Hiện tại cảm giác duy nhất của duy nhất là thật thoải mái, môi lưỡi và lòng bàn tay anh như có ma lực, khiến đầu óc cô có thể ngừng chuyển động, giống như đang đặt mình trong căn phòng ấm áp. Động tác của anh rất ôn nhu, cũng sẽ không làm đau cô. Dòng điện tê dại trước ngực qua lại tới lui, khiến thân thể cô cũng bắt đầu mềm nhũn.
Anh buông hai nụ hoa đã dính đầy nước bọt ra, bàn tay to trượt trên thân hình mảnh khảnh như rắn nước. Kéo xuống cái qυầи ɭóŧ trắng của cô xuống, trực tiếp quăng trên mặt đất.
Hoa tâm bị tách ra, trắng mịn nở rộ xinh đẹp như đóa hoa. Đóa hoa ấy hơi run run, gắt gao khép kín chờ đợi anh mở ra.
“A… Đừng…”
Khi lòng bàn tay anh vừa chạm vào môi hoa trắng mịn, Tranh Phù mở mắt ra, ngượng ngùng ngăn cản.
“Đừng sợ, anh sẽ làm em thật thoải mái.”
Dỗ dành cô mở đôi chân đang khép chặt ra, anh lập tức xâm nhập giữa hai chân không để cô có thể khép lại. Thấy cô vẫn còn chút sợ hãi, bàn tay to của anh dứt khoát áp bắp đùi mềm mại của cô rồi đẩy ra hai bên.
Đầu lưỡi anh ngậm lấy cái rốn nhỏ khéo léo hút vài cái, đầu lưỡi thăm dò vào trong lướt vài vòng. Lập tức khiến cô run run mất hết khí lực, cô khép chặt mắt lại, xấu hổ không dám nhìn.
Lướt qua đồng cỏ, cuối cùng anh dừng lại trên đài hoa. Nơi đó là chỗ mẫn cảm nhất của cô, đây là kinh nghiệm sau nhiều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Thân thể non nớt của cô đều thật mẫn cảm, nhưng giờ phút này hoa hạt đang nở rộ chính là nơi yếu ớt nhất của cô.
Khẽ liếʍ hoa hạt một cái, anh mở miệng ngậm chặt vào.
“A… A ừ…”
Mỗi một lần bị anh mυ'ŧ vào, trong nháy mắt cô như chẳng còn khí lực. Toàn thân mềm nhũn trên giường lớn, chỉ còn biết hạ thể được anh nâng lên càng thêm rộng mở.
Lòng bàn tay anh bọc lấy toàn bộ đóa hoa, nhẹ nhàng nhấn ép vài lên hoa hạt gồ lên, rồi mới lại ngậm vào trong miệng một lần nữa. Trong khoang miệng ấm nóng của anh, đầu lưỡi mềm mại qua lại nhấn áp vân vê hoa hạt.
“A a… A ừ… Không cần a… A a…”
Tranh Phù cảm giác mình như bị điện giật, điện lưu mãnh liệt từ hoa hạt bị anh chà chui vào bụng, lan đến tứ chi bách hài. Ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, trong đầu không còn gì cả, không quản được ngượng ngùng nữa, chỉ biết là người đàn ông này sắp tra tấn cô tới điên rồi.
“Quả nhiên vẫn là nơi này mẫn cảm nhất.” Khẽ liếʍ hoa hạt vài cái, anh mới ngậm vào môi hoa đã bắt đầu chảy mật dịch.
“Hu hu hu… A ừ… Người xấu…”
Biết rõ cô chịu không nổi, còn muốn bắt nạt cô như thế. Nhưng còn không chờ cô bình tĩnh lại, đầu lưỡi kia lại trơợt vào trong cơ thể cô, qua lại lật chuyển trong mật huyệt, liếʍ thịt non ở hai bên. Nơi sâu trong bụng bắt đầu co rút, từng dòng mật dịch trào ra ngoài.
Thấy cô bắt đầu có phản ứng, Triệu Hành Uy đứng thẳng người, dùng ngón tay trỏ xoa môi hoa run run rẩy rẩy, tách mở môi hoa, trượt vào trong hoa kính ướŧ áŧ.
“A… A ừ…”
Mật huyệt khít khao bị ngoại vật phá vỡ, khẽ hút toàn bộ ngón tay vào, làm cho người đàn ông nào đó thở dài hưởng thụ.
“Bé con đúng là biết cách làm đàn ông điên cuồng.”
Chẳng qua mới dùng ngón tay, đã khiến anh sinh ra kɧoáı ©ảʍ, nha đầu kia thật đúng là toàn thân đều mang theo ma lực.
Tốc độ ngón tay bắt đầu nhanh hơn, qua lại rút ra đâm vào. Nhanh chóng rút ra rồi đâm vào thật sâu, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ lên vách thịt, rồi lập tức tách ra tiếp tục rút ra đâm vào.
“A ừ… Chậm một chút… A a…”
Hút chặt lấy ngón tay kia, thần kinh toàn thân Tranh Phù đều căng lên, tay nhỏ bé càng nắm chặt ga giường. Vòng eo cô cong lên, nỗ lực đón ý nói hùa với ngón tay không biết tiết chế kia.
“A a…”
Theo tiếng rêи ɾỉ, thân thể cô bắt đầu run rẩy, một dòng mật dịch trong hoa tâm trào ra đầy mật huyệt. Thân thể đang căng lên nháy mắt buông lỏng, mềm nhũn trên giường, bầu ngực phập phồng kịch liệt. Trong đầu
cô là một mảng trắng xanh, bên tai chỉ còn tiếng ong ong.
“Tiểu Tranh Phù, anh còn chưa bắt đầu, sao em đã cao trào?”
