Tranh Phù phát hiện thời gian gần đây Hồ Địa Hưng vẫn luôn ở Triệu gia, rõ ràng chú Hồ vẫn rất để ý đến cô nhỏ. Tuy nhiên chuyện này chẳng liên quan đến cô, gần đây Triệu Hành Uy bận bịu lo cho sản phẩm mới, đi sớm về trễ không kịp coi sóc chuyện cô ăn điểm tâm, oa, thật tốt quá!
Nhìn nồi mì sôi, cô bắt đầu khua đũa kiếm ăn.
Tốt nhất Triệu Hành Uy mỗi ngày đều đi sớm về trễ, sẽ không nhìn cô ăn điểm tâm, rất hoàn mỹ.
Cô Hơn tám chuyện với mấy người bạn tốt đến hơn nửa đêm, kết quả đói bụng quá. Cũng không tiện gọi người giúp việc dậy nấu đồ ăn cho nữa, cô chỉ có thể tự mình động thủ rang bát cơm, phát hiện ra còn một ít vằn thắn, hơn nửa đêm ăn như vậy cũng ngon, a ~
Cô dứt khoát đặt cơm rang cùng mì vằn thắn vào trong khay, thuận tay cầm bình sữa hương kem còn hơn một nửa, đi qua hành lang dài của nhà ăn đến phòng khách, chuẩn bị lên lầu. Ai ngờ phòng khách bình thường tối đen thế mà bây giờ lại đèn đuốc sáng trưng, quản gia bước đến, hiển nhiên này hơn nửa đêm còn có khách đến.
“Tranh Phù? Sao em còn chưa ngủ?” Triệu Hành Uy bận rộn một ngày mới trở về, kinh ngạc nhìn Tranh Phù không biết xuất hiện từ nơi nào.
Tranh Phù hóa đá mất ba giây, lập tức nạp điện xong nhẹ nhàng đi qua. Nhìn người đàn ông xa lạ nhưng lại có ba phần giống Triệu Hành Uy một cái, cô tạm thời thả cái khay trong tay lên bàn, nặng quá.
“Tôi đói bụng, nên xuống bếp tìm đồ ăn. Chú này là ai vậy?” Đôi mắt tròn to trong veo lóa lên ánh sáng tò mò.
“Triệu Minh Võ, em trai anh.” Vừa nói Triệu Hành Uy vừa kéo Tranh Phù cùng nhau ngồi xuống, cũng bảo Triệu Minh Võ vẫn đứng cùng nhau ngồi xuống.
Trên khuôn mặt ôn hòa của Triệu Minh Võ mang theo chút kinh ngạc, lớn thế này rồi anh ta còn chưa bao giờ thấy biểu cảm dịu dàng của anh trai đấy. Cô gái nhỏ này là ai vậy? Chẳng lẽ là tình nhân mới của anh ấy? Xem ra không giống, hơn nữa chung quy anh ta cảm thấy có chút quen mắt.
“Nga, tôi hiểu rồi, hóa ra là vị hôn phu của cô nhỏ.” Dù sao cô nhỏ cũng không ở đây. Cô còn đang đói bụng nữa, mặc kệ, cứ đi ăn cơm thôi.
Nhìn thế này cuối cùng Triệu Minh Võ biết tại sao cô gái trước mặt lại trông quen mắt. Cô gái trước mặt đang cầm bát cơm rang ăn, hóa ra là người thừa kế tiếp theo của Hạ gia, cũng chính là cháu gái của bà xã của anh trai nha. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của anh ấy thì hiển nhiên không coi người ta như cháu gái.
“Lại ăn nóng với lạnh cùng nhau.” Triệu Hành Uy hơi nhíu nhíu đầu mày, “Mấy ngày nay em có ngoan ngoãn ăn điểm tâm không?”
Cắt, nháy mắt Tranh Phù lại cúp điện. Đáng nhẽ vừa rồi cô nên trực tiếp lờ đi chứ, xui tám đời mà.
