Từ từ cúi người, cái lưỡi hồng thăm dò, khẽ liếʍ long đầu to như quả trứng gà.
“Tranh Phù, em đang làm cái gì vậy!”
Hai mắt Triệu Hành Uy trợn trừng, lập tức bật dậy. Nhưng anh đã quên Tranh Phù ngồi ở trên đùi anh, anh vừa động khiến thân hình cô nhoáng lên một cái ghé vào giữa hai chân anh. Vốn chỉ muốn liếʍ láp đùa bỡn anh một chút, nhưng bây giờ cái miệng nhỏ nhắn đã ngậm cả qυყ đầυ của anh, cô khẽ ngẩng đầu lên mở to đôi mắt tò mò nhìn anh.
Triệu Hành Uy lập tức bị cơn sóng nhiệt đánh tan, bàn tay to luồn vào mái tóc quăn của cô, nhịn không được nhấn đầu cô xuống sâu hơn.
Bởi vì Triệu Hành Uy vừa tắm sạch sẽ, nên Tranh Phù ngậm du͙© vọиɠ của anh cũng không thấy ghê tởm. Hơn nữa qυყ đầυ được đùa bỡn trong miệng cô còn có thể rung lên. Phát hiện nó lại run lên một cái, Tranh Phù lập tức lè lưỡi muốn ngăn chận, lại biến thành liếʍ một vòng.
“Nga hu… Tiểu nha đầu… Đừng đùa, bẩn…”
Triệu Hành Uy thở dốc, suy nghĩ không muốn để cô ngậm thứ không sạch sẽ của anh tan biến, chìm trong cảm giác thoải mái. Những ngón tay không thể không chế luồn sâu vào trong suối tóc mềm mại của cô.
Liếʍ một lát, cuối cùng Tranh Phù vừa lòng mở miệng buông phân thân của anh ra, thậm chí còn phát ra một tiếng ba. Sợi chỉ bạc thật dài kéo từ qυყ đầυ của anh đến mép cô.
“Bộ dạng này có nghĩa là anh cảm thấy rất thoải mái sao? Vậy nên đây là điểm mẫn cảm của đàn ông?” Hiện tại cô hoàn toàn mang dáng vẻ của người ham học hỏi.
Rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn ấm áp, cảm giác mất mát lập tức đánh úp Triệu Hành Uy.
“Thoải mái, rất thoải mái.” Nha đầu kia đúng là làm chuyện gì cũng tốt.
Tranh Phù dứt khoát quỳ ngồi ở giữa hai chân anh, nhìn khẽ đυ.ng vào nam căn một cái, cảm thấy đùa rất vui, không biết ngậm vào toàn bộ sẽ có cảm giác gì.
Cô thuộc phái hành động, nếu không biết thì cứ thử xem.
Lại một lần nữa cúi người, cô há mồm cố gắng ngậ phân thân của anh vào trong miệng. Lúc này đây không chỉ là ngậm chặt qυყ đầυ, mà ngậm hai phần ba cây gậy, vì nó chạm đến tận cổ họng khiến cô cảm thấy khó chịu, nên không đồng ý ngậm sâu thêm nữa.
Giống như lấy tay vuốt ve lúc nãy, cô ngậm lấy phân thân phun ra nuốt vào, cảm giác cũng giống như mυ'ŧ kẹo.
“Tranh Phù… Nga, Tranh Phù… Bảo bối, làm như vậy…”
Đã hoàn toàn trầm mê trong đó, Triệu Hành Uy khép mắt, đỡ đầu cô, thậm chí bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ thắt lưng, rút ra đâm vào phân thân ở trong miệng cô. Cái miệng nhỏ nhắn của cô ấm áp ướŧ áŧ như suối nước nóng.
“A ừ…”
Cảm giác khó chịu Tranh Phù bắt đầu từ chối, để anh biết cô không thoải mái, lập tức buông tay ra. Phun du͙© vọиɠ trong miệng ra, cô liền ho khan vài tiếng. Hóa ra vừa rồi Triệu Hành Uy điên cuồng rút ra đâm vào gần như sắp cắm vào sâu trong họng cô, khiến cô cảm thấy như sắp hít thở không thông.
