Mật Máu Cố Yêu

Chương 45: Lại giao hoan (H)

Tranh Phù vô cùng cao hứng hàn huyên cả một buổi chiều cùng Hạ Lan Thấm, có đánh chết cô cũng không nghĩ ra, cô nhỏ một khắc trước còn ôn hòa bình thường, lại một lần nữa hạ thuốc cô. Nhưng sợ tác dụng của thuốc làm thương tổn Tranh Phù, Hạ Lan Thấm giảm bớt lượng thuốc.

“Cả một buổi chiều Tranh Phù đều không xuống nhà, không biết có phải thân thể không thoải mái hay không. Hành Uy, anh lên phòng con bé thử xem?” Hạ Lan Thấm cực kỳ bình tĩnh nói với Triệu Hành Uy vừa bước vào cửa nhà.

“Một buổi chiều?”

Hơi nhíu lông mày, mặc dù thấy kỳ quái, nhưng vì lo lắng cho Tranh Phù, nên Triệu Hành Uy lập tức lên lầu đi vào phòng Tranh Phù. Thấy cô an tĩnh nằm trên giường, mới yên tâm lại.

“Tranh Phù? Dậy ăn cơm tối nào.” Anh nhẹ nhàng gọi vài tiếng, dù sao muốn đánh thức cô, anh cũng không dám tới gần quá, tốt xấu đối cô mà nói bọn họ nam nữ khác biệt.

Gọi vài tiếng cũng không thấy cô có phản ứng, trong đầu Triệu Hành Uy xẹt qua một đạo tinh quang, anh quay lại mở cửa lại phát hiện đã quá muộn, cửa đã bị khóa lại.

“Hạ Lan Thấm, có phải cô điên rồi không, mở cửa nhanh!” Anh dùng sức đá cửa, không dám tin người phụ nữ này lại lập lại chiêu cũ.

Anh đã nhiều lần cảnh cáo, cũng không phải anh không muốn có được Tranh Phù, chỉ là sợ cô uống nhiều thuốc như vậy sẽ sinh ra tác dụng phụ không tốt đến thân thể.

Nghe thấy tiếng chấn động ở cửa phòng, Tranh Phù nằm trên giường hơi người, trong cơ thể dấy lên cảm giác khô nóng quấn quít lấy cô. Mí mắt nặng ngàn cân khiến cô không cách nào mở ra.

“Ừ… Nóng quá… Khó chịu.” Cả người như bị lửa đốt, hơn nữa bụng không ngừng trào ra những cơn sóng nhiệt, cảm giác thật kỳ quái, khó chịu đến mức cô sắp chịu không nổi.

Tranh Phù dùng sức hất tầm chăn đang phủ trên người đi, Triệu Hành Uy quay đầu lại mới nhìn rõ cô đã bị cởi hết toàn bộ quần áo.

“Tranh Phù, em sẽ nhiễm lạnh mất.”

Anh lập tức vọt tới bên người cô, ôm cô vào lòng ngăn không cho bàn tay nhỏ bé của cô tự chà đạp thân thể.

Cảm giác thoải mái mát mẻ làm Tranh Phù nhịn không được đi tới gần, cô mơ mơ màng màng cảm giác có người đến. Nhưng thật thoải mái, người này giúp cô bớt nóng nha.

Bàn tay nhỏ bé quơ lung tung bắt được cái gì đó làm cô thoải mái, cô dùng sức áp lên thân thể mình, vuốt ve lên xuống.

“Tranh Phù!?”

Triệu Hành Uy không dám tin nhìn cô nắm lấy tay của mình đặt lên bộ ngực mềm mại, bàn tay to bị cô nắm lấy xuôi theo bộ ngực sữa xuống đến bụng, một đường uốn lượn dừng phía trên hoa đế.

“Ừ a… Thoải mái… Thật thoải mái…”

Không cần nghĩ cũng biết, lúc này thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong người Tranh Phù đang phát tác.

Cô gái anh yêu đang nằm trên giường, còn chủ động yêu cầu anh vuốt ve toàn thân cô.

Ý chí của Triệu Hành Uy bị bào mòn còn mỏng như tờ giấy, nơi nào đó đã căng lên. Anh cởi bỏ quần áo trên người mình, du͙© vọиɠ giữa háng đã dựng thẳng lên thật cao.

“Tranh Phù, đừng nhúc nhích, để anh tới.”

Sợ cô sẽ tự làm thương tổn mình, Triệu Hành Uy dứt khoát dùng một tay giữ chặt

hai tay cô lêи đỉиɦ đầu. Môi mỏng ngăn chặn môi cô, thăm dò vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở.

Tranh Phù như nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, tham lam mυ'ŧ đầu lưỡi vừa đưa vào trong miệng mình, nuốt nước bọt vào trong miệng. Cô vừa ngây ngô vừa vội vàng ép Triệu Hành Uy

gần như phát điên, anh để hai tay cô vòng ôm mình, cả người anh nhẹ nhàng áp lên người cô. Anh giữ lấy gương mặt cô, hôn lên đôi môi mềm.

“Tranh Phù, Tranh Phù, tiểu Tranh Phù của anh.”

Nụ hôn nóng bỏng từ gò má lướt xuống cần cổ trắng nõn, hương thơm nồng nàn của cô gần như khiến anh mất lý trí.

