Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 112-1: Đá Tam Sinh (1)

Tiếng nước róc rách trong rừng thông, xung quanh vô số cự thạch nhô ra khỏi mặt nước.

Trong phạm vi mấy dặm xung quanh khu vực, đường phía trước không thông, dường như vô số cự thạch vây quanh nơi này.

Mọi người Mặc Môn ở trong rừng thông phát hiện nơi đây có mấy tầng trận pháp phòng ngự, trận pháp huyền bí làm người ta trố mắt đứng nhìn.

Diệp Tranh bất ngờ phát hiện mình lại có thể hiểu được một chút trận pháp này, có điểm giống với trận pháp của Vô Song thành. Hắn lập tức mang theo mọi người Mặc Môn trốn vào bên trong một tầng, lại không ngờ đến kẻ địch bắt đầu không ngừng hủy trận pháp.

Lúc này mọi người đang vô cùng lo lắng.

“Ca, đối phương người đông thế mạnh, chúng ta làm gì bây giờ?”

Diệp Song Song vừa mới đối đầu với người Hạ gia trong chốc lát mà đã hao tổn linh lực rất lớn, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, tự mình cảm thấy lực bất tòng tâm.

“Đừng sợ, chúng ta cứ trốn ở chỗ này, đối phương muốn phá hư trận pháp cần thời gian rất lâu. Ta mới phái người Thanh Vân Tông đi tìm cứu binh, hiện tại cũng đã nửa canh giờ, đám người kia tưởng chúng ta là rễ hành sao? Muội không cần lo lắng.” Ánh mắt Diệp Tranh lạnh nhạt, cố ra vẻ bình tĩnh an ủi muội muội.

“Ca, đừng khinh thường bọn họ, vừa rồi chúng ta còn có thể ứng phó với một hai người, lúc này kẻ địch đông đảo như một đội quân, đây căn bản là đại gia tộc ỷ thế hϊếp người mà, quả thật không biết xấu hổ.” Diệp Song Song nhíu mày khinh thường, sắc mặt hơi âm trầm nói.

“Muội nói không sai, đối phương quả thật cực kì vô sỉ.” Diệp Tranh hừ lạnh lùng.

Lúc này, phía trước hơi xôn xao, người Hạ gia gầm thét rống giận. Vì không biết ở bên trong Sư Anh bố trí như thế nào mà họ lại không thể tiếp cận được mắt trận, người Hạ gia phá hư trận pháp đều sử dùng pháp khí vô cùng ngang ngược.

Diệp Song Song nhìn không gian bên ngoài không ngừng bị bóp méo, xuất hiện biến hóa nhỏ, cực kỳ giận dữ nói: “Đại ca, vừa nãy người Lam gia và Bạch gia đều chê cười chúng ta đấy! Có lẽ là cười chúng ta trốn trong này như rùa đen rút đầu! Thật đáng giận!”

Diệp Tranh hừ lạnh một tiếng: “Những kẻ Tu Chân giới đó đều là cặn bã, tu vi càng cao lòng dạ càng hẹp hòi, Diệp Tranh ta từ trước đến nay chưa bao giờ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vũ nhục như vậy.”

Diệp Song Song thở dài, trâm hoa cài trên búi tóc rung động trong bóng đêm, cúi đầu nói bên tai Diệp Tranh: “Ca, nếu không thì nói ra thân phận của chúng ta là được.”

Diệp Tranh trừng mắt: “Như vậy sẽ không có ý nghĩa gì cả, chúng ta xem tình hình một lát rồi nói sau.”

Bỗng nhiên trong giây lát người Hạ gia đã phá hủy được cự thạch phía trước, Diệp Song Song hoảng hốt thét lên, hai nam tử Hạ gia xuất hiện, ánh mắt nghiêm nghị, lớn tiếng la lên: “Đã phát hiện bọn họ.”

Diệp Song Song biến sắc, duỗi tay ra, vυ't qua chém ngã một người.

