Quân Đại Tề thắng trận oanh liệt trên đồng bằng Nã Phá Lan, nhưng việc Định vương gia không may thiệt mạng trên chiến trường, tạm thời bị Ngọc Dao ra lệnh giấu nhẹm đi, ai to gan tiết lộ nửa lời, đều bị xử lý nghiêm khắc theo quân pháp. Tin tức được truyền về kinh thành duy chỉ là tin thắng trận, khiến dân chúng không khỏi hân hoan vui mừng, nhất thời đồng loạt tung hô ca ngợi Định vương gia chiến công vang dội, anh dũng lão luyện, là sự lựa chọn đúng đắn của hoàng thượng trong lúc quốc gia nguy cấp. Trên tiền triều, quân thần Đại Tề ai nấy đều được một phen thở phào nhẹ nhõm, không khí các buổi chầu sáng trên triều căng thẳng hơn một tháng nay, theo tin thắng trận từ biên ải phương bắc mà cũng được xoa dịu phần nào.
Đâu ai biết rằng, an nguy quốc gia hiện giờ đang nằm trong tay một nữ tử, một nàng công chúa từng bị thất sủng, không thân không phận ly khai khỏi hoàng thất. Bị gánh nặng như núi đè trên vai, Ngọc Dao đêm nào cũng chỉ ngủ được tầm hai canh giờ, là lại thức dậy lôi binh pháp ra chong đèn tìm tòi, học hỏi. Chỉ một thời gian ngắn, nàng đã gầy đi rất nhiều, nhưng đôi mắt kia lại càng ngày càng sáng ngời, lộ rõ khí chất tinh anh, quyết tuyệt.
Trong trận giao chiến trên đồng bằng Nã Phá Lan, chúng binh sĩ đã được chiêm ngưỡng cảnh tượng Ngọc công tử xông pha gϊếŧ giặc ngoan tuyệt cỡ nào, vạn người địch không nổi, tựa như mãnh long tả xung hữu đột. Hơn nữa, tuy hiện nay Ngọc công tử đã được Định vương gia trước khi lâm chung phó thác binh phù, nhưng lại hào hiệp vì nghĩa lớn không ngại thiệt thòi giấu đi thân phận, lập công rạng danh vương gia quá cố. Điều đó càng làm quân sĩ trong quân doanh ngưỡng mộ tuyệt luân, đối với Ngọc công tử - Ngọc thống soái tuân lệnh răm rắp.
Đêm. Bên ánh nến lập lòe, Ngọc Dao một mình ngồi trong soái trướng, vận bạch y nam trang, mở bản đồ địa hình phương bắc của Đại Tề nghiên cứu miệt mài.
Một cơn gió mạnh xuyên qua màn trướng, dập tắt ánh nến. Ngọc Dao không chút động tâm, dùng đá đánh lửa châm lại ngọn đèn. Khi ánh sáng hiu hắt dần dần lan tỏa, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một bóng dáng áo đỏ quen thuộc.
“Là chàng?!”
Uy Viễn nhìn Ngọc Dao hồi lâu, chủ động bước đến ngồi xuống bên cạnh, chàng khẽ xoa đầu nàng, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, giọng chàng tựa như thở dài bên tai nàng: “Ngọc Dao, nàng gầy đi nhiều quá...”
Cả tháng nay, trước mặt hàng ngàn hàng vạn binh sĩ Đại Tề. Ngọc Dao luôn phải gồng mình duy trì hình tượng một vị thống lĩnh ánh mắt sắc bén như gươm, trong mọi tình huống đều là vẻ mặt bình tĩnh quyết đoán, đối với người trên kẻ dưới hành xử công chính liêm minh. Bây giờ, khi trực tiếp đối diện với từng cử chỉ dịu dàng của Uy Viễn, Ngọc Dao tuyệt nhiên thấy lòng mền đi rất nhiều, từ cái xoa đầu an ủi, đến cái ôm ấm áp, cùng lời nói khe khẽ vang bên tai chất chứa niềm thương xót của chàng, đều giống như những chiếc lông vũ lướt nhẹ qua tim, khiến nàng không thể không kìm lòng được, buông lỏng tâm hồn mình.