“Bảo bối, không sao chứ?” Tỉnh táo lại một chút, Triệu Hành Uy tiến lên vỗ nhẹ lưng cô.
“A… Hương vị của thứ này chẳng tốt chút nào, nếu không có mùi vị kẹo que, thật không dễ chơi.” Vất vả thở gấp, Tranh Phù buồn bực chọc chọc vào đồ xấu xa khiến cô hít thở không thông.
Trong lòng có một dòng nước ấm bắt đầu khởi động, Triệu Hành Uy động tình một lần nữa ôm cô vào trong lòng, tay đặt sau gáy cô, môi chặn môi cô. Đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, trao đổi nước bọt. Lại một lần nữa ép khô mật dịch tươi ngọt của cô mới lưu luyến không rời buông ra.
“Như này có phải là không ghét hay không?” Nha đầu đáng yêu này lại giúp anh làm loại chuyện này, nghĩ như thế anh càng muốn cưng chiều cô thật tốt.
“Ừ.” Cô lên tiếng, hai cánh tay trắng nõn quàng lên cổ anh, lại một lần nữa dâng
đôi môi hồng lên.
Trước kia cô vẫn cảm thấy hôn môi thật ghê tởm, đặc biệt là trao đổi nước miếng. Nhưng bây giờ cô rất thích hôn Triệu Hành Uy, luôn khiến cô cảm thấy mình được cưng chiều, dù cô làm gì anh cũng đồng ý vô điều kiện. Cô chìm đắm trong nụ hôn sauu, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau.
Lúc này đây Triệu Hành Uy đè cô ở dưới thân, chuẩn bị công thành đoạt đất.
Đầu lưỡi nóng rực trượt đến phía trên nụ hoa, khẽ liếʍ. Bàn tay to nhẹ nhàng xoa bóp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ máu cô tuần hoàn. Nhũ hoa nhanh chóng rịn ra sữa tươi, bị anh tham lam hút sạch.
“Ừ a… Chán ghét, bé cưng cũng chưa từng ăn…đều, đều bị anh ăn hết…”
Cô còn chưa từng tự cho hai con bú, sữa của cô vốn đã ít, bây giờ lại còn bị anh bú sạch.
Triệu Hành Uy thỏa mãn khẽ liếʍ nụ hoa đỏ bừng, lòng bàn tay vân vê vài cái.
“Bé cưng sẽ có nhũ mẫu chiếu cố, sữa của em chỉ có anh có thể ăn.” Ham muốn chiếm hữu của anh rất mạnh, thân mình xinh đẹp của cô chỉ anh có thể nhìn, cho dù là hai nhóc con cũng không thể, huống chi anh còn muốn ngậm chặt nụ hoa mềm mại.
“Keo kiệt, đúng là thùng dấm chua.” Ngoài miệng cô nói như thế, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Người này hay ghen, lại bá đạo, quả nhiên là đại biếи ŧɦái đáng ghét.
Người đàn ông đang dục hỏa đốt sao có khả năng nhanh vậy liền thỏa mãn, tay và lưỡi anh trượt đến giữa hai chân cô. Tách đôi chân trắng min, môi hoa như một đóa xinh đẹp nở rộ ở trước mặt anh.
Đầu lưỡi ấm mềm lập tức liếʍ lên môi hoa mềm mại, khẩn cấp vào hút trong miệng.
“Ừ a…” Tranh Phù lập tức cong eo lên, cảm giác tê dại lan ra.
Đầu lưỡi linh hoạt vòng lên đài hoa, tách cánh hoa để lộ hoa hạt. Anh há mồm ngậm toàn bộ đài hoa, đầu lưỡi nhấn áp hoa hạt trong miệng, cố ý mυ'ŧ vài cái.
