“Cửa trước sau trong chùa cổ đã có trọng binh canh giữ, các gian nhà ở hai bên đông tây cũng có gần trăm Cẩm Y Vệ, hiện tại trong ngoài chùa Đại Giác đều được canh phòng nghiêm cẩn, không có lệnh của phó Đô đốc, người ra vào gϊếŧ không cần hỏi.”
Ngoài sân của bảo điện Đại Hùng trong chùa Đại Giác, Cẩm Y Vệ báo cáo với Thanh Long.
Thanh Long phất tay.
“Được rồi, các ngươi vào bên trong bẩm báo một tiếng.”
Đợi mấy Cẩm Y Vệ nhận lệnh rời đi rồi, Huyền Vũ đi đến trước mặt Thanh Long, nghiêng đầu ghé tai:
“Ca, sao phải điều cả chúng ta đến canh giữ chùa Đại Giác chứ? Không phải là ca đang chăm sóc vị kia sao?”
Thanh Long liếc ngang sang hắn một cái.
“Ý chỉ của Hoàng thượng chúng ta nghe theo là được, đệ hỏi nhiều như thế làm gì.”
“Ta còn không phải là vì tò mò sao, ca nói cho ta biết đi.”
Huyền Vũ kéo kéo tay áo hắn lấy lòng.
Thanh Long bất đắc dĩ, tiểu tử này càng ngày càng biết làm nũng, hắn nhìn quanh bốn phía, xác định không có người nghe được, lúc này mới cúi đầu nói:
“Nghe ý của Hoàng thượng thì, người là lo mấy người bên trong kia lại bị kẻ khác làm thịt, khiến cho triều đình càng mất thể diện hơn.”
Huyền Vũ chợt bừng tỉnh hiểu ra, hắn còn tưởng là vì Hoàng thượng coi trọng đám người này chứ, thì ra chỉ là vì vậy, lập tức nói tiếp:
“Huynh nói đám người Đông Xưởng này cũng thật ngu xuẩn, bên ngoài ai chẳng biết là Vạn Dụ Lâu bị gϊếŧ, bọn chúng còn nghĩ rằng tất cả mọi người đều bị giấu diếm không biết chứ, còn cao ngạo cầm thủ dụ gì đó của phó Đô đốc Đông Xưởng đến, muốn chúng ta canh giữ ở đây. Hừ, nếu không phải Hoàng thượng mở miệng, ai muốn nhìn sắc mặt của bọn chúng.”
Huyền Vũ không phục, Cẩm Y Vệ trước giờ đều nghe theo Xưởng này chỉ huy, nhưng là gần đây mệnh lệnh bọn họ nhận được đều là Hoàng thượng trực tiếp truyền xuống. Hiện tại hắn tuyệt không muốn làm việc dưới trướng Đông Xưởng nữa, có công lao không đến phần hắn không nói, còn thường xuyên phải làm người chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác, là việc mà mọi người không ai muốn làm.
Ngược lại, Tây Xưởng rất là không tệ, hai ngày trước hắn còn bởi vì làm chút việc giúp cho Tây Xưởng, được Hoàng thượng gọi đến khen một lần, nói năng lực làm việc của hắn không tệ, không chỉ thăng cho một cấp còn ban cho không ít thứ, đây chính là đi theo Đông Xưởng không có quang vinh gì.
“Đệ thu liễm một chút.”
Thanh Long nhíu mày nhắc nhở.
“Mấy vị bên trong kia dù sao cũng là cấp trên của chúng ta, bị bọn họ nghe được cẩn thận lại thêm phiền toái.”
Huyền Vũ bĩu môi, vẻ mặt không phục, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Thanh Long bất đắc dĩ, đưa tay vỗ vỗ vai hắn.
“Cũng có đủ người rồi, nếu đệ không thích thì quay về đi, trong nha môn chỗ Bạch Hổ với Chu Tước cũng thiếu người canh giữ, nơi này một mình ta canh giữ cũng đủ.”