Diệp Tranh nhìn kẻ địch xông tới trước mặt, rút đao hung hăng xông thẳng vào chém.

Nhưng mà đám người Hạ gia đã chú ý tới, nhanh chóng vọt sang.

Diệp Tranh lập tức dùng linh thạch bố trí lại trận pháp một lần nữa, chỉ có điều nếu bọn chúng đã biết nơi bọn họ ẩn núp, khẳng định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất phá hư nơi này.

Sắc mặt Diệp Song Song hơi trắng, nắm chặt pháp khí trong tay, không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào. Đang lúc khó xử thì thấy kết giới phía sau bỗng nhiên tan biến, một thiếu niên tuyệt sắc mặc nam trang từ bên trong đi ra. Thân hình thiếu niên thon dài, vạt áo như gió, dáng người tự nhiên phóng khoáng, võ trang đầy đủ, đồng thời sau lưng còn mang một cây cung lớn, ánh mắt thiếu niên liếc qua, nhìn thấy xung quanh xuất hiện rất nhiều đệ tử Mặc Môn.

Thiếu niên tuyệt sắc này chính là Tô Mặc nữ giả nam trang.

Thấy thế Diệp Song Song trợn tròn mắt, không thể tin nhìn thiếu niên tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt, mắt đẹp toát vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

Diệp Tranh có chút trầm tư hiếm thấy, hắn không ngờ trận pháp lại được bố trí ở đúng nơi này, mà thiếu niên kia tuổi còn trẻ như thế. Trong lòng hắn lập tức xuất hiện tư vị phức tạp nói không nên lời.

Tô Mặc dừng bước, mắt đẹp nhẹ nâng lên, hỏi: “Diệp tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Song Song lập tức vui mừng kêu lên: “Tiểu Mặc, không ngờ ngươi lại xuất hiện ở đây, chúng ta còn tưởng ngươi gặp bất trắc rồi chứ. Đám người Hạ gia lúc nãy đã đến, nhân số đông, hiện tại đang tìm chúng ta gây phiền toái đấy!”

Tô Mặc nhẹ nhàng “A” một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh, khí sắc như thường, ánh mắt lạnh nhạt.

Nàng hiện tại không mệt mỏi vô lực giống như trước kia lúc động phòng hoa chúc cùng Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch. Lúc nãy Sư Anh và nàng mới chỉ làm lễ đôn luân một lần cho nên thể lực của nàng tiêu hao không nhiều, hơn nữa Sư Anh còn làm đủ khúc dạo đầu, khiến nàng hãm sâu vào trong đó, khó có thể tự kiềm chế, thậm chí có chút dục tiên dục tử. Nghĩ tới đó, vẻ mặt Tô Mặc bỗng rạng rỡ, càng xinh đẹp diễm lệ như ngọn lửa thiêu đốt, đỏ ửng kì lạ.

Tô Mặc hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn ra xa.

Người Hạ gia phá hư được rất nhiều trận pháp che chắn bốn phía xung quanh, hơn nữa mang đến một số dị thú đã trải qua huấn luyện. Nói vậy, những nhân vật lợi hại đã đến đây. Trong rừng, xa xa còn có rất nhiều tu sĩ Tô Mặc đã từng gặp, vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn về phía này.

Nàng bĩu môi, đôi mắt nâu lóe ánh sáng rực rỡ, không ngờ người đi vào Yêu giới càng lúc càng nhiều.

Lúc này, mọi người đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, nhìn trận pháp liên tục bị phá hư, có một số đệ tử Mặc Môn trừng mắt nhìn Tô Mặc, biết chuyện nàng đối xử với người Hạ gia, ánh mắt đều mang theo các loại cảm xúc phức tạp.

