Có vết xe đổ của anh trai, anh cũng bắt đầu hi vọng tìm một cô gái mình yêu để kết hôn.
“Anh cũng chỉ kém anh ấy có một tuổi, ba mẹ lo lắng cũng là chuyện bình thường.” Tranh Phù nói đây là chuyện phải làm, lúc trước Triệu Hành Uy chẳng phải kết hôn với cô nhỏ mười năm, cũng đã kết hôn hai lần, còn có hai con. Kết quả em trai nhỏ hơn một tuổi nhưng lại chưa kết hôn, đúng là làm ba mẹ lo lắng.
“Em muốn tìm người em thích để kết hôn, bọn họ chỉ xem toàn mấy đám hỏi chính trị, hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của em.” Đây cũng là nguyên do anh trốn tránh hôn nhân nhiều năm như thế, giả bộ thành hoa hoa công tử, để những người phụ nữ kia lui bước.
“Chuyện đó là không có khả năng.” Nuốt miếng mì vợ yêu đưa tới, Triệu Hành Uy mở miệng, “Chẳng lẽ em muốn lấy một cô gái bình thường? Kết cục cuối cùng của cô ấy cũng sẽ giống như mẹ em, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép.”
Nói toạc ra, cha mẹ của bọn họ có du͙© vọиɠ khống chế rất mạnh. Bọn họ không ép buộc được Triệu Hành Uy là bởi vì du͙© vọиɠ khống chế của anh càng mạnh hơn, nhưng đối phó với Triệu Minh Võ lại dư dả.
Tranh Phù dựa vào trong lòng chồng, lại tỉ mỉ quan sát cậu em chồng, có một ý tưởng.
“Không phải là anh đã thích người nào rồi chứ?” Bằng không với cá tính của Triệu Minh Võ chắc sẽ không kiên trì cự tuyệt như vậy.
Lời nói của Tranh Phù làm Triệu Minh Võ ngừng động tác ăn mì lại, cũng làm cho Triệu Hành Uy cau chặt mày, bởi vì đã quên cho Tranh Phù ăn. Phòng khách rộng lớn lập tức trở nên tĩnh lặng.
“Hành Uy, đừng quên cho em ăn.” Kéo kéo tay chồng, anh có thể đừng quên cô đang rất đói hay không.
Lúc này Triệu Hành Uy mới gắp một đũa mì đút cho Tranh Phù, mắt lại liếc về phía em trai.
“Chị dâu quả nhiên lợi hại.” Người của Hạ gia quả thật không thể coi thường,
thậm chí anh còn giấu diếm được cả anh trai nhưng không qua mắt được chi dâu, “Em yêu một người, tuy nhiên cô ấy chỉ là một người bình thường. Nhưng em là con thứ của Triệu gia, thậm chí mẹ em còn là vợ bé, hay nói trắng ra thì chỉ là một tình nhân.”
“Nhưng anh nhận giáo dục của Triệu gia hơn ba mươi năm, một đám hỏi có thể mang đến cho Triệu gia rất nhiều lợi ích.” Giọng nói của Tranh Phù không còn ý cười đùa như trược, chỗ nào cũng đánh trúng trọng điểm.
Lúc Triệu Hành Uy lại chuẩn bị đút cho cô một đũa mì nữa, Tranh Phù dứt khoát lắc đầu, nâng trà sữa lên uống, những đồ ăn còn thừa thì cứ để cho người nào đó đi.
“Chị dâu… chị thật biết cách chọc vào nỗi đau của người khác.” Triệu Minh Võ cười cay đắng, anh ta hiểu điều đó rõ hơn ai hết.
“Ha ha ha, không phải em cố ý. Nhanh ăn mỳ đi, không được lãng phí lương thực, bằng không anh trai anh sẽ tét mông anh.” Một lần nữa nằm trong lòng Triệu Hành Uy, cô đã làm đồ ăn cho mà ai dám lãng phí, cô liền ép ăn tới chết luôn ~
“Được được được, lão phật gia, tiểu nhân đa tạ ngài ban ân, nhất định sẽ không lãng phí.” Cũng đúng, hiện tại anh ta trưng ra gương mặt đau khổ cũng chẳng được gì, chi bằng cứ sống vui vẻ qua ngày.
“Có phải anh chạy tới nhà kết bái huynh đệ với cậu em họ của em không, em mãnh liệt đề nghị anh kết nghĩa với cậu ấy, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Tính cách hai người giống nhau như thế, tuyệt đối hợp.
