Long Nữ Đế

Chương 27

Sau đêm đó, Mẫn Xuyên một tấc không rời luôn đeo bám bên người Cảnh Niệm, chàng cũng không có biểu hiện xua đuổi nàng, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.

Bao ngày bôn ba vô ích, Cảnh Niệm đã hoàn toàn chán nản. Sau cùng, chàng cũng hạ quyết tâm quay về Cửu Trùng Thiên nhận tội với Thiên Quân.

Cho dù Mẫn Xuyên vô cùng lo lắng thay Cảnh Niệm, thâm tâm lại hiểu rõ rằng lời khuyên can của nàng bây giờ cũng chỉ uổng công vô ích, sẽ không thể lay chuyển được quyết định của chàng. Tuy vậy, Mẫn Xuyên vẫn dẹp bỏ tự cao thân phận, một mực theo Cảnh Niệm tới Thần giới.

Tình cờ làm sao, khi bọn họ vừa đằng vân hạ giá Nam Thiên Môn, đúng lúc ấy lại gặp được Uy Viễn.

Cảnh Niệm chưa từng gặp qua Uy Viễn nên không biết vị này là ai, lại thấy sắc phục trên người Uy Viễn không giống với những tiên hữu bình thường, đâm ra không khỏi liếc mắt nhìn lâu một cái.

Mẫn Xuyên thì khác, biết phía sau là thượng thần Uy Viễn. Sắc mặt liền có chút tái đi, nhưng rất nhanh, nàng liền giả vờ như không quen không biết, ngẩng mặt bám trụ Cảnh Niệm đến điện Lăng Tiêu.

Uy Viễn đi phía sau hai người bọn họ, thần sắc vẫn bàng quang như thường.

Cảnh Niệm đến gặp một thiên tướng canh gác xưng danh: “Nam Hải Thần Cung, Cảnh Niệm thần quân.”

Thiên tướng nghiêm mặt hỏi lại:“Người chính là vị thần quân bỏ trốn khỏi núi Cửu Chân đó hử?”

Chàng điềm tĩnh đáp: “Đúng vậy, làm phiền thiên tướng vào bẩm báo một tiếng với Thiên Quân, ta muốn cầu kiến ngài.”

Lúc này Uy Viễn đang ung dung tiến qua cổng đi vào đại điện, thiên tướng thấy chàng, liền chấp tay hành đại lễ cung kính: “Kính chào thượng thần, mời thượng thần đi lối này. Thiên Quân hiện giờ đang ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương.”

Uy Viễn không nói gì, một đường đi thẳng.

Cảnh Niệm nheo mắt nhìn người phía trước, thầm nghĩ, theo những gì chàng biết, được tôn xưng là thượng thần thì khắp tứ hải bát hoang chỉ có năm vị, mà bậc tôn thần thường mặc cẩm bào đỏ trong năm vị đó, nhớ không lầm cũng chính là thượng thần Uy Viễn của Phượng tộc đi?

Thiên tướng lại quay sang chàng nói: “Thiên Quân phải tiếp thượng thần rồi, hai người cứ đợi ở đây đã đi!”

Hai bọn họ bèn tìm một cái lương đình không xa, ngồi chờ tạm ở đó.

Bấy giờ, Cảnh Niệm mới hỏi mẫn Xuyên: “Đó là thượng thần Uy Viễn sao?”

Mẫn Xuyên quay mặt im lặng không đáp.

Cảnh Niệm thấy nàng như vậy, cũng không truy hỏi gì thêm, trong lòng đã tự có đáp án.

Tầm một canh giờ sau, Uy Viễn mới từ Lăng Tiêu điện bước ra, ngước mắt nhìn về Cảnh Niệm và Mẫn Xuyên đang ngồi trong lương đình. Cảnh Niệm thấy vậy, cũng đứng lên hướng Uy Viễn chắp tay hạ một quyền.

Uy Viễn khóe môi khẽ nhếch lên, gọi mây ngũ sắc đến Thập nhị Thiên.

Thiên tướng bước đến lương đình thông tri:“Cảnh Niệm thần quân có thể vào được rồi”, liếc mắt về phía Mẫn Xuyên: “Cô nương này không có trình báo thân phận, không được phép vào trong .”

Mẫn Xuyên cau mày tỏ rõ thái độ bất mãn, nhưng chỉ có thể hậm hực tiếp tục chờ đợi dưới mái lương đình.

