Tô Mặc chuyển mắt
qua, chậm rãi đi đến trước mặt lão giả, cười cười: “Vốn ta định lưu lại
một mạng người để trở về Hạ gia báo tin, nhưng mà ta đã đổi chủ ý rồi!”
Bỗng nàng đạp một cước lên người lão quản gia, sau đó lại đá thêm mấy
đá, một lần đá xuống đều nghe tiếng xương nứt “răng rắc”.
Xương cốt cả người lão giả đã vỡ vụn mấy chỗ, thê thảm y như những tên kia, cũng nằm trên đất không dậy nổi.
“Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, lão phu chưa bao giờ sợ chết.” Lão giả nghiến răng nói.
“Không vội.” Tô Mặc hơi vẫy tay, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, ngươi còn muốn làm cái gì?” Lão giả trợn mắt nhìn.
“Ta muốn làm gì, ngươi sẽ biết nhanh thôi!” Tô Mặc cười xinh đẹp.
Nàng không chút khách khí để con rối tháo giầy trên chân đối phương ra, là giày Tật Phong tăng thêm nhanh nhẹn.
Băng hồ ngồi cạnh gật gật đầu, tháo giày để con rối làm là được rồi.
Sau đó, con rối lại đeo giầy lên chân mình. Quả nhiên là bước đi như bay.
Tô Mặc rất biết nhìn hàng, vừa rồi lúc đánh nát khôi giáp của đám người
nàng đã biết khôi giáp dùng để phòng hộ bướm nổ, chỉ tiếc chất liệu lại
không tốt, cho nên nàng chướng mắt.
Tô Mặc lại đảo mắt, phát hiện trên thân những người này có một vài pháp khí không tệ, thế là để con
rối đoạt lại toàn bộ. Nàng đứng gần đó nhìn cẩn thận, lẩm bẩm: “Trình độ luyện khí sư Hạ gia quả thật không dám khen, chế tác coi như cũng miễn
cưỡng, chỉ tiếc nguyên liệu tốt như vậy thôi, còn phải sửa chữa một chút mới phát huy tác dụng lớn hơn nữa.”
Nàng đi đến trước lão giả,
đảo mắt qua túi trữ vật trên lưng đối phương, đúng là loại phổ thông của giới tu chân. Tuy tần thường, nhưng Tô Mặc vẫn dùng thần thức thăm dò,
bên trong có ba mươi viên linh thạch nhị phẩm, cũng đủ cho nàng luyện
chế hai mươi cơ quan nhân.
Còn có vài chục thanh pháp khí không
tệ, Tô Mặc nghĩ, chắc đây là toàn bộ tài sản của lão ta rồi. Nàng không
chút khách khí cầm lên lấy làm của riêng, sắc mặt lão giả tái xanh.
Không quan tâm đau đớn trên người, lão hút vào một ngụm khí lạnh, nàng
đúng là đang rút gân lột da lão!
Nàng rất đẹp, vô cùng đẹp, nhưng không biết vì sao nụ cười kia lại khiến lão cảm thấy đau trứng. Tuy
rằng nơi nào đó của lão đúng là đau thật…
Dưới ánh mắt đầy kinh
ngạc của đầu sỏ băng hồ, Tô Mặc đếm pháp khí thu hoạch được lần này,
ngoại trừ khôi giáp, đại khái có khoảng hai mươi kiện pháp khí lực công
kích tốt, nguyên liệu đều là hạng nhất, là pháp khí tốt nhất của Hạ gia. Tô Mặc nở nụ cười vừa lòng.
Hạ gia lần này ra tay hào phóng,
đúng là rất giàu có. Nhưng mà nàng đã đả kích chúng tơi tả, ít nhất lần
này nàng cũng thu hoạch rất phong phú. Hạ gia từ trước đến giờ đều giàu
có nhiều của, người ta đã đưa đồ tốt đến cửa, nàng đương nhiên không lý
do gì không nhận, không nhận là phí phạm.
Đầu ngón tay nàng lướt qua, ấn ký của Hạ gia trên pháp khí đã biến mất.
Đám người Hạ gia rơi cằm đầy đất, giới tu chân chưa từng có người dám cướp thứ gì của Hạ gia, nàng ta lại dám lớn mật làm vậy.
Tô Mặc chuyển mắt sang, khẽ cười nói: “Vừa rồi ta nói không muốn lưu lại
người sống là có hai nguyên nhân, thứ nhất, tu sĩ Hạ gia các ngươi lạm
sát người vô tội, trong tay không biết đã có bao nhiêu oan hồn, tội đáng chết vạn lần. Thứ hai, chuyện ta lấy đồ của các ngươi đương nhiên không thể tiết lộ ra ngoài, tuy rằng tiết lộ cũng không sao, nhưng ta chỉ là
cảm thấy các ngươi đáng chết.”
