Phía trên sông Lạc, bên trong một chiếc thuyền cực lớn.
Mã Tiến Lương cầm thư tín do bồ câu đưa tin mang đến đi vào trong khoang thuyền chính, Vũ Hóa Điền đang cầm kính phóng đại nghiên cứu bản đồ.
Nghe thấy tiếng bước chân, y cũng không hề ngẩng đầu lên.
“Bên cốc Hồng Thạch có tin tức gì?”
“Đốc chủ, Tố Tuệ Dung được một kiếm khách cứu đi, kiếm khách kia là Triệu Hoài An.”
Mã Tiến Lương bẩm báo nội dung trên bức thư.
Vũ Hóa Điền buông kính phóng đại, khóe miệng nhếch lên thành tươi cười thần bí khó lượng, dường như rất vừa lòng khi nghe được tin tức như thế.
Trên sông gió lớn, hai tùy thị hầu hạ bên cạnh tiến lên mặc áo choàng vào cho y.
“Tiến Lương, ngươi đoán xem Triệu Hoài An sẽ mang theo Tố Tuệ Dung đi về hướng nào đây?”
Y đi ra khỏi khoang thuyền, đi lên boong thuyền.
Mã Tiến Lương đi theo sát phía sau, nói:
“Đi hướng Đông là quay về kinh thành, hướng Bắc là đến gần biên quan.”
“Ngươi đoán rằng bọn chúng sẽ đi về hướng Bắc?”
Mã Tiến Lương gật đầu.
“Chỉ cần hai ngày là có thể xuất quan.”
Vũ Hóa Điền quay đầu, cười như không cười.
“Bên người mang theo một nữ nhân mang thai, xe ngựa xóc nảy có thể chịu nổi sao?”
Mã Tiến Lương đi theo Vũ Hóa Điền nhiều năm tự nhiên hiểu được một cái liếc mắt này của y là không hài lòng với câu trả lời của mình, suy ngẫm một chút, nói:
“Phía Tây Bắc là đường thủy nhưng sẽ chậm một chút, bọn họ muốn đến Gia Dự quan?”
Vũ Hóa Điền không trả lời hắn, than nhẹ một câu.
“Theo sông Lạc xuôi về phía Tây đến Long Môn…… Đến Long Môn chờ bọn chúng đi.”
Nói xong, lắc lắc áo choàng trên người đi lên boong tàu.
Người trên thuyền đã được lệnh, đều đang chèo thuyền, Vũ Hóa Điền lên boong tàu, ngồi ở vị trí cao nhất được đặc biệt chuẩn bị cho y, nhìn về phía trước, dáng vẻ như đang trầm tư, nhưng thật ra không một ai biết y chỉ là đang ngẩn người.
Đi ra mới chỉ hơn mười ngày, Vũ Hóa Điền đã có chút nhớ nhung nghĩ về kinh thành, hoặc là nói nhớ nhung vị đang ở trong hoàng cung nơi kinh thành kia, việc này y thật không ngờ nổi. Tuy rằng ngày đó y nói sẽ nhớ, những hai người bọn họ đều biết lời nói ấy chỉ là nói cho có, nhi nữ tình trường cái gì đó, căn bản là không thể nào xuất hiện ở trên người bọn họ.
Vậy hiện tại lại là vì cái gì?
Vũ Hóa Điền nghĩ mãi không rõ liền nhíu mày buồn bực, u ám quanh người áp chế đám tùy thị không thở nổi, ngay cả Mã Tiến Lương cũng cẩn thận dịch ra vài bước, hy vọng có thể cách xa Đốc chủ một chút.
Bọn họ đều biết lúc này không thể trêu chọc vào Đốc chủ, nếu không khéo, chuyện này cũng không thể nói đùa được.
Mà chính vào lúc mọi người đang e sợ mình trốn cũng không được, lại cố tình có người đánh đến cửa tự khiến mình mất mặt.
Ba kiếm khách giang hồ ăn mặc theo lối nghèo túng của nam tử xuất hiện ở đầu thuyền, vừa chạm xuống sàn liền vung kiếm gϊếŧ chết người cầm lái và phó lái, khiến cho thuyền dừng chạy.