Lần này người Hạ gia tập kích bọn họ là vì những nhân vật quan trọng của Hạ gia đều bị thiếu niên Mặc Môn trước mặt này trừng trị tàn nhẫn. Nghe nói vừa mới phát hiện ra Hạ Tuyết Nhi bị rơi vào trong kẽ nứt, hiện giờ không rõ sống chết, bọn họ cũng bị liên lụy. Bọn họ cảm thấy mình rất vô tội, mắt nhìn thiếu niên phía trước hiển nhiên vừa căm hận vừa căm ghét.

Sắc mặt một đệ tử Mặc Môn đỏ lúc lúc xanh lúc trắng, ỷ vào lai lịch của mình ở Mặc Môn đã lâu, lập tức tiến lên chất vấn Tô Mặc: “Này, ngươi chính là tiểu nhi Tô gia đó sao?”

“Các hạ là?” Tô Mặc lập tức thản nhiên nghiêng người liếc hắn một cái.

“Ta và các đệ tử nòng cốt trong Mặc Môn, đều vì ngươi đã đối phó với người Hạ gia mà hiện tại toàn bộ đều gặp nạn, ngươi thật sự không nên trêu chọc đối phương, ngươi làm như vậy thật không lý trí.”

Thiếu niên Mặc Môn cũng cực kì phẫn nộ nhìn Tô Mặc, tay hắn đã bị thương đổ máu, trừng mắt lạnh đáp lời: “Không sai, tiểu nhi ngươi nếu không đày người Hạ gia đi trước dò đường, người chúng ta cũng sẽ không bị buộc thành như thế này.”

Nói xong, ánh mắt mọi người nhìn Tô Mặc mang đầy oán hận.

Nhưng Tô Mặc hoàn toàn khinh thường tranh cãi với những người này, có người được điều tốt thì thích khoe mẽ ra vẻ, thấy chỗ xấu liền đổ tội lên đầu người khác, cứ như ông trời đối xử với bọn họ đều không công bằng, người như thế chính là điển hình cho loại không biết tốt xấu.

Tô Mặc nhìn về phía hai huynh muội Diệp gia, cúi đầu nói: “Diệp Tranh sư huynh đúng không? Ta là Tô Mặc của Mặc Môn.”

Diệp Tranh một tay chống nạnh, chậm rãi nói: “Tiểu Mặc huynh đệ, ngươi hiện giờ đã thấy được, nguyên nhân gây ra việc trước mắt này có liên quan đến ngươi.”

Tô Mặc cười khẽ: “Các hạ cũng thấy ta sai?”

Diệp Tranh lắc đầu, “Ngươi đúng, bởi vì ta biết người Hạ gia chắc chắn không tốt, huynh muội chúng ta cũng có lỗi với Hạ gia, chúng ta hẳn là nên thảo luận làm cách nào để đối phó bọn họ.”

Tô Mặc ôn nhu nói: “Một khi đã như vậy, để ta giải quyết là được.”

“Một mình ngươi giải quyết?” Diệp Tranh cảm thấy không tin.

“Đối phương khoảng năm trăm người, trong đó có hơn nửa Tiên Thiên, còn có quá nửa Tôi Thể, sau đó là năm mươi Ngưng Mạch, ba Kim Đan kỳ.” Tô Mặc vừa rồi đã nhìn qua một lần, trong lòng sơ lược, “Đội hình Hạ gia lúc này tuy rằng rất cường đại, nhưng cũng chỉ thế thôi, một mình ta hoàn toàn có thể ra tay đối phó với chúng.”

Lại còn nói là chỉ thế mà thôi? Thậm chí nói một mình hắn có thể đối phó toàn bộ.

Chân mày Diệp Tranh cau lại, thiếu niên này còn cuồng vọng hơn cả hắn.

Hắn thậm chí còn cảm thấy Tô Mặc giống huynh trưởng của mình, khí độ này đặc biệt giống với Tạ Thiên Dạ.

Lúc này một nam tử Mặc Môn kêu lên: “Ngươi thật trơ tráo, Mặc Môn chúng ta chẳng qua chỉ là môn phái nhỏ, pháp khí của ngươi tuy lợi hại. Nhưng ngươi chỉ là Tôi Thể kỳ, người ta là năm mươi người cao thủ Ngưng Mạch, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ làm ngươi chết chìm rồi.”