“Ha ha ha, chú có muốn ăn không a? Chú về trễ như vậy chắc cũng đói bụng rồi, nào, ăn một miếng, thử món cơm rang độc nhất vô nhị của Hạ Tranh Phù.”
Cô xúc một thìa thật to, trực tiếp nhét vào miệng người ngồi bên cạnh, dứt khoát chặn cái miệng của anh lại, đỡ phải hỏi lung tung này kia.
Triệu Hành Uy bị bắt nuốt xuống, nói thật bận rộn đến mức trở về muộn như vậy, quả thật cũng đói bụng rồi.
Nhìn Tranh Phù bên cạnh bưng lấy cơm ăn vài miếng, chốc lát lại lấy sữa uống một ngụm, anh dứt khoát nhận lấy bát cơm rang trong tay cô, đút cho cô một miếng rồi anh một miếng lấp đầy bụng.
“Anh…” Rõ ràng một người sống sờ sờ hoàn toàn bị xem nhẹ. Cuối cùng Triệu Minh Võ phải lên tiếng nhắc nhở anh trai thân ái đang cưng chiều ai đó đến mức không coi ai ra gì, rằng cậu em trai này vẫn còn ngồi đây.
Đầu tiên Triệu Hành Uy vẫn không nhìn anh ra, mà quay ra nhìn cái miệng nhỏ đang uống sữa của Tranh Phù.
“Ồ? Chú cũng đói bụng sao? Đến đến đến, chén này vằn thắn này cho chú ăn.” Cô phát hiện nàng cô không ăn được nữa, lãng phí lương thực thật đáng xấu hổ, tìm người nào đó coi như thùng rác để đổ vào vậy.
Triệu Minh Võ nhìn chén vằn thắn nóng hôi hổi trong tay, cái bụng đang kháng nghị khiến anh ta lập tức lấy cầm lấy thìa ngoan ngoãn xúc từng miếng nuốt ăn.
“Em trở về làm gì?” Cuối cùng cũng ăn xong bát cơm rang, Triệu Hành Uy mới ôm Tranh Phù, nhân tiện nhìn thoáng qua em trai đang chiến đấu với bát vằn thắn.
Nuốt vào miếng cuối cùng, Triệu Minh Võ phát hiện trong nhà nhiều phụ nữ thật là tốt, trở về muộn còn có đồ ăn điền đầy bụng.
Nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi ăn kem trong lòng anh trai, lúc này Triệu Minh Võ mới nghiêm mặt nhìn anh trai.
“Ba với bác gái bảo em hỏi anh, lúc nào thì muốn có con. Bọn họ nói tuổi anh cũng
không còn nhỏ nữa, cũng nên có người thừa kế tiếp theo cho Triệu gia.” Không phải anh ta không biết quan hệ của anh trai với người phụ nữ kia, nhưng lời của ba với bác gai anh ta cũng không dám không chuyển đạt lại.
Tranh Phù đang ăn kem sửng sốt, mới nghĩ ra lúc trước Hạ Lan Thấm gả cho Triệu Hành Uy là vì đứa nhỏ. Đến cuối cùng ngay từ đầu đã không có đứa trẻ nào, còn không thể sinh con, Triệu gia cũng không có phản ứng gì. Chỉ sợ, một mặt là vì ân tình năm đó của Hạ gia và Triệu gia, cũng là biết bên ngoài Triệu Hành Uy có phụ nữ khác.
Dù sao cũng đã đến nước này, đến lúc đó cho ít tiền rồi đuổi người phụ nữ đó đi, giữ lại đứa con là được rồi.
“Em nói cho bọn họ biết, đang chế tạo, đến thời điểm cần có sẽ có.” Vừa nói, Triệu Hành Uy vừa mỉm cười nhìn Tranh Phù trong ngực lại đổi thành uống sữa tươi.
Nghe được lời nói của anh, Tranh Phù nghi hoặc ừ một tiếng, lập tức ý thức được ý của anh là gì.
“Đại sắc lang, tôi không thèm sinh con cho chú, lăn xa chút.” Bàn tay phía sau đang xốc váy cô lên mò vào trong, nếu cô vẫn không rõ ý tứ của anh, thì cô cũng chính là đại ngu ngốc.