Vũ Hóa Điền không hề động đậy, y bị cắt ngang suy nghĩ liền nhíu mày chặt lại, vẻ mặt không vui nhìn Xưởng vệ trên thuyền đều rút binh khí ra, đi qua bao vây, Mã Tiến Lương rút hai kiếm, che chắn trước mặt y, nghênh địch.
Ba thích khách nhìn nhau liền lập tức ra tay với Mã Tiến Lương, trong lúc bọn họ đánh nhau, thích khách cố ý chặt đứt dây thừng cố định cánh buồm ở giữa, cánh buồm ở giữa rơi xuống, vào đúng chỗ Vũ Hóa Điền đang ngồi.
“Cánh buồm ở giữa rơi rồi, bảo hộ Đốc chủ.”
Bất mãn trong lòng Vũ Hóa Điền càng sâu hơn, bất kể là ai lúc này đều sẽ không vui nổi, hơn nữa tính tình của y vốn là không tốt, thế gian này người có thể khiến y phải nhẫn nại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Y đẩy tùy thị bên người ra, lệnh tùy thị kia tránh thoát khỏi trường kiếm của Triệu Hoài An đâm đến từ bên sườn phía sau. Đẩy mũi kiếm lướt sát qua bên người, Vũ Hóa Điền xé tung vải bạt bay lên cột buồm, từ trên cao nhìn xuống thích khách bên dưới.
“Ngươi là kẻ nào của Tây Xưởng?”
Thích khách ngẩng đầu nhìn Vũ Hóa Điền, vẻ mặt chính nghĩa, khiến người ta cực kỳ không vui.
“Vũ Hóa Điền.”
Ngữ khí lạnh như băng, tốc độ nói ra không hề thay đổi, đây là điềm báo quen thuộc cho mọi người biết Vũ Hóa Điền đang tức giận.
“Báo tên của ngươi.”
“Ta là khắc tinh của đám Xưởng các ngươi, Triệu Hoài An.”
Người tới chính là Triệu Hoài An đúng ra đang ở cùng với Tố Tuệ Dung cùng với bằng hữu của hắn. Thì ra người ở cốc Hồng Thạch đi cùng Tố Tuệ Dung là kẻ khác, người kia chỉ là mạo danh Triệu Hoài An, để dụ y đi ra mà thôi.
Vũ Hóa Điền mắt lạnh đánh giá hắn trong chốc lát, trường kiếm thẳng tắp, từ không trung phi xuống tấn công về phía kẻ kia.
Triệu Hoài An phóng lên nghênh đón, hai người quấn vào đấu nhau ở trên không trung, trận đấu kịch liệt khiến đám Xưởng vệ ở bên dưới nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, không thể chen vào được chút nào.
Trận so đấu này cũng không kéo dài được bao lâu, bản lĩnh của Vũ Hóa Điền cao hơn một bậc, đánh Triệu Hoài An bật về phía sàn thuyền, Triệu Hoài An lại đâm về phía Vũ Hóa Điền, liền bị thanh kiếm quỷ dị của y đánh lùi. Thì ra trong chiếc kiếm có hình dáng khác thường kia của Vũ Hóa Điền còn ẩn giấu một lưỡi kiếm không có chuôi, khi Vũ Hóa Điền vận chuyển nội lực lên thân kiếm, thanh kiếm kia sẽ giống như con quay tung ra bay đi rồi vòng lại.
Vũ Hóa Điền xoay người ngồi lại trên cột buồm, mắt lạnh nhìn Mã Tiến Lương đang so đấu cùng hai kẻ khác ở bên dưới.
Rõ ràng là hai kẻ kia cũng không phải đối thủ của Mã Tiến Lương, chỉ nhìn hắn thành thạo trái một kiếm phải một kiếm, khiến cho đối thủ một kẻ bị thương ở chân một người bị đâm bị thương ở ngực phải.
Triệu Hoài An thấy tình thế của mấy người này không ổn, lập tức lùi lại, lúc này đám Xưởng vệ cũng đã phản ứng lại, mang cung tiễn thủ đến chuẩn bị bắn.
