Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 107-3: Một hắn khác (3)

Đoạn đường này thuyền đi rất chậm, hai người gặp vô số tu sĩ.

Có chính có tà, phàm là những người muốn tấn công bọn họ thì đều bị Tô Mặc một kích đánh tan.

Hiện giờ trình độ bị chú ý của hai người còn tệ hơn là lúc một nam một nữ hồi trước, dù sao hai đại nam nhân chàng chàng thϊếp thϊếp cũng rất hiếm thấy, nhất là ở khu hải vực này.

Xa xa, một đệ tử nội môn Mặc Môn nhìn thấy Tô Mặc, lập tức có chút quen mắt, trước kia cũng có một số đệ tử nội môn đã từng nhìn thấy Tô Mặc cải nam trang.

Thiếu niên kia bỗng nói: “Diệp Tranh sư huynh, huynh nhìn tên tiểu tử kia kìa.”

Diệp Tranh nhíu mi, lẩm bẩm: “Hả? Là hắn.”

Tô Mặc ngồi trên con thuyền trôi bồng bềnh, tư thái cao nhã khiến người ta phải nín thở. Ánh mắt nàng cũng chầm chậm lướt qua Diệp Tranh, dung mạo thanh lệ còn mang hơi thở xinh đẹp, thật sự khiến người ta gặp rồi khó quên.

Tô Mặc nhận ra là người Mặc Môn, trong lòng cũng thả lỏng cảnh giác, đồng thời phát hiện xung quanh bọn họ có rất nhiều hộ vệ, căn bản không giống như cảnh tượng xuất hành của người Mặc Môn. Nàng trầm ngâm một lát.

Nhưng sau khi Diệp Tranh nhìn thấy Tô Mặc thì rất tức giận, lạnh lùng nói: “Ta không thích nhất là loại tiểu bạch kiểm mang bộ dạng xinh đẹp này.”

Thiếu niên bên cạnh lập tức tiến lên, cúi đầu nói: “Diệp Tranh sư huynh, hắn ta rất to gan, cũng dám đến đây, xung quanh nhiều cường đạo như vậy, chẳng lẽ hắn không biết kết thành quần đội sao?”

Diệp Tranh lập tức cười lạnh: “Nam nhân xinh đẹp đều có đầu óc ngu si.”

Thiếu niên kia đáp: “Diệp Tranh sư huynh, huynh cũng rất được mà.”

Diệp ranh ngạo nghễ, “Ta là ngoại lệ.”

“Diệp Tranh sư huynh, hai người này hình như luôn đi theo chúng ta.”

Diệp Tranh khinh thường khoanh tay: “Họ cố ý, muốn chúng ta bảo hộ chứ gì? Phía trước ba dặm chính là cửa vào Yêu giới.”

Diệp Song Song nhô đầu ra nói: “Ca, để hai người họ theo chúng ta đi, dọc đường đều là người xấu, lỡ bọn họ bị đánh cướp thì làm sao bây giờ?”

Diệp Tranh nhíu mi, ánh mắt đảo qua phía Sư Anh đứng ở đuôi thuyền, bỗng cảm thấy hắn ta sâu không lường được. Hắn khẽ cười một tiếng nói: “Tiểu muội đúng là mềm lòng, đối phương đã đi hai người thì nhất định không phải tầm thường, bên cạnh hẳn còn có núi dựa, là nhân vật lợi hại, chúng ta không cần để ý tới bọn họ.”

“Đại ca, vậy không tốt đâu, đều là đồng môn mà, vì sao lại đối xử với người ta như thế?” Diệp Song Song nhận ra Tô Mặc, lúc trước nàng rất thích con mèo đen mà Tô Mặc mang theo. Nàng lập tức đấu võ mồm với Diệp Tranh Tranh, mím mím môi, sắc mặt bất mãn.

Diệp Tranh lạnh lùng nói: “Muội muội, muội không rõ sự đời, vẫn nên để ý một chút.”

Thiếu niên bên cạnh cũng nói: “Không sai, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì cũng đáng đời, chỉ có hai người mà dám nghênh ngang tới gần hải vực Yêu giới. Ta thấy cho dù có là người Mặc Môn thì cũng là hạng ngu xuẩn, loại như thế đi theo chúng ta chỉ sợ sẽ làm chúng ta bị liên lụy.”

Lúc này, cửa vào Yêu giới đã hiện lên đằng xa.

Sóng to quay cuồng không ngừng đánh vào đá ngầm chung quanh, tiếng sóng ầm ầm như sấm sét, khiến đá ngầm cũng phải chấn động.

Đột nhiên, Diệp Tranh như cảm ứng được cái gì, quay đầu nhìn về một con thuyền.