Ngọc Dao nháy mắt, nở một nụ cười tinh nghịch: “Chàng đang thương xót ta chăng?”
Chàng càng ôm chặt nàng hơn, thủ thỉ bên tai nàng: “Nếu ngay cả thương xót nàng cũng không được, thì vạn vật chúng sinh sau này có ra sao, ta cũng sẽ mặc kệ!”
Quả nhiên, lời này của Uy Viễn đã làm cho Ngọc Dao không khỏi phải giật mình trợn mắt, ngồi thẳng dậy, vén tay áo đưa cánh tay mảnh khảnh đến trước mặt chàng: “Chàng biết nói lời sến súa như vậy từ bao giờ? Chàng xem gai óc của ta nổi hết cả lên rồi đây !”
Dưới ánh nến, sắc mặt của Uy Viễn đêm nay không rõ là buồn hay vui, lặng lẽ nhìn nàng thật lâu, ánh mắt muốn hòa tan trong sóng mắt nàng, đến cuối cùng Ngọc Dao cũng không rõ là chàng đang nghĩ gì.
Ngọc Dao lo lắng sán lại gần, đặt tay lên trán chàng, quan tâm hỏi han: “Chàng sao vậy? Bị bệnh à?”
Uy Viễn từ tốn gạt tay nàng ra, một lần nữa áp chế
mạnh mẽ nàng vào trong lòng mình. Bản chất Ngọc Dao vốn đã cố chấp, không hiểu rõ vấn đề, tuyệt đối không chịu ngồi yên, ngọ ngoạy liên tục muốn thoát khỏi vòng tay chàng: “Này, nhất định là chàng có điều gì giấu ta phải không? Đừng có hòng nhá, khai ra mau lên!”
Trong trạng thái không hề phòng bị, Ngọc Dao phát hiện mình đang bị một sức nặng đè bẹp xuống trường kỷ. Ngạc nhiên nhất thời, khiến nàng không còn tâm trí đâu mà ngọ ngoạy thêm được, theo quán tính xương cốt toàn thân gồng lên chống đỡ. Cùng lúc, môi trên của nàng đã bị người nào đó không tha dùng môi chặn lại, mυ'ŧ mát.
Theo thuật ngữ của nhà Phật chỉ đơn vị tính thời gian ngắn nhất, thì nàng đã bị Uy Viễn hôn được mấy cái sát na. Ập vào tầm mắt đang trợn tròn đờ đẫn, không kịp nhắm của Ngọc Dao lúc này là cái sống mũi cao thẳng hoàn hảo của Uy Viễn.
Đôi mắt phượng gần ngay trước mắt đang tinh tế quan sát từng phản ứng chậm chạp của nàng, mắt chạm mắt, Ngọc Dao cảm thấy cực kỳ bối rối, vô tình nhắm chặt hai hàng mi đang run rẩy lại. Ánh mắt chàng lập tức rộ lên ý cười tinh ranh, lưỡi chàng tách mạnh khớp hàm đang ngậm chặt của nàng, nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi nàng, dẫn dắt nàng hoàn thành các bước theo tuần tự tự nhiên.
Trên thực tế, Ngọc Dao cũng không ngoan ngoãn, khuất phục dễ dàng như vậy, nàng đã thử một lần đẩy nhẹ chàng ra, nhưng khi đó, chàng lại càng phản ứng lại mạnh mẽ hơn, áp sát đến nỗi khiến cả người nàng chỉ còn mấy đầu ngón tay là có thể nhúc nhích.