Mã Tiến Lương phu thân tiến lên muốn cản bọn chúng, tên thích khách ngực bị trúng kiếm kia lại chặn ngang ôm lấy hắn, kiếm trong tay đâm xuyên qua tim đối phương, nhưng người kia vẫn như trước không hề buông tay, chỉ hô to kêu đồng bạn lùi lại.
Đợi Mã Tiến Lương đẩy được thích khách đã chết kia ra, đuổi theo thì, Triệu Hoài An cùng đồng bạn của hắn đã nhảy vào trong nước, lặn xuống nước trốn đi.
Vũ Hóa Điền phi thân đứng ở mũi thuyền, cúi đầu nhìn nước sông, trầm tư.
Mã Tiến Lương hừ lạnh một tiếng, nịnh nọt nói với Vũ Hóa Điền:
“Đốc chủ, Triệu Hoài An này cũng chỉ là một gã bại trận dưới tay ngài.”
“Người này đáng ra nên đi cùng với Tố Tuệ Dung, sao lại xuất hiện ở nơi đây?”
Mã Tiến Lương ngẩn ra.
“Hay gã là giả?!”
“Cũng không phải, xem cách nói năng của gã là diễn xuất khi đối phó với Đông Hán, không giống là giả.”
Vũ Hóa Điền nhận lấy khăn tay tùy thị dâng lên, lau lau tay.
Mã Tiến Lương khó hiểu.
“Nếu gã là thật, kẻ đã cướp đi Tố Tuệ Dung ở cốc Hồng Thạch là ai?”
“Không cần bận tâm là có bao nhiêu Triệu Hoài An, ta đều phải cắt đầu bọn chúng treo cao ở trước cung Linh Tể.”
Vũ Hóa Điền vỗ vỗ vai Mã Tiến Lương.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau lưng, trông chừng kỹ Tố Tuệ Dung cho ta, lợi dụng bọn chúng bày một trận ra trò cho Đông Xưởng xem.”
Tinh thần Mã Tiến Lương phấn chấn.
“Vâng, Đốc chủ.”
Lại nói bên này, Stefan làm xong việc về Đông Xưởng và Vạn Quý phi rồi, triều đình một mảnh vui mừng quang vinh, tất cả mọi người đều thẳng thắn khen hắn anh minh, mỗi ngày vào triều nghe thấy là lời khen ngợi, một lần hai lần đều là hoàn hảo, mỗi ngày đều nghe như vậy, lỗ tai của Stefan đều nhanh đóng kén, càng lúc càng trở nên không kiên nhẫn.
Đêm nay, Stefan mấy ngày chưa dùng bữa, miệng đã nhạt nhẽo vô vị, gần đây hắn vẫn luôn uống máu của Vũ Hóa Điền, hiện tại Vũ Hóa Điền không có ở đây, hắn quyết định đến hậu cung kiếm ăn.
Tránh khỏi thị vệ, Stefan đi về phía hậu cung chạy quanh khắp nơi, tìm một hồi lâu cũng không tìm được loại mình thích, không phải dáng vẻ khó coi thì chính là vị máu không đủ ngọt ngào, thật vất vả mới miễn cưỡng tìm được thứ vừa mắt, mùi vị cũng tạm được, vừa mới cắn xuống một miếng, hắn liền cau mày dừng dùng bữa.
Khó uống. Tùy tiện sửa lại trí nhớ của cung nữ kia, đặt người xuống đất, ham muốn ăn uống của Stefan đã bị mùi vị ghê tởm khó có thể nuốt xuống làm cho biến mất.
Nhưng dạ dày trống rỗng nói cho hắn biết nếu không ăn cơm, nó sẽ tạo phản.
Một ma cà rồng nếu bị đói quá mức, cũng không chỉ đơn giản là bị suy yếu. Cho dù là ma cà rồng đời thứ hai như Stefan, khi bị đói khát quá mức cũng sẽ không mất đi lý trí mà tấn công người, nhưng điều này không có nghĩa là hắn thích bị đói bụng.
Lạnh mặt nghiêm nghị đi tìm thêm vài người, kết quả cũng đều giống nhau, không một thứ nào có thể nuốt xuống.
Stefan ý thức được, khẩu bị của mình đã bị Vũ Hóa Điền nuôi thành kén chọn. Không phải máu của ai cũng giống như của y, ngọt ngào lại tràn ngập mùi hắc ám.
