Mật Máu Cố Yêu

Chương 41: Tiểu tam tới cửa

Triệu Hành Uy cảnh cáo Hạ Lan Thấm không được làm chuyện tương tự một lần nữa, nhưng thực ra anh cũng không tức giân như lần trước. Lần này anh hoàn toàn thanh tỉnh nên mới tha thứ Hạ Lan Thấm lần này.

“Lan Thấm, buông tha cho Tranh Phù cũng là buông tha cho chính em, đừng cố chấp với Hành Uy nữa.” Hồ Địa Hưng tận tình khuyên nhủ, trong một câu kia bao hàm hơn mười năm tình cảm của anh ta với Lan Thấm.

Vốn tưởng cô gả cho Triệu Hành Uy, tình cảm của hắn cũng nên chấm dứt, sau đó biết cô ta không hạnh phúc, anh ta cố chấp ở bên cạnh cô ta đến tận bây giờ, vừa là một người bạn vừa là bác sĩ điều trị.

“Buông tha? Địa Hưng, anh có biết suốt mười năm qua, một tháng này Hành Uy trở về nhiều ngày nhất không, mấy ngày này những ngày vui vẻ nhất trong mười năm của em. Anh biết không, em đã cùng anh ấy ra ngoài du lịch, trong khi tuần trăng mật em cũng chưa từng được đi.”

Hạ Lan Thấm chìm trong hồi ức mà cô ta tự cho là tốt đẹp, thậm chí coi như không nhìn thấy tình cảm Hồ Địa Hưng dành cho cô ta.

Kỳ thực bao năm qua Hồ Địa Hưng cũng dần quen với chuyện này, trong mắt Hạ Lan Thấm chỉ có một mình Triệu Hành Uy, còn trong mắt Hồ Địa Hưng chẳng phải cũng chỉ có Hạ Lan Thấm thôi sao.

“Em tỉnh táo lại chút đi, nếu lại khư khư cố chấp như thế, Hành Uy sớm hay muộn cũng sẽ bỏ em mà đi!”

Sao cô lại không nhìn rõ, một khi thật sự để Tranh Phù có con với Triệu Hành Uy, đến lúc đó Triệu Hành Uy làm sao có khả năng chỉ duy trì quan hệ như bây giờ với Tranh Phù. Hiện tại là bởi vì anh và Tranh Phù không có bất cứ quan hệ nào, chỉ có thể dựa vào mối liên hệ duy nhất là chồng của Hạ Lan Thấm. Một khi Tranh Phù mang thai, chuyện đầu tiên Triệu Hành Uy làm là ly hôn.

Làm bạn cùng Triệu Hành Uy nhiều năm, không ai hiểu rõ Triệu Hành Uy cô chấp với đồ yêu thích hơn anh ta, huống chi Tranh Phù là người yêu anh tìm hơn ba mươi năm.

“Không! Sẽ không! Sẽ không!” Hạ Lan Thấm hoảng sợ lắc đầu, “Em không thể rời khỏi Hành Uy, không thể rời khỏi anh ấy! Rời xa anh ấy em sẽ chết, em tuyệt đối sẽ không để anh ấy rời đi!”

Hồ Địa Hưng vốn có ý tốt muốn khuyên cô ta, lại không biết trong lòng Hạ Lan Thấm càng điên cuồng hơn. Ý niệm duy nhất của Hạ Lan Thấm là làm Tranh Phù mang thai, dù có trả giá đắt thế nào cô ta cũng không để ý, thậm chí có bị anh trai chị dâu thậm chí toàn bộ Hạ gia quở trách.

Không ai phát hiện rèm cửa sổ sau lưng được kéo ra, có một bóng dáng đang lặng yên ngồi trên cửa sổ. Ngổi trên thảm mềm, nên Tranh Phù không cảm giác được cái lạnh của đá cẩm thạch. Cô yên lặng lắng nghe, đến hô hấp cũng rất nhẹ.

Còn chưa chờ Hạ Lan Thấm hoàn toàn tỉnh táo lại, đã thấy quản gia mang theo một người phụ nữ cao ngạo đi vào trong phòng.

“Cô chính là Hạ Lan Thấm?”

Trên thân thể người phụ nữ cao ngạo đó nồng nặc mùi nước hoa, như muốn thể hiện mình có tiền, túi xách LV còn đặc biệt đính thêm một chuỗi thủy tinh tự nhiên.

“Cô là ai?” Giọng Hạ Lan Thấm hơi run run, nhưng lại ép buộc bản thân gắng giữ tỉnh táo.

“Hừ, cô bị chồng ruồng bỏ mà có tư cách biết tên của tôi sao?” Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, “Hạ Lan Thấm, bây giờ cô nghe cho rõ đây. Tôi là Lâm Phi, là người phụ nữ của Hành Uy, hiện tại tôi đang mang thai đứa con của anh ấy, tốt nhất cô nên thức thời ly hôn đi.”

Lâm Phi đã sớm biết Triệu Hành Uy và Hạ Lan Thấm chỉ có hôn nhân trên danh nghĩa. Nghĩ đến chuyện cô ta đường đường là một thiên kim tiểu thư mà lại uất ức làʍ t̠ìиɦ nhân của Triệu Hành Uy nhiều năm như thế, là vì chờ bọn họ ly hôn, cô ta có thể danh chính ngôn thuận trở thành bà Triệu.

“Cô… cô nói bậy, Hành Uy tuyệt đối không có khả năng để cô mang thai.”

Ngưc Hạ Lan Thấm như cứng lại, đầu óc choáng váng trống rỗng, hai mắt hoa lên, cô ta cố nén đau khổ giữ tư thái của bà Triệu. Cô ta mới là vợ của Triệu Hành Uy, người phụ nữ này bất quá chỉ là tình nhân của anh.

