Trong suốt ba ngày, Stefan đều cho Vũ Hóa Điền thị tẩm, không chỉ là vì y rất hợp ý hắn, còn là bởi vì máu tươi của y cũng đủ vị ngon cùng dinh dưỡng.
Nhưng cùng lúc cảm thấy sức mạnh của mình khôi phục, nhìn gương mặt trở nên tái nhợt cùng với sắc mặt không che giấu được vẻ mệt mỏi của Vũ Hóa Điền, Stefan cảm thấy có lẽ là nên cho y nghỉ ngơi mấy ngày rồi nói tiếp.
Cho nên đến buổi tối thứ tư, Stefan đến Khôn Ninh cung, gặp vị Vạn Quý phi bởi vì được Hoàng đế sủng ái cả đời cùng với sự ngoan độc của nàng ta mà để lại dấu tích không nhỏ trên lịch sử.
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.”
“Ái phi mau đứng lên, trẫm không phải đã nói đừng làm hư lễ này sao? Giữa ta và nàng cần gì phải như vậy?”
Thấy Vạn Quý phi hành lễ, Stefan vội vàng tiến lên nâng lấy, trong trí nhớ nói cho hắn, nguyên chủ vô cùng sủng ái vị này, ngay cả để cho nàng hành lễ cũng luyến tiếc.
Thừa dịp đến đỡ này, Stefan cũng thuận thế đánh giá Vạn Quý phi một lượt.
Không thể không nói, Vạn Quý phi quả thực là một đại mỹ nhân chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, mặc dù Vạn Quý phi năm nay đã gần năm mươi, nhưng vẫn như trước sắc hoa nồng đậm, nhìn qua chỉ khoảng trên dưới ba mươi, khóe mắt không có một chút nếp nhăn, da thịt trắng nõn như tuyết, một thân bởi vì nhiều năm được độc sủng hậu cung mà có khí chất hoa quý phối hợp với vẻ ôn nhu dịu dàng trưởng thành kia của nàng, giống như một đóa mẫu đơn đỏ rực ở giữa đám hoa.
Vạn Quý phi rất vừa lòng với thái độ của Hoàng đế, nàng hiểu rõ tình thế đứng dậy, vẻ mặt dịu dàng:
“Mấy ngày nay Hoàng thượng có khỏe không? Vũ Hóa Điền kia hầu hạ người cẩn thận chứ?”
“Người ái phi phái đến, tự nhiên là hợp tâm ý trẫm.”
Stefan thờ ơ nắm tay Vạn Quý phi ngồi xuống bên cạnh bàn.
Vạn Quý phi thấy sắc mặt hắn như thường, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Hầu hạ tốt là được, nô tỳ đã lớn tuổi sắc suy, sợ đã không thể lọt vào trong mắt Hoàng thượng, có thể có được một người hầu hạ người, nô tỳ cũng an tâm.”
Khi nói chuyện thì khóe miệng mỉm cười, mặt mày lại mang vẻ sầu bi.
“Nàng cần gì phải tự khinh?”
Stefan đưa tay ôm nàng, vẻ mặt nhu tình mật ý.
“Ở trong lòng trẫm, Trinh nhi vĩnh viễn là người quan trọng nhất.”
“Hoàng thượng ”
Vạn Quý phi yêu kiều gọi một tiếng, mềm mại giống như không có xương tựa vào trong lòng hắn.
Ánh mắt Stefan lướt qua, Trương Mẫn rất có tâm nhãn mang theo mọi người lui ra ngoài, hai tay hắn tìm kiếm, ôm ngang Vạn Quý phi lên, đi vào trong nội điện.
Vạn Quý phi cúi đầu không dám nhìn hắn, giống như đang thẹn thùng, thực tế thì gương mặt cúi xuống kia lại tràn đầy đắc ý.
Xem đi, nàng mới là người Hoàng thượng yêu nhất, ngoại trừ nàng ra còn ai có thể được Hoàng thượng ưu ái như thế, được người chuyên sủng hơn hai mươi năm?
Khi Vạn Quý phi được Stefan đặt ở trên giường thêu, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ý đồ lộ ra vẻ đẹp nhất của nàng.
Nhưng chờ đợi nàng, chính là một đôi mắt ánh lên tia sáng đỏ quỷ dị.
Nhìn Vạn Quý phi vẻ mặt dại ra trước mắt, trên mặt Stefan đã sớm không còn nhu tình, mùi hương trên người nữ nhân này khó ngửi muốn chết, trong máu lại có mùi mục nát, hoàn toàn không có vị tươi mới mà người sống nên có, hắn ngửi được thiếu chút nữa đã nôn ra.