Huyền Vũ vừa nghe hắn muốn đuổi mình về, liền lập tức không vui.
“Còn lâu, ta muốn lưu lại giúp ca, dù sao cũng không thể khiến ca một người một kiếm vất vả không phải sao.”
“Vậy ở yên đây là tốt rồi, đừng nói lung tung gì nữa.”
Thanh Long cảnh cáo.
“Đã biết.”
Huyền Vũ bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn thông minh đứng ở một bên không nói gì, nhưng không bao lâu sau hắn lại kéo kéo Thanh Long.
Thanh Long đang xem bản đồ của chùa Đại Giác bất đắc dĩ ngẩng đầu lên.
“Lại làm sao vậy?”
“Vũ Đốc chủ của Tây Xưởng đến đây.”
Huyền Vũ ra hiệu ý bảo hắn nhìn lên phía trước.
Thanh Long quay đầu liền thấy, Vũ Hóa Điền một thân ngân bào đang mang theo người đi về phía này.
“Có cần ngăn cản không?”
Huyền Vũ hỏi.
Thanh Long cuốn bản đồ lại, gõ nhẹ lên đầu hắn.
“Ngăn cản cái gì mà ngăn cản, cấp quan của phó Đô đốc Đông Xưởng cũng không cao bằng y, mệnh lệnh của lão tự nhiên là vô dụng với Vũ Đô đốc.”
Nói xong, liền mang theo Huyền Vũ tiến lên vài bước nghênh đón.
“Cửa trước sau trong chùa cổ đã có trọng binh canh giữ, các gian nhà ở hai bên đông tây cũng có gần trăm Cẩm Y Vệ, hiện tại trong ngoài chùa Đại Giác đều được canh phòng nghiêm cẩn, không có lệnh của phó Đô đốc, người ra vào gϊếŧ không cần hỏi.”
Cẩm Y Vệ báo cáo theo đúng mệnh lệnh của Thanh Long, đến chính đường của chùa Đại Giác bẩm báo cho mấy vị còn sót lại của Đông Xưởng đang bàn bạc đối sách.
Phó Đô đốc của Đông Xưởng là Tôn Thành Hải gật gật đầu.
“Được rồi, các ngươi lui ra.”
“Rõ.”
Mấy Cẩm Y Vệ hành lễ rồi cáo lui.
Tôn Thành Hải ngồi ở thượng vị, nhìn mấy vị đồng nghiệp.
“Tấu sớ dâng lên Hoàng thượng phải viết như thế nào, chúng ta đến bàn bạc một chút đi.”
Mấy vị bên dưới đều gật đầu.
“Ừ, phải cân nhắc cẩn thận.”
Một người căm hận nói:
“Lại là Triệu Hoài An này, ép chúng ta phải ẩn thân ở đây.”
Một người nói:
“Không báo lại thì có sao chứ?”
“Không báo?”
Tôn Thành Hải cũng hiểu ra.
“Ngày đó ở xưởng đóng tàu mặc dù có người ngoài ở, ai có thể qua mặt được chúng ta tấu lên ngự tiền trước? Nếu có liền gϊếŧ hắn diệt khẩu! Chuyện này còn không đơn giản sao?”
Một tiểu thái giám đột nhiên vội vã chạy vào:
“Báo, bẩm phó Đô đốc, Vũ công công của Tây Xưởng đột nhiên đi đến đây, đã vào đến bảo điện Đại Hùng.”
Tôn Thành Hải vỗ bàn giận dữ:
“Chuyện của Đông Xưởng sao lại cần Tây Xưởng đến phá rối? Có liên quan gì đến y?”
“Chỉ một kiếm khách giang hồ đã khiến các ngươi thần hồn nát thần tính, ngay cả cửa chính của nhà mình cũng không dám đi vào, trốn đến đây làm rùa đen rút đầu, người ta cũng đã gϊếŧ đến cửa, còn dám nói là không có liên quan đến ta?”