Dứt lời, một cơ quan nhân bỗng
vung quyền, quản gia bị đánh bay như cọc gỗ. Một con rối khác giơ tay
chém xuống, quản giả Hạ gia đầu cổ đứt lìa, thân thể lung lay ngã quỵ,
máu tươi phun tung tóe.
Cường giả gần đạt Kim Đan kỳ cứ bị gϊếŧ đi như vậy.
Thân thể những người khác cũng bị đánh bay như gỗ mục, dần dần không còn nhúc nhích.
Tô Mặc không có tâm thương hại đối với những người này, bởi vì bọn chúng
ra tay tàn nhẫn vô tình, vong hồn dưới tay vô số, đã sớm nên dùng mạng
mình để cúng tế rồi.
Nàng thu băng hồ vào túi linh thú, những thứ khác cũng nhét vào Thiên Thư.
Tô Mặc híp híp mắt, nghĩ thầm xem ra nên hoàn toàn diệt Hạ gia mới được,
tuyệt đối không thể chùn tay, thế cục Tề quốc hiện tại chính là một cơ
hội.
Ở phía khác, Hoa Tích Dung bước lên phía trước nhìn chăm chú nữ tử trước mắt, hôm nay xem như kiến thức được thủ đoạn tàn nhẫn của
mỹ nhân rắn rết.
Nàng thật đáng sợ, cũng rất vô sỉ.
Hắn bỗng thấy nàng khác với những nữ nhân Ma giới hắn từng gặp, thật thú vị.
“Nữ nhân, gϊếŧ người diệt khẩu tuy tốt, nhưng hủy thi diệt tích mới là biện pháp tốt hơn.” Hoa Tích Dung liếc nhìn đống thi thể trước mặt, lấy một
cái chai ra, đổ chất lỏng màu xanh biếc xuống, thi thể nhanh chóng hóa
thành xương trắng, sau đó chậm rãi hóa thành bột phấn.
Tô Mặc khẽ nhíu mày lui ra sau hai bước, xem ra đây là chuyện hắn thường xuyên làm.
Nốt ruồi lệ lóng lánh dưới mắt hắn, hắn cong môi nói: “Yêu Cơ cô nương,
chuyện vừa rồi ta cũng đã thấy, ngươi có phải cũng muốn gϊếŧ ta diệt
khẩu không?”
Nghe vậy, Tô Mặc nhàn nhạt liếc nhìn hắn: “Ta tin ngươi sẽ không nói ra.”
“Hả? Vì sao?” Hắn cười một tiếng.
“Ta biết ngươi là tên tham tiền, chuyện không có ích lợi ngươi khẳng định sẽ không làm.”
“Lỡ như ta muốn nói thì sao? Lỡ như nói cho Hạ gia, ta có thể giành được chút lợi nào đó thì sao?”
“Vậy ta sẽ nói cho người khác việc ta đã tự mình thử qua.” Tô Mặc cúi đầu
cười, nói lời lỗ mãng, “Kỳ thực chỗ của ngươi không được.”
Hoa
Tích Dung nghe vậy, trán chảy xuống mấy vạch đen (là mấy vạch hay thấy
trong truyện tranh đó), khóe miệng giật giật, bỗng nhiên xoay người đè
nàng một thân cây bên cạnh, tay bóp cổ nàng: “Có tin ta gϊếŧ ngươi ngay
tại đây không?”
Tô Mặc nhìn thẳng vào hắn, cười khẽ: “Vì sao phản ứng của ngươi lại mãnh liệt như thế?”
“Bởi vì ta chợt phát hiện ta có chút ghét ngươi rồi.” Hắn đè chặt nàng, như muốn làm nàng không thở được.
Tô Mặc trừng mắt nhìn hắn, nam nhân này đúng là vui giận bất thường, sát ý trên người hắn cũng không phải giả.
Hắn dùng sức đè nặng nàng, răng rắc mấy tiếng, thân cây phía sau lung lay sắp gãy.
“Ngươi thật sự tin rằng ngươi có thể gϊếŧ người mà thần không biết quỷ không hay?” Khuôn mặt Tô Mặc lạnh nhạt.
“Ta đương nhiên có thể làm được.” Ánh mắt Hoa Tích Dung lạnh băng.
“Nhưng mà sau lưng ngươi lại có người kìa!”
“Đừng hòng phân tán lực chú ý của ta, kỹ xảo của ngươi ta đã nắm rõ rồi.” Hoa Tích Dung cũng không để ý đến nàng, lại cảm nhận được vẻ mịn màng
truyền đến từ đầu ngón tay, khiến hắn không thể không tán thưởng làn da
của nàng đúng là rất hoàn mỹ. Mỗi đêm vtc ôm nữ nhân như vậy, không biết có thể giữ được trong sạch hay không?