“Tiểu Tranh Phù, em xác định sao? Nói không chừng trong bụng em đã có rồi ấy.” Anh dán tại bên tai cô nói nhỏ, một bàn tay khác dán lên bụng cô.
Trước kia anh cũng chẳng thích trẻ con lắm, tuy nhiên nếu như là con của cô và anh, anh chắc chắn sẽ thích.
Tranh Phù lại một lần nữa sửng sốt, quả thật, mỗi lần cô và Triệu Hành Uy phát sinh quan hệ đều không dùng biện pháp phòng tránh. Hạ Lan Thấm một lòng muốn cô mang thai thì càng không có khả năng chuẩn bị thuốc tránh thai cho cô, còn Triệu Hành Uy từ đầu cũng không có khả năng chuẩn bị. Hiện tại cô đã chấp nhận quan hệ với anh, không có nghĩa là cô nguyện ý muốn có con.
“Anh… Hai người…” Triệu Minh Võ hóa đá.
Nói thế nào nói cô gái này cũng là cháu gái của anh ấy, nếu như đổi lại là một cô gái bình thường còn được, nhưng vấn đề đối phương chính là người kế nhiệm của Hạ gia. Tìm phụ nữ nào đẻ giùm không thể, lại tìm tới Hạ Tranh Phù, anh trai chuẩn bị hủy giao tình bao nhiêu năm nay của Triệu gia và Hạ gia sao?
“Thu hồi phỏng đoán lung tung của em lại, em có thể gọi cô ấy một tiếng chị dâu.”
Triệu Hành Uy không cần đoán cũng biết Triệu Minh Võ đang hiểu lầm, anh nào có thể để Tranh Phù chưa kết hôn đã sinh con. Chỉ là anh đang chờ thời cơ, một khi cô mang thai, anh có thể lập tức đàm phán cùng Hạ gia. Hạ Lan Thấm có kiên trì nữa, cũng đánh không lại áp lực của anh và Hạ gia, đến lúc đó không thể không ly hôn.
“Chị dâu cái gì! Chị dâu của chú ấy là vợ của chú, là cô nhỏ của tôi! Hừ, không nói với chú nữa, tôi muốn đi ngủ.” Ngoài miệng thì cô nói như thế, nhưng mặt đã hơi nóng lên.
Tranh Phù làm bộ muốn đứng lên, lại bị Triệu Hành Uy giữ chặt cả người ôm vào trong ngực.
“Đừng nóng vội, anh ngủ cùng em.” Để mặt cô ghé vào cổ mình, anh ghé vào bên tai cô nhỏ giọng cười khẽ.
“A! Con người đại biếи ŧɦái này, ai muốn ngủ cùng chú.” Tranh Phù lập tức biến thành tiểu bạo long, dùng sức đập anh vài cái.
Nhưng mặt cô nóng quá, da mặt cô cũng chẳng dày như anh được! Mặt cô nhất định đỏ hết lên rồi, không muốn để người khác nhìn thấy đâu.
Tranh Phù thẹn thùng hơn nữa không muốn bị người thấy dứt khoát vùi mặt vào trong lòng Triệu Hành Uy, bàn tay nhỏ bé đặt bên hông anh, dùng sức nhéo vài cái, người đàn ông này vóc người đẹp cũng không có cái sẹo lồi nào, thật làm người ta đố kỵ.
“Nga, nếu như vậy thì em còn biết nói gì đây.”
Triệu Minh Võ nhìn thấy vậy lại cảm thấy yên tâm, anh ta cũng chẳng thèm để ý đến chuyện lσạи ɭυâи này.
Rõ ràng anh trai thật sự động tâm Hạ Tranh Phù, nếu Triệu gia cùng Hạ gia lại liên hôn, thì đều có lợi với công ty của cả hai nhà. Nhưng nghe nói Hạ gia từ trước tới nay rất cưng chiều cô gái nhỏ này, sẽ đồng ý gả cô cho một người đàn ông từng kết hôn sao?