Đến khi Uy Viễn buông tha nàng rồi, Ngọc Dao mới dám từ từ mở mắt, len lén hít thở sâu mấy ngụm, cố gắng giữ một thái độ điềm nhiên nhất có thể: “Sao chàng lại đột nhiên làm vậy?”, lời vừa thốt ra khỏi miệng, Ngọc liền tránh không thoát một hồi đỏ mặt tía tai, vội vàng bụm ngay miệng lại. Do nàng nín thở quá lâu, sau khi mở miệng nói câu đầu tiên, lại bị cái giọng nghèn nghẹt như oán phụ bán đứng, quả là mất hết phong độ!
Uy Viễn nhướn mày, nén cười đáp lời: “Không có gì, chỉ là cảm thấy đêm nay nàng hơi nhiều lời.”
Nghe chàng trả lời, mà sự xấu hổ khi nãy của Ngọc Dao đều bốc hơi sạch sẽ, thay vào đó là một trận oán khí ngút trời: “Chàng... cái lý do của chàng…”
Thượng thần Uy Viễn dày mặt, hỏi lại: “Vậy nàng cho rằng ta nên vì lý do gì mà hôn nàng?”
Mặt Ngọc Dao lúc hồng, lúc trắng, lúc đen thui, quăng cho chàng một cái liếc mắt sắc như dao cạo, nàng nói: “Được rồi, miệng lưỡi chàng quá giảo hoạt, ta không hơn thua được với chàng, đành chịu thiệt thòi nuốt oán khí vậy!”
Lần này, thượng thần đăm chiêu một lúc, rút ra kết luận: “Ngọc Dao, trước nay ta luôn dành cho nàng những thứ tốt đẹp nhất, toàn vẹn nhất. Nàng không hề chịu thiệt thòi đâu!”
Ngọc Dao: “…”
***
Cuộc viếng thăm của Uy Viễn tuy ngắn ngủi, nhưng lại khiến cho tâm trạng Ngọc Dao tốt tới bấn loạn, tốt tới mất ngủ.
Ngọc Dao xuống giường khoác nhẹ áo choàng, ra khỏi soái trướng, đem theo kiếm Bích Hải đến sân tập võ múa một bài kiếm, ý đồ dùng vận động gân cốt để tiêu hao tâm trạng phấn khích quá độ còn sót lại kia.
Thực không ngờ tới, đêm không trăng thiếu thi vị như hôm nay, lại gặp lại bóng dáng màu tím yêu kiều của Hoa thần Yên Tử La.
Hình như tâm trạng của Hoa thần hôm nay vô cùng tốt, không có dùng ánh mắt vạn tiễn xuyên tim nhìn Ngọc Dao như lúc trước, thay vào đó là khuôn mặt rạng rỡ như cảnh vật ngày xuân.
Yên Tử La bước đến, tươi cười nói: “Ngọc Dao muội muội, hôm nay tỷ tỷ đúng là may mắn khi được dịp nhìn thấy phong tư múa kiếm phóng khoáng, phiêu dật của muội. Thực làm cho Hoa Thần tỷ tỷ đây mở mang tầm mắt.”
Thấy Ngọc Dao không đáp, Yên Tử La lại càng thêm đon đả: “Là ta sơ ý, đột ngột xuất hiện không báo trước, đã làm muội bất ngờ rồi!”, lại nói tiếp: “Muội muội cũng vốn được tính là chỗ quen biết với thượng thần nhà tỷ, nên tỷ tỷ đây không ngại đích thân thông báo hôn thϊếp của tỷ với muội!”
Ngọc Dao sững người, càng nghe càng trở nên ù ù cạch cạch, không hiểu nổi trong hồ lô của Yên Tử La đang chuẩn bị bán thuốc gì.
Yên Tử La dịu dàng đi đến nàng gần hơn một chút, từ trong tay áo lấy ra một cái gì đó, giọng nói hạ thấp xuống một tông, mắt đong đầy long lanh ý cười: “Đây là hôn thϊếp của tỷ và Uy Viễn thượng thần, một tuần trước đã được phát đi khắp tứ hải bát hoang. Cái này là cái cuối cùng, cũng là cái để dành cho muội muội!”