Vũ Hóa Điền một thân mãng y màu bạc thêu chỉ vàng khoác áo choàng cùng màu mang theo mấy Xưởng vệ đi vào bảo điện Đại Hùng.
Mấy thái giám Đông Xương thấy vậy đều ngồi xuống, không chừa chỗ cho y.
Vũ Hóa Điền không bận tâm, y đứng ở trong điện, vén áo choàng ngồi xuống, một tiểu thái giám đi theo đến thông minh liền cúi xuống phía dưới, làm nhiệm vụ của ghế dựa.
“Hừ, cái gì mà gϊếŧ đến cửa? Chẳng qua chỉ là vài tên loạn đảng đến đây, Đông Xưởng có thể giải quyết bọn chúng.”
Tôn Thành Hải ngồi ngay ngắn ở thượng vị, nói đơn giản, trước sau lại lo lắng không thôi.
Vũ Hóa Điền lạnh lùng nói:
“Đến kiểm duyệt thủy sư Long Giang, có trọng binh canh gác, một tên tiểu tặc vô danh họ Triệu, chỉ hai ba chiêu thức đã lấy được đầu tên vô dụng Vạn Dụ Lâu, còn lại mấy tên chuột nhắt nhát gan không chịu nổi một kích các ngươi, lấy bản lĩnh gì để xử trí kẻ này?”
Ngữ khí của y cao cao tại thượng, người nghe vào liền bốc hỏa.
Tôn Thành Hải nghiêng người tựa lưng vào ghế dựa, phản bác:
“Ngày đó Vạn công công là nhất thời thất thủ, xem thường đối thủ.”
“Xem thường? Hừ, là vô dụng.”
Vũ Hóa Điền cười lạnh.
“Mấy tên Đông Xưởng có thể gọi là cao thủ đều đã bị người ta gϊếŧ hết hầu như không còn, Tư lễ, Giám chưởng, Ấn phòng, cũng sắp đến lượt mấy tên các ngươi đấy.”
“Làm càn!”
Có người chịu không nổi lời nói của y, vỗ bàn đứng dậy.
“Nào.”
Tôn Thành Hải lên tiếng ngăn cản.
“Ngồi xuống.”
Người kia căm giận bất bình lại ngồi xuống.
Vũ Hóa Điền giống như không phát hiện, tiếp tục nói:
“Trốn ở trong miếu thở dài có tác dụng? Chúng ta làm quan là để chia sẻ ưu phiền với Hoàng thượng.”
Tôn Thành Hải lộ ra vẻ mặt mỉa mai.
“Tây Xưởng tính là cái gì, Tây Xưởng các ngươi được thành lập còn chưa đến nửa năm, ngươi dựa vào tư cách gì đòi chia sẻ ưu phiền với Hoàng thượng?”
Dứt lời, bàn tay đặt trên bàn trà vung lên, một bát trà nóng rực bắn thẳng về phía Vũ Hóa Điền.
Vũ Hóa Điền không nhúc nhích, khi mọi người nghĩ rằng y sẽ không phản ứng lại thì, bát trà trực tiếp vỡ vụn trong không trung. Tiếng vỡ nát kia dọa đám người đi theo phía sau y giật mình, mắt y lại không hề chớp một cái.
Mảnh vỡ của bát trà cùng nước trà bên trong bắn trở lại theo hướng đến, mấy tên Đông Xưởng bị bắn tung tóe lên người không nói, mấy tên ngồi gần còn dính vài nhát cắt lên mặt.
Trái lại Vũ Hóa Điền không có chút nước nào dính lên người, ngược lại phiến đá dưới lòng bàn chân bị y nghiến nát.
Mấy kẻ kia đứng yên tại chỗ vuốt hết bọt nước dính lên người, khi nhìn về phía Vũ Hóa Điền, đáy mắt đã không thể che giấu sợ hãi và khϊếp đảm.