“A a… A ừ… A a…”
Tranh Phù chỉ cảm thấy tứ chi mềm nhũn liệt ở trên giường, vòng eo lại căng thẳng cong lên, hận không thể hoàn toàn đưa chính mình vào trong miệng anh. Cảm giác tê dại quen thuộc đánh úp lại, không chỉ là thân thể mà trái tim cô cũng mềm nhũn. Thân thể nóng hừng hực, giống như vào lò nướng.
Một ngón trỏ của anh chậm rãi tưrợt vào trong khe hở nhỏ vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mở ra, lấp đầy dũng đạo khít khao của cô.
“A ừ…”
Tranh Phù kinh hô lần nữa, tay nhỏ bé nắm chặt ga giường, bắt đầu khó chịu vặn vẹo thân thể. Thịt non mấp máy, hút chặt lấy ngón tay đang thăm dò trong dũng đạo.
Triệu Hành Uy cũng không khiến cô thất vọng, lập tức rút ra đâm vào. Đầu lưỡi phối hợp tiếp tục trêu đùa hoa tâm hơi gồ lên, đùa đến khi thân mình run run giống lá rụng mùa thu bay theo gió.
“A ừ… A a… Chậm một chút a… A ừ…”
Tranh Phù lại cong eo lên, thịt non để mẫn cảm mυ'ŧ chặt lấy ngón tay kia, thân mình mềm nhũn dính trên giường. Bụng dưới co rút lại, mật dịch ấm áp từ sâu trong hoa tâm trào ra, dính đầy lên ngón tay còn chưa rút khỏi mật huyệt.
“Tiểu Tranh Phù, mật dịch của em thật ngọt.” Mυ'ŧ vài cái, Triệu Hành Uy mới rút tay ra.
Tranh Phù mở mắt ra, nhìn ngón tay dính đầy mật dịch của mình, bắt đầu có chút tò mò.
“Muốn nếm thử hay không?” Như nhìn thấu tâm tư của cô, Triệu Hành Uy đưa ngón tay đến bên môi cô.
Nhìn ngón tay dính nước sáng bóng đang đặt bên môi, cô tò mò đưa ra đầu lưỡi khẽ liếʍ một chút. Hương vị mặn mặn ngọt ngào không biết hình dung như thế nào lan ra trong miệng, khiến cô lập tức nghiêng đầu đi.
“Gạt người, chẳng ngon gì cả.” Tên lường gạt!
Triệu Hành Uy cũng không phản bác, ngậm ngón tay vào trong miệng hút sạch, sau đó mới tiến đến bên tai cô nói nhỏ.
“Tranh Phù của anh vĩnh viễn ngọt nhất, bất luận nơi nào.” Lời ám chỉ kɧıêυ ҡɧí©ɧ lý trí của cô.
Oanh một cái, đầu óc cô lập tức nổ tung, hai gò má nóng lên. Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, xấu hổ nghiêng đi không dám nhìn anh.
Anh quỳ ngồi giữa hai đùi cô, tách hai đùi cô ra đặt trên đùi mình, đỡ eo cô từ từ đưa phân thân vào trong dũng đạo.
“A… A ừ…”
“A nga…”
Hai người đồng thời rêи ɾỉ, cùng nhau nhắm nghiền mắt lại. Người đàn ông cuối cùng được thỏa mãn như dã thú mất lý trí, bắt đầu những hành động nguyên thủy nhất. Phân thân cấp tốc rút ra đâm vào trong dũng đạo, dính đầy mật dịch ẩm nóng, vô cùng trơn trượt, được bọc lại khít khao khiến anh mê luyến không thôi.
“A ừ… Ừ a…”
Nhiệt tình của anh hiển nhiên cũng lây sang Tranh Phù, cô đong đưa vòng eo đón ý nói hùa theo mỗi một lần va chạm của anh.
Giờ phút này ngôn ngữ đều là dư thừa, hai người yêu nhau làm chuyện nguyên thủy nhất để thể hiện tình cảm.
Đem tất cả tinh hoa tình yêu bắn sâu vào trong cơ thể cô, đơn giản là vì cô là người duy nhất có tư cách có được tình yêu của anh.