Stefan không muốn chấp nhận quyết định đi tìm ‘đồ ăn ngon’ của hắn.
Lúc này quay về cung Càn Thanh, sai người truyền triệu Thanh Long đến.
“Đoàn người của Tây Xưởng đã đến chỗ nào rồi?”
Thanh Long sớm đã được Stefan mệnh lệnh chú ý nghiêm ngặt đến động tĩnh của Tây Xưởng, lúc này vừa nghe hắn hỏi, liền ôm quyền trả lời:
“Bẩm Hoàng thượng, đoàn binh mã của Tây Xưởng chia làm hai đường, đám người Đàm Lỗ Tử, Kế Học Dũng và Triệu Thông dẫn theo người ngựa đi trước một bước, hiện tại đã đến cốc Hồng Thạch, Vũ Đô đốc và Mã Tiến Lương đi thuyền chạy về hướng Tây, xem ra cả hai bên đều muốn đến Gia Dự quan, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì bọn họ sẽ họp mặt ở Long Môn.”
“Long Môn?”
Stefan sờ sờ cằm, hắn không quá quen thuộc với vị trí địa lý, sai người đưa bản đồ lên mới hiểu rõ đó là nơi nào.
“Nếu muốn đuổi theo bọn họ trước khi đến Long Môn, ngươi nói xem có thể không??”
Thanh Long đáp:
“Vũ Đô đốc đi đường thủy, tốc độ vốn chậm hơn đường bộ, đám người Đàm Lỗ Tử hình như cố ý thả chậm hành trình, chỉ cần lựa chọn đường bộ ra roi thúc ngựa, nhất định là có thể đuổi kịp.
Stefan gật gật đầu, phất tay.
“Ngươi đi xuống chuẩn bị một chút, ngay mai xuất cung cùng với trẫm.”
Thanh Long ngẩn ra, hắn không ngờ rằng Hoàng thượng lại triệu hắn đến chỉ để hỏi như vậy, mở miệng muốn khuyên can, cuối cùng vẫn không nói thêm được gì, chỉ hành lễ rồi lui ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ nên mang theo bao nhiêu người.
Thanh Long vừa đi ra, Trương Mẫn vẻ mặt mang theo lo lắng đến hành lễ, khuyên can:
“Hoàng thượng, ngài cân nhắc một chút, việc xuất cung này……”
Stefan nâng tay, ngăn cản lão tiếp tục lải nhải:
“Trẫm sẽ có chừng mực, ngày mai khởi hành ngươi ở lại cung Càn Thanh che giấu cho trẫm, bên Thái hậu trẫm sẽ đến nói.”
Trương Mẫn thấy không thể ngăn cản Hoàng thượng, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
“Vậy Hoàng thượng có cần dẫn người theo? Lão nô sẽ đi sắp xếp.”
“Nhiều người không tiện, cho đồ đệ của ngươi đi là được rồi.”
“Vâng, lão nô đi chuẩn bị.”
Trương Mẫn lĩnh chỉ, lui ra ngoài chuẩn bị hành lý cho Hoàng thượng xuất cung, lại gọi đồ đệ Tiểu Đức Tử của mình đến, dặn dò cặn kẽ từng chút một, sợ nếu như nó hầu hạ không tốt, vậy sẽ đánh mất tính mạng.
Ngày lâm triều hôm sau, bách quan biết được, long thể của Hoàng thượng không tốt, tĩnh dưỡng ở cung Càn Thanh, trong khoảng thời gian này toàn bộ việc lâm triều đều được hủy bỏ.
Thanh Long nghe được tin tức như thế, danh sách thành viên vốn định ra lúc đầu đã được hơn một nửa, lại tăng thêm vài người có võ nghệ cao cường, trong đó ngay cả bốn vị thống lĩnh cũng chỉ để lại một mình Chu Tước ở lại cai quản nha môn của Cẩm Y Vệ, Bạch Hổ và Huyền Vũ đều ở trong nhóm cùng đi theo lần này.
Tiếp đó ở trong cung, Thái hậu và Hoàng hậu đều yên lặng, không hề quan tâm đến việc này, chỉ tập trung chăm sóc cho tiểu Hoàng tử.