Hơn mười tán tu nhìn chằm chằm thuyền của Mặc gia, ánh mắt sáng quắc.

Đám tặc nhân đó đương nhiên rất cảnh giác, thấy nhiều người thì đều cẩn thận, thấy những người đi lẻ thì lập tức tấn công. Chẳng qua bọn chúng không giống hạng tặc tử bình thường mà đều là người Hạ gia sắp xếp ở đây.

Lúc này bọn chúng nhìn con thuyền của Tô Mặc, nghĩ thầm có phải cũng thuộc đoàn người của Mặc gia phía trước hay không. Bọn chúng không biết, dọc đường Tô Mặc đã tiêu diệt hơn mười ba tên đạo tặc giống vậy rồi.

Từ khi bắt đầu bị đạo tặc Hạ gia tập kích đến khi phát hiện ra thân phận thật sự của đối phương, Tô Mặc không lúc nào chùn tay.

Lúc này nàng cũng phát hiện ra bọn chúng, nàng chỉ cười khẽ một tiếng, chậm rãi đứng dậy, lấy pháp khí cung tiễn sau người ra.

Đối phó với người Hạ gia, nàng chưa từng do dự bao giờ.

Diệp Tranh nhàn nhạt quét mắt nhìn Tô Mặc, cự ly xa như vậy, đối phương lại là tu sĩ, cung tiễn bình thường thì có tác dụng gì?

Tô Mặc nhíu mày, tuy rằng biển rất tối nhưng thần thức nàng có thể nhìn rõ hết thảy. Nàng gài cung tên, nhắm ngay phía đối phương nhưng không phải nơi bọn tặc đứng mà là nơi của người chỉ huy Hạ gia. Nàng thở sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mọi người lập tức cười rộ lên, hắn ta cài tên vậy mà lại không biết phải nhắm vào đâu.

Không trung vang lên tiếng tên vun vυ't, dây cung chấn động rung rung.

Tên chỉ huy đang ẩn nấp bị tên đâm trúng ngực, máu tươi bắn đầy bông tuyết trắng. Hắn ta thét lớn một tiếng, ngã xuống đất.

Nàng lại tiếp tục kéo cung, là hai tên cùng lúc, môi cười lạnh lùng. Thả dây, xa xa lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Sư Anh cười nhẹ ngồi phía sau, nữ tử trước mắt mang vẻ sát phạt quyết đoán khác hẳn kiếp trước.

“Thật lợi hại.” Diệp Song Song đỏ mặt, tâm tình vô cùng kích động.

*

Trong Thiên Không thành, ánh trăng u ám.

Nam tử áo tím tuấn mĩ bước nhanh về phía trước, khí độ hắn bất phàm, phong thần tuấn lãng.

Hắn cho người bên cạnh lui xuống, rồi bước vào một căn phòng tối đen.

Thủ vệ trước cửa nhìn thấy, lập tức kinh sợ quỳ xuống hành lễ. Nam tử nhẹ nhàng phất tay, chậm rãi bước xuống bậc thang. Trong phòng tuy rằng tối đen âm u, nhưng nhờ ánh trăng hắt vào mà có thể nhìn ra đây là một gian phòng cơ quan nhỏ. Nam tử bước vào trong, chậm rãi đảo mắt quanh một vòng.

Chung quanh đều là cơ quan tán loạn, giá sách hơn mười tầng cao cao chồng chất, bốn phía phủ đầy tro bụi.

Trên giường, một nam tử áo trắng đang nằm, tay cầm một quyển sách, nhưng hắn lại đang chợp mắt nghỉ ngơi.

Nam tử áo tím cười khẽ một tiếng, ngón tay chạm vào cơ quan trên đài nhưng lại chạm phải một tầng bụi mỏng. Hắn xoa đầu ngón tay, nói: “Sư Anh ơi Sư Anh, từ trước đến nay ngươi đều thích sạch sẽ, không ngờ nơi này lại loạn thành như vậy, một chút cũng không giống với phong cách của ngươi.

Người trên giường không đáp lời. Nam tử áo tím lập tức tiến lên, lạnh lùng nhìn hắn, “Ta thậm chí còn hoài nghi ngươi có phải đã rời khỏi nơi này hay không, chẳng lẽ đây là cơ quan nhân?”

“Phì.” Nam tử áo trắng trên giường cười khẽ, hắn chậm rãi xoay người, khuôn mặt tuấn mỹ trắng như ngọc, đôi mắt hẹp dài lóe sáng, khóe miệng cong cong nhìn đối phương, vẻ mặt rất ôn hòa thanh nhã.

Nếu Tô Mặc nhìn thấy nam tử này nhất định sẽ chấn động, bởi vì đó chính là Sư Anh.