Rút ngón tay ra, Triệu Hành Uy mỉm cười nhìn cô gái nhỏ mềm nhũn như bùn trên giường.
Anh bước xuống giường, rồi ôm thân thể mềm nhũn đến bên mép giường, hai chân cô sớm đã chẳng còn cảm giác. Anh đưa du͙© vọиɠ đỏ tím nổi đầy gân xanh nhắm ngay vào động khẩu bắt đầu tràn mật dịch, hai mảnh môi hoa sớm đã bị anh đùa đến sung huyết mở ra.
Mông và thắt lưng dùng sức, nháy mắt phân thân trượt vào trong dũng đạo mềm như tơ lụa.
“A ừ…”
Mới qua một lần cao trào, Tranh Phù càng thêm mẫn cảm. Cảm giác được cự long thô to đủ để xé rách tiến vào, thân thể cô lập tức phản xạ căng lên hết sức, mỗi một tấc thịt non đều bao chặt lấy cây gậy kia.
“Nga… Tranh Phù, thoải mái chút… Em muốn bẻ gãy nó sao?”
Nói thì như thế, nhưng kỳ thực Triệu Hành Uy thoải mái đến mức phát ra những tiếng lẩm bẩm. Anh khép mắt thưởng thức cảm giác tốt đẹp như được ngâm mình trong trong suối nước nóng, anh yêu thương đưa tay sờ mó đài hoa, để thiên hạ dưới thân trầm tĩnh lại.
Trong sự âu yếm của anh, Tranh Phù từ từ trầm tĩnh lại, hai chân cũng dần dần buông ra. Trong người thiết bổng nóng bỏng lập tức bắt đầu thong thả mà hữu lực ra vào, mỗi một cái đều cố ý từ từ rồi chôn thật sâu vào trong cơ thể cô.
“Ừ a… Ừ a…”
Đầu óc và năng lực suy xét gì đó cô đều vứt hết, chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ từ nơi kết hợp chặt chẽ của hai người.
Rõ ràng là thân thể cô được anh xé mở từng chút, nhưng lại không hề có cảm giác xé rách đau đớn, ngược lại như có dòng điện tê dại chui vào bên trong hoa hồ, thậm chí cũng xông vào chỗ sâu trong thân thể.
Triệu Hành Uy tăng nhanh tốc độ va chạm hơn một chút, hai nhục cầu đập mạnh vòa bắp đùi cô, phát ra những tiếng bốp bốp bốp. Mật huyệt ướt đẫm rịn ra nhiều hơn mật dịch như đón ý nói hùa theo anh.
Đỉnh cao nɧu͙© ɖu͙© làm thần trí hai người đều mê ly, điên cuồng hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi thân thể va chạm nguyên thủy nhất.
“Tranh Phù… Tranh Phù… Em là của anh…”
Gào thét tên cô, anh rót toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào trong hoa hồ, rồi nằm sấp trên thân thể đang run lên của cô thở gấp. Phân thân của anh vẫn chôn trong cơ thể cô, ngăn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bên trong hoa hồ.
Cánh tay luồn xuống ôm hông cô nâng lên. Anh xoay người cô lại để cô ngồi lên đùi mình, lúc này anh mới quay lại ngồi lên giường.
Tranh Phù ngồi trên người anh, cặp đùi tuyết trắng quấn chặt lấy hông anh, toàn thân nhũn như con chi chi tựa vào đầu vai anh.
Phân thân đã hoàn toàn chôn vào trong cơ thể cô cúi đầu ưm một tiếng, không còn khí lực ngăn cản.
Anh nắm lấy hai cánh mông của cô, chậm rãi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, để phân thân tiếp tục rút ra đâm vào. Lần này, anh càng cố ý để long đầu cọ xát trong dũng đạo tìm kiếm được thịt non gồ lên, dùng sức va chạm nghiền áp.
“A a… Không cần…” Cô Nnháy mắt thét chói tai, vặn vẹo thân thể muốn ngăn cản, nhưng lại nuốt phân thân càng sâu.
“Nga a… Tranh Phù… Em căng quá.” Sau vài lần cao trào thân thể cô sớm đã giao cho anh hoàn toàn chống đỡ, nhưng vẫn căng như đến mức có thể bẻ gãy anh.
Đầu óc Tranh Phù nóng hừng hực, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, lắc đầu không biết là muốn cự tuyệt hay là hùa theo.
Phân thân rút ra đâm vào càng lúc càng nhanh, giống như máy đóng cọc, mỗi lần đều đâm mạnh vào trong mật huyệt, hoa hồ phải chống đỡ làm bụng cô hơi gồ lên.
“Ừ a… Không cần, không cần… Hu hu, không cần… Người ta không chịu nổi…”
Ý thức dần dần mê man, hiển nhiên thể lực của cô đã đến cực hạn, chịu không nổi giao hoan điên cuồng như thế.
Riêng Triệu Hành Uy không muốn buông tha cho cô nhanh như vậy, tốc độ rút ra đâm vào càng thêm điên cuồng.
“A ừ… Đại trứng thối… Ừ a… Khi dễ người ta…”
Ghé vào đầu vai anh, Tranh Phù cảm giác mình sắp chết. Vì sức lực của cô đã đến cực hạn, cô há mồm dùng sức cắn vai anh, để anh chịu đau cùng cô.
“Tranh Phù!”
Cảm giác đau đớn trên vai ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ trong anh, anh gào thét đâm sâu hoàn toàn vào trong cô, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc rót hết vào trong hoa hồ.
Mùi da^ʍ mị nồng đậm bên trong gian phòng tối om thật lâu không tiêu tan, thậm chí vẫn còn nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, hai người quấn giao trên giường mãi không chịu tách ra.