“Em họ chị?” Triệu Minh Võ sửng sốt, không nhớ rõ nhân vật này.
“Lý Sách, con trưởng Lý gia, nhớ không, một trong những phù rể, không bao lâu không phải anh sẽ biến thành lão già ngốc chứ? Gần đây nó cũng bị bức hôn, hai người có thể cùng đi an ủi nhau một chút, đồng bệnh tương lân.” Một đôi đáng thương, có thể tạo thành đam mỹ được, rất tốt.
“Ách…”
Tranh Phù cười hì hì nhìn đỉnh đầu Triệu Minh Võ có thật nhiều quạ đen bay qua, chuẩn bị cùng chồng yêu đi ngủ trước. Ngày mai bọn họ còn phải bay ra nước ngoài, giấc ngủ rất quan trọng.
“Hành Uy, em muốn đi ngủ.” Ý tứ là anh có thể ôm em đi.
“Minh Võ, em cứ suy nghĩ lời của chị dâu đi, công ty tạm thời giao cho em.”
Triệu Hành Uy dứt lời ôm lấy Tranh Phù, hai người thảnh thơi trở về phòng. Đêm nay đương nhiên anh không có khả năng quấn quýt với vợ yêu, bằng không ngày mai khẳng định cô mệt không dậy nổi.
Vừa dính đến giường lớn mềm mại, Tranh Phù lập tức lăn một vòng vào trong chăn, cuối cùng chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Triệu Hành Uy tập mãi cũng thành quen, chui vào trong chăn, ôm thân thể mềm mại của cô vào trong ngực.
“Em muốn giúp Minh Võ?” Hôn lên vầng trán trơn bóng của cô, anh hỏi.
Tranh Phù ghé vào trên ngực anh, chơi đùa ngón tay anh, thuận tiện còn ngáp một cái.
“Đại khái thế, cưới một người mình không yêu, rất đáng thương.” Tuy đây là số mệnh của con cháu nhà giàu, nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Không còn sớm nữa, ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm.” Thấy cô thật sự mệt mỏi, Triệu Hành Uy cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Dù sao chuyện của Triệu Minh Võ anh cũng không muốn để ý tới, cứ để Triệu Minh Võ cùng ba mẹ muốn làm thế nào thì làn. Nếu đây là ý của Tranh Phù, đương nhiên anh sẽ thuận theo cô. Cô cũng không phải người tùy tiện đồng ý giúp đỡ người khác, có lẽ là có ý tưởng nào đi.
Âu yếm ôm vợ yêu, Triệu Hành Uy cùng cô tiến vào mộng đẹp.
Đương nhiên rồi, Triệu Minh Võ cũng không phải ngu ngốc, lời nói của Tranh Phù có trọng lượng hơn của Triệu Hành Uy, nên anh cũng hiểu được ý của Tranh Phù. Chị dâu của anh quả nhiên là nhân vật lợi hại, điểm này chắc chắn anh trai anh đã biết từ lâu. Lần đó ở tiệc cưới anh mới phát hiện, còn ba mẹ hẳn là hoàn toàn không biết.
Sáng sớm hôm sau, đôi vợ chồng tân hôn liền biến mất khỏi đại trạch Triệu gia, nhàn tản sung sướиɠ chạy tới Las Vegas. Chơi hơn nửa tháng, Triệu Hành Uy cảm thấy có lẽ Tranh Phù muốn phá hủy sòng bạc của anh, cô mới cảm thấy mĩ mãn nguyện ý dẹp đường hồi phủ.
“Mấy đệ tử ở sòng bạc nhà anh mỗi lần nhìn thấy em đều rất sợ hãi nha, em cũng không phải ác quỷ.” Tựa vào trong lòng Triệu Hành Uy, Tranh Phù nho giọng oán giận. Rõ ràng cô đáng yêu thế này, còn có rất nhiều đàn ông muốn tiếp cận, thế mà mấy đệ tử nhỏ của anh làm chi vừa nhìn thấy cô liền bắt đầu vừa phát vừa tán loạn, bảo bà chủ đến, giống như gặp quỷ vậy.
“Bảo bối của anh đương nhiên không phải là ác quỷ, em chỉ là bà chủ thôi, bọn họ đương nhiên khẩn trương, hầu hạ không tốt anh sẽ cho người đó nghỉ việc.”