Bầu ngực nóng rực của Tranh Phù áp lên l*иg ngực mát lạnh của anh, giúp cô cảm thấy thật thoải mái. Cô nhịn không được vặn vẹo thân mình, nỗ lực ma sát với thân thể mát mẻ bên trên.

Hai bầu vυ' đẫy đà mềm mại vì tìиɧ ɖu͙© mà căng lên, nụ hoa nở rộ qua lại ma sát trong l*иg ngực màu đồng cổ. Hai chân thon dài thậm chí tự có ý thức, bò lên thắt lưng to lớn.

“Nga… Tranh Phù, em thật là muốn đòi mạng anh.”

Anh vốn muốn âu yếm trước rồi mới giữ lấy cô, nhưng lại quên thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ sớm đã ăn mòn lý trí của cô, khiến dục hỏa lan tràn khắp người cô.

“Ừ a… Muốn… Tranh Phù muốn… Ừ a…”

Nói được một câu đứt quãng, Tranh Phù vặn vẹo thân thể, bắt đầu cầu xin.

Hạ Lan Thấm tìm loại thuốc có thể làm một xử nữ biến thành da^ʍ phụ trên giường, huống chi Tranh Phù đã có hai lần ái ân.

Thân thể trắng nõn ửng hồng, những giọt mồ hôi đọng trên da, mùi thơm của cơ thể cô càng ngày càng nồng nàn.

Tiếng rêи ɾỉ mềm mại hoàn toàn phá tan chút lý trí còn sót lại của Triệu Hành Uy, anh đưa phân thân nóng bỏng nhắm ngay vào nhục phùng đang mở rộng, động thân một cái đi vào toàn bộ.

“A ừ…”

“Nga a…”

Tranh Phù chỉ cảm thấy thân thể mình bị lấp đầy, cảm giác khô nóng khó chịu biến mất một chút. Cô hóp bụng cố gắng kẹp chặt cây gậy giúp cô giảm bớt cơn nóng trong người. Thịt non bên trong mấp máy bọc lại thiết bổng trong cơ thể, mật dịch chảy ra ngâm thiết bổng ở bên trong mật huyệt.

Giờ phút này Triệu Hành Uy xém chút không cầm giữ bắn hết dục hỏa vào trong người cô, giống như tiểu tử mới vào đời. Ổn định lại tình hình, anh nâng nàng hai cánh mông mềm mại của cô lên, chậm rãi rút ra cắm vào chỗ sâu nhất.

Từng tấc thịt non giữ chặt lấy phân thân không buông, khiến anh không nhịn được xem chút kêu lên. Cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, như đặt mình trong tiên cảnh, mỗi một tấc thịt non đều mang theo hương khí.

Phân thân ra vào trong mật huyệt khít khao mấy trăm hiệp, cuối cùng rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc nóng rực vào bên trong hoa hồ rộng mở. Bàn tay to áp trên bụng cô, khiến cô nuốt toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào.

“Ừ a…” Ưm một tiếng, thân thể mới trải qua cao trào lại bắt đầu có phản ứng.

Hiển nhiên Tranh Phù dược lực trên người cũng không biến mất nhanh như vậy được, còn phân thân của Triệu Hành Uy vẫn giương cao chưa thỏa mãn.

“Tranh Phù… Bảo bối Tranh Phù, gọi anh Hành Uy.”

Phân thân của anh vẫn lưu lại trong mật huyệt, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào trong hoa hồ. Anh dán bên tai dụ dỗ cô, bàn tay to xoa bóp hai bầu vυ' đầy đặn.

“Ừ… Hành Uy… Hành Uy… Khó chịu… Em muốn… Ừ a…”

Tranh Phù không có ý thức nghe lời cầu xin, thân hình linh lung vặn vẹo như rắn nước, hai chân lại một lần nữa bò lên người anh.

Anh cười yếu ớt hôn nhẹ lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô, tách hai chân cô ra khỏi hông mình, anh từ từ rút phân thân ra.

“Ừ a… Không cần… Không cần đi… Khó chịu…”

Đột nhiên mất đi dị vật trong cơ thể, làm Tranh Phù thật là khó chịu, thậm chí mật dịch còn chảy ra.

“Bảo bối ngoan, sẽ nhanh chóng cho em.”

Hôn một cái lên khóe môi cô, bàn tay to của anh chuyển người cô lại, để cô nửa nằm nửa quỳ ở trên giường.

Anh dán sát vào lưng cô, đem phân thân cực nóng đâm thẳng vào trong mật huyệt trơn ẩm.

“Ừ a…”

Tranh Phù Thỏa mãn hơi ngẩng đầu lên, hai bầu vυ' căng trướng tự đưa vào lòng bàn tay của người đàn ông phía trên.

Cầm lấy hai bầu vυ' đẫy đà xoa bóp vài cái, Triệu Hành Uy tăng nhanh tốc độ rút ra đâm vào. Phần háng va chạm mạnh vào cái mông tròn co dãn, phát ra thanh âm bốp bốp bốp da^ʍ mị.

Phối hợp với những lần rút ra đâm vào của anh, Tranh Phù mơ mơ màng màng rêи ɾỉ yêu kiều, càng cổ vũ cho người nào đó.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng lại một lần nữa rót đầy vào hoa hồ, khiến cô run lên, mật huyệt cắn chặt lấy phân thân, mật dịch trơn ẩm trào ra.