Tiếp theo có người nói: “Ngươi quả thật liều lĩnh, ngươi muốn chết chúng ta không ngăn cản, đừng kéo chúng ta chịu chết cùng.”

Còn có người nói: “Mặc Môn chúng ta bên ngoài vẫn bị môn phái lớn khinh thường, cho nên hành sự khắp nơi đều cẩn thận khiêm tốn. Ngươi ra tay cũng không sao cả, cố gắng đừng gây tai họa cho những người chúng ta, còn làm mất thể diện của Mặc Môn.”

“A? Nói như vậy đều là sai lầm của ta rồi?” Mắt Tô Mặc yên lặng đảo qua.

“Quả thực là ngươi sai.” Có người lạnh lùng nói: “Ngươi hẳn là nên ra ngoài dập đầu, quỳ xuống nhận sai với người Hạ gia. Chuyện mình làm phải tự mình gánh vác, đừng ảnh hưởng đến người vô tội chúng ta.”

“Tiểu Mạch, đừng nghe bọn họ, mặc kệ ra sao, ta cũng ủng hộ ngươi.” Diệp Song Song lập tức nghiêm túc nói.

“Đa tạ.” Tô Mặc có chút hảo cảm với thiếu nữ này, khác với những nữ nhân kiếp trước từng tiếp xúc với nàng, ngoài đại tỷ của nàng ra, có rất ít người quan tâm nàng như vậy.

Diệp Tranh lạnh lùng nói: “Câm miệng, nếu không hài lòng, hiện tại các ngươi cút ngay đi.”

Tức khắc các đệ tử Mặc Môn đều im thin thít.

Tô Mặc tiến lên hai bước, đầu ngón tay bắn ra, mười mấy cơ quan nhân xuất hiện, mỗi cơ quan nhân đứng trước từng đệ tử Mặc Môn cực đoan, đưa tay, chỉa thẳng pháp khí vào bọn họ.

Mọi người lập tức biến sắc: “Ngươi muốn làm gì?”

Tô Mặc cười khẽ: “Ta biết kẻ thay đổi thất thường đều là tiểu nhân, những người các ngươi hiển nhiên là người như vậy.”

Nàng liếc qua đệ tử Mặc Môn, cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Các ngươi nghe kỹ, thế gian có nhân ắt có quả. Lần trước đối phương muốn bắt nạt, sỉ nhục ta, ta đương nhiên phải đánh trả. Tu sĩ tu tiên không được phép ra tay quá nặng, nhưng cũng không thể một mực nhường nhịn. Đời này cá lớn nuốt cá bé, chỉ có cường giả mới có tư cách nói chuyện. Những người các ngươi tự cho là đúng, rồi lại tự coi nhẹ mình, các ngươi đừng thấy Mặc Môn là môn phái nhỏ mà thấy bản thân mình kém một bậc, chỉ có các ngươi mới thực sự đánh mất thể diện của Mặc Môn.”

Ánh mắt nàng sắc bén liếc qua đám người Hạ gia, cất tiếng nói: “Có một số người ngươi khoan dung bọn họ thì bọn họ sẽ nghĩ ngươi dễ bị ức hϊếp. Thế gian này rất nhiều kẻ ác xuất hiện đều vì được các người phóng túng. Hôm nay bản công tử chính là muốn gϊếŧ một răn trăm, lập uy, nhắc nhở người Hạ gia rằng núi cao còn có núi cao hơn, Mặc Môn cũng không phải dễ bị ức hϊếp, bản công tử càng không như vậy.”

Diệp Song Song lập tức vỗ tay, “Nói hay lắm.”

Nghe vậy, mọi người Mặc Môn đưa mắt nhìn nhau.