Cô nào biết đâu rằng, là vì mỗi lần cô vừa xuất hiện có thể hấp dẫn ánh mắt của mấy người đàn ông trong sòng bạc, tránh không được sẽ có những người tưởng mình có chút tiền là muốn chọc vào cô. Triệu Hành Uy một khi biết chuyện này, tuyệt đối sẽ không buông tha cho đối phương, càng hạ lệnh coi chừng phu nhân không cho phép bất cứ tên đàn ông nào tới gần, bằng không tất cả mọi người có không được dễ chịu.
Sở dĩ mấy phục vụ ở sòng bạc vừa nhìn thấy bà chủ xuất hiện thì như lâm đại địch, phòng bị bất cứ lúc nào không biết sẽ xuất hiện những tên đàn ông liều mạng, miễn cho bà chủ bị câu đi, ông chủ sẽ huyết tẩy sòng bạc.
“Thôi, dù sao em cũng chơi đã rồi. Cũng mua rất nhiều đồ lưu niệm rồi, về nhà phải tuyển chọn một lượt mới được. Đến lúc đó chọn hai cái lớn nhất cho em trai anh và em họ em, hai cậu bé đáng thương.” Tin tức bay đầy trời, đoán chắc hai người hiện tại đang bị hai đại gia tộc tẩy não.
“Vậy em muốn ngủ tiếp một lát không? Máy bay còn rất lâu mới hạ cánh.”
Đúng vậy, lúc này bọn họ đang trên máy bay trở về.
Khoang hạng nhất đều là mây bay, Triệu Hành Uy trực tiếp điều động máy bay riêng.
Dựa vào lòng chồng, mắt Tranh Phù nhìn những tầng mây bên ngoài cửa sổ, đánh giá thời tiết thật tốt.
“Hành Uy, có phải anh cưng chiều em quá không?” Ánh mắt Tranh Phù nhìn về phía hai bàn tay đang đan vào nhau, cọ cọ trong lòng anh.
“Sẽ không, anh cảm thấy không đủ. Cưng chiều em, yêu em, cả đời cũng không đủ.”
Anh nên cảm ơn Hạ Lan Thấm, nếu không phải năm đó bị ép kết hôn với cô ta, nếu không phải cô ta bừa bãi đưa cháu gái lên giường anh, anh cũng sẽ không thể gặp được tình cảm chân thành của cuộc đời này, lại càng không được hưởng thụ tình yêu và hạnh phúc.
“Nghe nói cô và chú Hồ quyết định kết hôn, nhà họ Hồ nhất định rất vui.” Có thể làm thân thích Hạ gia, sao có thể không vui cho được. Tuy Hồ gia cũng là gia tộc lớn, nhưng so ra vẫn kém Hạ thị.
“Đến lúc đó anh sẽ lấy danh nghĩa của em tặng quà cho họ.” Phủ lên mái
tóc quăn mềm mại của cô, anh biết cô sắp ngủ.
“Ừ, tốt.”
An tâm dựa vào lòng anh, ngửi mùi hương dễ chịu của anh, ý thức của cô dần dần mông lung.
Tuy cô không biết nếu như không gặp được Triệu Hành Uy, cô có thể gặp gỡ và yêu sâu đậm một người đàn ông khác hay không. Nhưng cô biết, cũng chỉ có Triệu Hành Uy vừa bá đạo vừa ấm áp cưng chiều, mới có thể khiến cô động tâm.
Đúng rồi, đến lúc đó trở về phải nhớ phải đem vật kỷ niệm cho dì Hà.
Đúng rồi, đúng rồi, còn phải nhớ chuẩn bị một phần quà, chúc mừng Vân Vân cùng Hà Nghị chính thức kết giao.
Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, trở về còn phải đi thăm hai bé cưng, đã lâu không gặp hai bảo bối rồi.
Tuy nhiên, những chuyện nhỏ nhặt này tin tưởng chồng cô đều sẽ giúp cô chuẩn bị tốt.
Còn cô, chỉ cần chuẩn bị trở về đi chấp chưởng Hạ thị là được rồi.
“Tranh Phù, anh yêu em.”
Bên tai truyền đến lời yêu thương anh nói mỗi lần trước khi cô ngủ, anh bảo để cô mang theo tình yêu của anh đi vào giấc mộng.
“Em yêu anh, Hành Uy.”
Một năm qua, đây cũng là lần đầu tiên cô nói rõ tình cảm của mình.
Cô biết, anh luôn rất muốn nghe.
Quả nhiên, trán cô lại truyền tới nụ hôn ấm áp mà cưng chiều.
Ừ, thật hạnh phúc ~