Cảnh Niệm bình tĩnh tiến vào thư phòng, cung khiêm hướng Thiên Quân hành đại lễ: “Tham kiến Thiên Quân, tội thần Cảnh Niệm tự ý trốn khỏi núi Cửu Chân. Tự nhận thấy tội lỗi không thể bỏ qua, nay quay về Cửu Trùng Thiên xin được Thiên Quân luận tội .”

Thiên Quân ban cho Cảnh Niệm được đứng dậy, im lặng trầm ngâm một lát, rồi nói: “Cứ mỗi lần thần quân phạm lỗi đều tự mình đến thỉnh tội, quả thực đã tiết kiệm biết bao nhiêu sức lực cho thiên binh thiên tướng của Cửu Trùng Thiên. ”

Cảnh Niệm : “…”

Thiên Quân đưa tay vuốt râu, điệu bộ thâm trầm tằng hắng vài tiếng: “E hèm... vốn dĩ trời cao có đức hiếu sinh. Thôi thì lần này, ta cho khanh cơ hội lấy công chuộc tội, lệnh cho khanh đi lấy đá Cao Anh ở núi Ngô Sơn, đem về trấn áp trọc khí thoát ra từ Bảo Yêu Tháp. Cố gắng hoàn thành thật tốt, ta sẽ miễn luôn việc tư quá một trăm năm ở núi Cửu Chân cho khanh.”

Trên núi Ngô Sơn không có hoa cỏ cây cối, nhưng phong phú kim loại cùng ngọc thạch. Trạch từ ngọn núi này bắt nguồn, sau đó hướng phía nam chảy vào bàng nước. Trong nước có một loại dã thú, danh xưng là Cổ Điêu, hình dáng giống như Ưng điêu nhưng trên đầu lại có sừng dài, tiếng kêu như oa nhi, lại hung dữ có thể ăn cả thịt người.

Nghe thì có vẻ trắc trở, thực ra loại nhiệm vụ này đối với Cảnh Niệm mà nói, cũng không thể gọi là khó khăn. Long tộc nào có thể yếu kém đến mức một hai con Cổ Điêu còn không đối phó được? Thậm chí Cảnh Niệm còn nghĩ, sao lần này Thiên Quân trừng phạt lại “mềm mỏng” nương tay đến vậy?

Thiên Quân phất tay áo: “Khanh lui về chuẩn bị đi! Giải quyết xong chuyện này, thì sớm mà quay về lo liệu công vụ ở Nam Hải Thần Cung bị bỏ bê bao lâu nay của khanh. Nên nhớ, không được tự ý can thiệp vào mệnh cách Phàm thế của Dao Di thêm một lần nào nữa. Nếu còn tái phạm, ta tuyệt nhiên sẽ không nương tay như lần này đâu.”

Cảnh Niệm khấu tạ Thiên Quân, sau đó cũng nhanh chóng cáo lui. Ngoài mặt duy trì điềm tĩnh, còn trong bụng đang chứa đầy nghi hoặc.

Chàng vừa ra khỏi cửa, Mẫn Xuyên đã vội vàng lao tới hỏi han: “Sao rồi, Thiên Quân có trừng phạt chàng nữa không? Có còn bắt chàng tư quá trong núi Cửu Chân tiếp không?”

Cảnh Niệm gật đầu đáp: “Có, nhưng lần này không bắt tư quá trong núi nữa. Chỉ phạt ta đến núi Ngô Sơn lấy đá Cao Anh là được rồi.”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”, Mẫn Xuyên không giấu được vui mừng.

Nơi xa, tiếng sáo thiên thai réo rắt cùng tiếng hát tươi vui trong trẻo, không biết của vị thiên nga nào đó theo cơn gió vọng vào điện Lăng Tiêu..

***

Thập nhị Thiên là do đức Di Lặc chưởng quản linh khí đại thịnh, không những vậy, nơi đây còn có hồ Quang Ảnh Diệu Sắc. Dùng nước trong hồ đổ vào chậu vàng, nếu đủ pháp lực, có thể quan sát được thế sự trong bất kỳ một Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới nào.

Uy Viễn đàm đạo cùng Đức Di Lặc tầm ba tuần trà, vội vàng dạo bước đến hồ Quang Ảnh Diệu Sắc. Mở ra quang cảnh Phàm giới, nơi đang diễn ra giao tranh giữa Đại Tề quốc và Kiên quốc.