“Nói bậy? Sao cô biết tôi nói bậy?” Trên mặt Lâm Phi hiện lên vẻ châm chọc, “Nga, tôi hiểu rồi. Hạ Lan Thấm, cô cho là người đàn bà nào cũng không biết xấu hổ như cô sao? Rõ ràng không có con với Hành Uy, lại nói mình mang thai, kỳ thực ngay từ đầu đã không có khả năng sinh đẻ. Cô vô sỉ bò lên giường Hành Uy, cuối cùng lại sống như quả phụ mười năm. Thật không có ai có thể so được với cô.”

Mỗi câu nói của Lâm Phi đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào chỗ đau của Hạ Lan Thấm, đây là sự nhức nhối suốt mười năm của cô ta.

Sắc mặt Hạ Lan Thấm trắng bệch, trán đã rịn mồ hôi vì cố nén đau đớn, gần như sắp cắn nát môi dưới.

“Lâm tiểu thư, xin cô chú ý lời nói, đừng quên cô ấy vẫn là bà Triệu, còn cô chỉ là tình nhân của Hành Uy.” Hồ Địa Hưng không nhìn tiếp được nữa, bước lên chắn trước mặt Hạ Lan Thấm.

Ánh mắt châm chọc lướt qua người đàn ông trước mặt, Lâm Phi càng thêm khinh thường. Nhìn cách trang hoàng mỹ lệ xung quanh, cô ta mới phải là nữ chủ nhân của tòa nhà này.

“A, Hạ Lan Thấm, cô cũng nuôi một tiểu tình nhân à. Cũng đúng, tịch mịch hơn mười năm, muốn tìm đàn ông an ủi một chút cũng phải lẽ. Thật không thể tưởng được, đường đường là Hạ gia ở Thượng Hải, lại nuôi ra một cô con gái dâʍ đãиɠ hạ lưu không biết xấu hổ như thế.”

Vì câu nói nàyHạ Lan Thấm lui lại sau mấy bước, đến khi cẳng chân đυ.ng phải bàn trà, cả người run run lung lay sắp đổ.

Bao năm qua, những lời này không phải lần đầu tiên cô ta nghe được, nhưng mỗi một lần cô ta đều không có cách nào không để ý đến. Nói cho cùng, những người phụ nữ này đều ghen tị với cô ta, nhưng riêng việc Triệu Hành Uy không yêu cô ta lại là sự thật. Năm đó lúc Triệu Hành Uy biết được chân tướng, thậm chí cũng đã nói y những lời vừa rồi.

“Lan Thấm!” Hồ Địa Hưng thấy dáng vẻ cô ta không đúng, lập tức đỡ cô ta ngồi lên ghế sofa.

Lâm Phi từ trên cao liếc nhìn Hạ Lan Thấm, dường như cô ta mới đúng là nữ chủ nhân của nơi này.

“Thật đúng là ân ái, không biết xấu hổ.”

“Cô câm miệng!” Hồ Địa Hưng không thể nhịn được nữa bèn lên tiếng, anh ta xoay người không ngừng an ủi Hạ Lan Thấm, bảo cô thả lỏng hô hấp.

Lâm Phi hoảng sợ, nhưng nhớ đến thân phận của mình, hơn nữa Hạ Lan Thấm nhìn qua có vẻ dễ đối phó, càng thêm lớn gan.

“Hạ Lan Thấm, cô là đồ hạ lưu, cô vẫn nghĩ tôi chỉ là tình nhân thôi sao. Phải biết rằng, nếu tôi mất hứng, sau này tiền nuôi dưỡng cô cũng không lấy được một xu. Tuy nhiên, tôi nghĩ Hạ gia cũng sẽ không muốn gặp lại đứa con gái không biết xấu hổ này đâu nhỉ.”

“Cô… cô đi ra ngoài! Nơi này là nhà của tôi, cô đi ra ngoài!” Hạ Lan Thấm run run chỉ Lâm Phi, tim lại đang nhỏ máu. Đơn giản mỗi một câu nói đều đâm vào chỗ đau của cô ta.

Tranh Phù vốn chỉ dựa vào cửa sổ thủy tinh yên lặng nghe hai người tranh cãi, dần dần nhớ ra đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh này. Trước đây cũng có một người phụ nữ tới ra oai, còn cả thư ký, còn có Lâm Phi. Hóa ra những lời Hạ Lan Thấm nói đều là thật, Triệu Hành Uy xác thực có rất nhiều tình nhân bên ngoài.

Nhưng, dựa vào cái gì tất cả những điều này lại dính dáng đến Hạ gia, dựa vào cái gì Lâm Phi chỉ trích Hạ gia không biết dạy con gái!

“Cô nhỏ, bà dì hung dữ này từ nơi nào tới vậy? Tại sao lại chạy đến nhà chúng ta khóc lóc om sòm, chẳng lẽ cô ta thiếu đàn ông như vậy sao? Không muốn buông tha cho dượng ư?

Ôm con chó nhỏ trong tay, Tranh Phù tò mò nhìn chòng chọc vào Lâm Phi, đi từ từ đến trước mặt Hạ Lan Thấm. Kỳ thực sắc mặt của cô cũng không tốt hơn chỗ nào, vẫn còn chút tái nhợt.

“Tranh Phù?”

Hạ Lan Thấm cùng Hồ Địa Hưng đều sửng sốt, không nghĩ tới cô lại ở đây. Thấy cô rời giường, thì chỉ nghĩ chắc cô lại muốn trốn ở nơi nào đó.