Có so sánh, Stefan càng thêm nhung nhớ máu tươi của Vũ Hóa Điền, hương vị đậm đà ngọt ngào giống như rượu ngon ngàn năm kia lộ ra sự quyến rũ thuộc về bóng tối, mỗi lần luôn khiến hắn không ngừng được, thiếu chút nữa đã hút khô y rồi.
Nhưng hiện tại cũng không thể uống nữa, bằng không mỹ nhân kia sẽ thật sự mất mạng.
Stefan ném Vạn Quý phi đã bị mình thôi miên lên giường, tạo ra ảo cảnh nàng đang điên loan đảo phượng với mình, rồi nhảy qua cửa sổ của tẩm cung ra ngoài, tránh né thị vệ đi săn đồ ăn.
Stefan cảm thấy thật may mắn tuy rằng hắn thay đổi thân thể, nhưng sức mạnh vẫn còn có, tuy rằng không bằng lúc trước, nhưng tránh khỏi những thị vệ này vẫn là việc rất nhỏ.
Tìm mấy cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp, Stefan ăn no mỹ mãn mới ngừng lại, đánh tan trí nhớ của các nàng, lúc này mới dừng việc đi săn.
Ma cà rồng đều thích ngày ngủ đêm ra ngoài đi dạo, Stefan tự nhiên cũng không ngoại lệ, hắn ăn no xong cũng không có mỹ nhân cho hắn tiêu phí thời gian, vì thế hắn dự định đi dạo trong hoàng cung, cũng coi như làm quen với hoàn cảnh.
Vì tránh đi thị vệ, Stefan đặc biệt chọn đường nhỏ ít người qua lại, chờ đến khi hắn chú ý thì, hắn đã đi một đường từ Ngự hoa viên đến Càn Tây Ngũ Sở ở phía tây.
Stefan sửng sốt, nơi này, là khu viện lạnh lẽo đổ nát nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong thâm cung này, là ‘lãnh cung’ nguyên chủ dùng để giam cầm phế hậu Ngô thị.
Hơi nhíu mày, Stefan vẫn đi vào Càn Tây Ngũ Sở hoang phế này. Nếu đã đến vẫn cần phải tìm hiểu một chút không phải sao?
Trong Càn Tây Ngũ Sở không có đèn đuốc là một mảnh im lặng, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên mái hiên, lộ ra quỷ khí nhàn nhạt, nếu không phải thính lực của Stefan vô cùng tốt, có thể nghe được tiếng hít thở trong bóng đêm truyền đến kia, chắc chắn hắn sẽ nghĩ rằng nơi này không có người ở.
Đi dạo quanh một vòng, không có gì đặc biệt, Stefan không kiên nhẫn ẩn vào trong bóng đêm, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, ở trong căn phòng rách nát nào đó truyền đến tiếng gọi run rẩy non nớt.
“Nương, thật lạnh…… Khụ khụ……”
“Con ngoan của ta, nhẫn nhịn một chút là được, đợi trời sáng nương sẽ nấu cháo cho con uống được không?”
Trong đêm tối, giọng của một nữ nhân nói như thế.
“Ưm, khụ khụ, nương, khó chịu, khụ khụ.”
Giọng nói non nớt mang theo nức nở, tiếng ho khan nhỏ bé cũng là hữu khí vô lực.
“Con ngoan không khóc, đều là nương không tốt, không thể tìm ngự y đến cho con. Nào, nương ôm con, rất nhanh sẽ không còn khó chịu.”
Nữ nhân rõ ràng là rất khó chịu, trong giọng nói của nàng mang theo tự trách khó có thể che giấu.
Tiếng ho khan của trẻ con vẫn tiếp tục, cũng không khóc quấy.
Stefan có chút suy ngẫm, lặng yên không chút tiếng động đi vào căn phòng nhỏ đổ nát kia, đứng ở bên ngoài cửa sổ giấy thủng lỗ chỗ nhìn vào bên trong.
Trong căn phòng tối đen, chỉ có mấy thứ bài trí linh tinh, còn lại đều là thiếu hoặc gãy chân, dùng mấy miếng ván gỗ dựng làm giường nhỏ, một nữ tử có khuôn mặt gầy yêu ôm chặt hài tử ở trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó, dỗ dành nó đi vào giấc ngủ, trên người hai người đắp một cái chăn mỏng đầy mụn vá, phía trên còn đắp mấy món đồ cũng cũ kỹ rách bươm, rõ ràng là cái chăn mỏng này không thể giữ ấm, cho nên chủ nhân của nó mới làm như thế.