Tô Mặc đi về phía trước, ngoái đầu nhìn lại lạnh lùng cười, “Đối với tiểu nhân, ta luôn khinh thường nhập bọn, trở về sẽ đối phó với các ngươi sau.”

Thoáng chốc, mười mấy người bị chế trụ trong lòng run lên, cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, người Hạ gia đã dần tới gần, trận pháp bị tổn hại hơn phân nửa, khoảng cách giữa hai bên dường như càng gần kề, động thủ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Bỗng nhiên bạch quang chợt lóe, kết giới xuất hiện một cái miệng nhỏ, một thiếu niên đi ra từ bên hông.

Bất kể là ai cũng không kịp cầm vũ khí đối phó với người đột nhiên xuất hiện. Người Hạ gia rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của kẻ địch, đúng là Tô gia tứ thiếu.

“Chính là hắn, gϊếŧ hắn.” Lập tức có người quát to một tiếng.

Hai người Hạ gia phía trước lập tức thúc dị thú, hét lớn, hung hăng đâm về hướng Tô Mặc.

Khóe môi Tô Mặc lại dần nở nụ cười lạnh như băng, trong tay nắm bảo đao Liệt Diễm màu trắng, hai chân nhảy lên, yên lặng quát một tiếng, né tránh hai dị thú đang hung hăng tiến đến. Thân thể của nàng tao nhã nhảy lên cao trên không trung, vẽ nên một đường cong mĩ lệ. Cổ tay trái đảo ngược, mũi đao giống như xuất hiện lưỡng đường quỹ đạo trắng như tuyết mắt thường có thể thấy được, sau đó đột nhiên huyết quang hiện ra.

Hai dị thú đồng thời thảm thiết kêu một tiếng thê lương, ngã mạnh trên mặt đất, phát ra hai tiếng trầm đυ.c lớn, mà chân trước bị Tô Mặc chém đứt đang bắn vô số đường máu.

Mọi người hét lớn, cầm pháp khí xông tới hướng Tô Mặc.

Đao phong đột kích, thân hình Tô Mặc xê dịch lướt nhẹ, nếu đổi thành những đệ tử Mặc Môn khác hoàn toàn không thể tránh được thế công của người Hạ gia. Nhưng Tô Mặc dường như vô cùng quen thuộc với chiêu số của bọn họ, vì nàng quen thuộc với pháp khí của Hạ gia. Mỗi loại pháp khí đều phải có công pháp sử dụng thích hợp, cho nên nàng đồng thời cũng ngộ ra được đối phương có sở trường về phương pháp công kích nào, quen thuộc đến mức cho dù Tô Mặc nhắm mắt cũng có thể dễ dàng né tránh, không bị chiêu thức của đối phương chạm đến một sợi tóc.

Đám người Mặc Môn lúc trước muốn nhìn nàng thất bại thê thảm, lại không ngờ rằng đối phương bình tĩnh như thế.

Lúc này, càng ngày càng có nhiều người Hạ gia tụ tập đến, chuẩn bị bao vây thiếu niên Tô gia.

Bên môi Tô Mặc hiện ý cười nhạt, tục ngữ nói: mỗi khi xảy ra chuyện lớn, lúc này mới có thể nhận thấy tính cách đặc biệt của con người ta. Kiếp trước Tô Mặc đã quen với sinh tử, đã trải qua nhiều tra tấn giày vò, đã trải qua vô số lần lưu vong, cho nên lúc nàng gặp thời khắc này trong lòng đã vô cùng vững vàng ổn định.

Nàng bỗng nhiên phất tay áo, mấy chục con bướm nhanh chóng bay ra.

Người Hạ gia liền cười lạnh, “Chút tài mọn này có thể đối phó với người bình thường, đối phó với giáp trụ của chúng ta thì hoàn toàn vô dụng.”

Nhưng ngón tay Tô Mặc vung lên, tiếng nổ mạnh đã liên tiếp vang trong đám người.

Ầm ầm…

Ầm ầm…