“Báo.”
Lúc này, Đàm Lỗ Tử canh giữ ở ngoài điện đi vào, nói nhỏ một hồi bên tai Vũ Hóa Điền.
Khi hắn nói chuyện thì, lỗ tai Tôn Thành Hải giật giật.
Không chỉ có lão, những người khác cũng như vậy, bọn họ đều vận đủ nhĩ lực, nghe hết từng lời Đàm Lỗ Tử giấu diếm nói ra không sót một chữ nào.
Vũ Hóa Điền tự nhiên là nhìn ra động tĩnh của bọn họ, y phất phất tay, Đàm Lỗ Tử ©υиɠ kính lui về phía sau.
Vũ Hóa Điền nhìn Tôn Thành Hải, hỏi lại.
“Ngươi hỏi ta Tây Xưởng là gì đúng không?”
Y đá nhẹ mũi chân, một mảnh đá cẩm thạch nhỏ bắn thẳng về phía Tôn Thành Hải, khi lão còn chưa kịp phản ứng thì, đã xuyên qua chiếc mũ cánh chuồn của lão, đánh vỡ nửa đầu mảnh nhân vật được điêu khắc phía sau.
Tôn Thành Hải sờ sờ cái lỗ trên mũ, lại nhìn bức tường phía sau.
Trong điện một mảnh yên lặng, tất cả mọi người đều bị chấn kinh.
Cực kỳ hài lòng với hiệu quả này, Vũ Hóa Điền tiếp tục nói:
“Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi, vụ án nào Đông Xưởng không phá được thì Tây Xưởng ta sẽ phá. Còn nữa, ngươi hãy nghe cho kỹ –“
Vũ Hóa Điền vén áo choàng đứng dậy, áo choàng màu bạc vẽ ra một độ cong lộng lẫy tuyệt đẹp trong không trung, y đi về phía cửa điện, thuận tay chạm nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh đã không còn ai ngồi, chỉ nghe thấy chiếc ghế kia rung lên bần bật, toàn bộ ghế dựa và bàn trà đều nát bấy dọa mọi người giật mình.
“Người Đông Xưởng không dám gϊếŧ ta gϊếŧ, việc Đông Xưởng không dám quản ta quản. Một câu thôi, chuyện Đông Xưởng quản được ta cũng quản, chuyện Đông Xưởng không quản được ta càng muốn xen vào.”
Vũ Hóa Điền dẫn theo thủ hạ của mình, bước ra ngoài điện, cho dù đã đi xa, giọng nói của y vẫn rõ ràng như đang kề bên tai.
Người của Đông Xưởng đứng ở cửa đại điện, nhìn theo bóng dáng của Vũ Hóa Điền.
“Tiền trảm hậu tấu, Hoàng quyền đặc biệt cho phép! Đây, chính là Tây Xưởng!”
Vũ Hóa Điền bất chợt dừng chân lại, quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, ánh mắt mang theo khinh miệt:
“Đã đủ rõ ràng hay chưa? Hừ.”
Bỏ lại câu này, y lại bước tiếp rời đi.
Đám người Đông Xưởng thần sắc mang theo e ngại nhìn y rời đi, một lúc thật lâu sau mới bởi vì che giấu sự sợ hãi của chính mình, lạnh lùng nói:
“Hừ, lại là Vạn Quý phi triệu y vào cung.”
Tôn Thành Hải hừ lạnh.
“Mới chỉ trong nửa năm, đi vào Hoàng cung như đi về nhà, còn lên cả giường gấm nữa chứ.”
Mọi người đều mang vẻ mặt khinh thường nhưng lại không giấu nổi ghen tị cuồn cuộn trong lòng.
Ai cũng không biết vị Đốc chủ lên giường gấm này, trong một tháng qua hơn nửa thời gian đều là nghỉ trong long trướng ở cung Càn Thanh.