Hiện tại đang là tiết trời đầu xuân vạn vật tràn đầy sức sống, cái giá rét của mùa đông còn chưa hoàn toàn rời đi, vào ban đêm gió lạnh luôn thổi từng trận, nhiệt độ so với ngày đầu năm mới cũng chỉ là cao hơn một chút.
Stefan nhìn không rõ dáng vẻ của hài nhi trong lòng nữ nhân, nhưng từ tiếng ho khan truyền đến không ngừng kia có thể nghe ra, hài nhi này chắc chắn đang sinh bệnh.
Nhìn thân mình nó, sợ là chưa chắc đã qua tuổi nhi đồng (23 tuổi), Stefan cau mày. Chỉ trong chốc lát hắn đã xác định được thân phân của đôi mẫu tử này.
Là một lão bất tử, sống cũng thấy nhàm chán, hắn từng vì tiêu phí thời gian mà học tập bất cứ thứ gì mà hắn cảm thấy hứng thú, cũng chu du thế giới, dạo chơi khắp gầm trời.
Mà vị trí triều đại hiện tại của hắn, cho dù hắn chưa từng đến, nhưng vẫn biết một chút lịch sử, tự nhiên biết nhi tử duy nhất sau nay không bị Vạn Quý phi độc hại chết của Chu Kiến Thâm chính là Minh Hiếu Tông Chu Hữu Đường, mà Chu Hữu Đường này là được mẫu thân Kỷ thị của hắn giấu ở trong lãnh cung mới bình an sống được đến sáu tuổi, sau đó được Chu Kiến Thâm phát hiện mà đón ra khỏi lãnh cung.
Kỷ thị này vốn là nữ nhi của thổ ty họ Kỷ ở Quảng Tây, sau khi bình ổn phản loạn của họ Kỷ, thiếu nữ Kỷ thị bị đưa vào hoàng cung, sung làm cung nữ. Một lần được Chu Kiến Thâm sủng ái liền mang thai long loại, lúc ấy Vạn Quý phi biết được cung nữ được lâm hạnh có mang liền lệnh cho thái giám Trương Mẫn lúc ấy đang trực ở Khôn Ninh cung mang thuốc phá thai cho Kỷ thị uống, kết quả Trương Mẫn mới cho Kỷ thị uống một ngụm liền không nhẫn tâm mà đánh đổ thuốc, sau khi quay về còn lừa Vạn Quý phi là Kỷ thị không mang thai, vậy nên mới bảo vệ được Kỷ thị và thai nhi trong bụng nàng ta.
Hiện giờ, hài tử này miễn cưỡng có thể coi là nhi tử mà hắn được lợi. Lại liếc mắt nhìn đôi mẫu tử dựa sát vào nhau để sưởi ấm, Stefan xoay người rời đi.
Không kinh động bất cứ kẻ nào quay lại Khôn Ninh cung, Stefan nhìn Vạn Quý phi không ngừng cọ xát vào cái chăn đang ôm mà rêи ɾỉ, không ngừng co rút, dứt khoát đánh cho nàng bất tỉnh, cau mày kéo chăn quá đắp cho nàng, lúc này mới kéo hai ba cái bỏ áo khoác đi, ngồi ở bên giường hô ra bên ngoài:
“Người đến, thay y phục.”
Trương Mẫn dẫn cung nhân đi vào, liếc mắt một cái cũng không dám nhìn loạn, chỉ tiến lên mặc y phục cho Stefan.
Đợi mặc y phục xong, Stefan lệnh cho hắn chuẩn bị loan giá hồi cung, lại dặn dò đám cung nhân trong Khôn Ninh cung:
“Đêm nay Quý phi mệt mỏi, để cho nàng nghỉ ngơi đầy đủ, không cho phép ai quấy rầy.”
Lúc này mới bãi giá hồi cung.
Hắn cũng không giải trừ thôi miên trên người Vạn Quý phi, vừa rồi chẳng qua chỉ làm cho nàng mê man một lát, không đến nửa canh giờ nàng sẽ tỉnh lại, sau đó nàng sẽ tiếp tục chìm vào ảo cảnh như lúc trước, chưa đến rạng sáng sẽ không dừng, cho nên vẫn đừng để cho kẻ khác phát hiện thì tốt hơn.
Về phần Vạn Quý phi sau khi ‘chơi’ một đêm như vậy sẽ thế nào, đã không còn nằm trong phạm vi hắn cần lo lắng.
Hôm sau, Khôn Ninh cung có người đến báo nói Vạn Quý phi sinh bệnh, Stefan không để kẻ khác chú ý mà mỉm cười.