“Nhưng thật sự có người mà.”
Hoa Tích Dung chuyển mắt, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân đang đứng đó.
Hoa Tích Dung vẫn đứng yên không nhúc nhích, y phục hoa lệ khiến hắn càng
thêm phong thần như ngọc, xinh đẹp bất phàm. Hắn không nói một lời, đột
nhiên rút vũ khí kỳ quái bên hông ra nhắm ngay người phía sau, đỗng thời cầm cổ tay Tô Mặc, ra lệnh: “Nữ nhân, đứng sau lưng ta.”
Nhìn
nam tử trước mặt, trường bào đen thêu hoa văn bạc, dưới mũ trùm đầu là
gương mặt tuyệt sắc, cằm dưới trơn bóng phiếm ánh chiều, môi mỏng vô
tình, sợi tóc trắng chậm rãi bay theo gió, phiêu dật lạnh băng như tiên
giáng trần.
Hoa Tích Dung cười cười, tà mị nói: “Vì sao ta lại gặp ngươi? Ngươi đúng là âm hồn không tan!”
Cơ Bạch nhàn nhạt đáp: “Ngươi và ta một trắng một đen, ban ngày và ban đêm luôn có thời khắc giao thoa.”
“Chẳng lẽ là nói hai chúng ta gặp nhau là trước khi bình minh hay sao? Nhưng lúc đó lại rất tối.”
Tô Mặc ngẩn ra, không ngờ nàng vị công tử Cơ Bạch đã lâu không thấy này
lại xuất hiện ở đây. Nhưng mà lúc trước nàng mặc nam trang, hắn không
thể liên hệ với nàng bây giờ được.
“Ta và ngươi vốn có thể nước giếng không phạm nước sông, nhưng ngươi lại quá tay rồi.” Cơ Bạch nhàn nhạt nói.
“Cơ Bạch công tử, trong ký ức của ta, ở nhân giới ta cũng không làm chuyện
gì thương thiên hại lý cả, chẳng lẽ ngươi thấy ta đẹp hơn ngươi cho nên
luôn không vừa mắt ta?” Hoa Tích Dung tận lực nghiêng đầu, gió nhẹ thổi
bay vạt áo hắn, khuôn mặt như cười như không, giọng nói cố ý dùng vẻ tà
mị.
“Ta chỉ đi ngang qua đây, cảm nhận được nơi này có trận văn
dao động, hơn nữa còn có mùi hóa thi tán độc đáo của Ma giới, nói vậy
ngươi cũng chẳng làm chuyện tốt gì ở đây.”
“Chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta.” Hoa Tích Dung mở hai tay, nhíu mày, “Không tin ngươi có thể hỏi nàng.”
Cơ Bạch nhìn về phía Tô Mặc, thản nhiên hỏi: “Cô nương, cô không sao chứ?”
“Đa tạ Cơ công tử quan tâm.” Nàng khẽ thi lễ với hắn, nàng biết người này
có thể nhìn rõ mọi việc, nhưng không ngờ hắn lại biết cả chuyện hủy thi
diệt tích vừa rồi.
“Ngươi biết ta?” Cơ Bạch đánh giá nàng.
“Ta là phu nhân của vnd, các hạ là Thần Sử núi Côn Luân, ta đương nhiên biết các hạ.”
“Trên người ngươi đúng là có hơi thở của vnd.” Cơ Bạch nhàn nhạt nói: “Một khi đã vậy, ngươi đi qua cạnh ta đi.”
Hoa Tích Dung nhíu mày, đôi mắt đen lóe tia sáng u ám, cười nhạo: “Cơ Bạch, mũi ngươi đúng là linh mẫn hơn cả chó, bất kể xa cỡ nào cũng nghe mùi
được, khứu giác của ngươi còn nhạy bén hơn hai còn linh cẩu ta nuôi ở Ma giới nữa.”
Nói rồi hắn kéo tay Tô Mặc, căn bản không định buông ra.
Cơ Bạch cũng nắm một tay Tô Mặc kéo về phía mình: “Ngươi buông nàng ra.”
“Không buông, đạo bất đồng bất tương vi mưu*, nàng sẽ không đứng cùng ngươi.” Hoa Tích Dung túm chặt tay Tô Mặc.
(*) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Câu này của Khổng Tử, nghĩa là không
cùng chí hướng/quan điểm/nghề nghiệp thì không thể bàn luận, trao đổi
được.
“Ngươi muốn dùng nàng làm con tin sao? Thủ đoạn của ngươi vẫn luôn như thế.” Cơ Bạch hơi dùng sức.
“Ta là bằng hữu của nàng, ngươi đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Hoa Tích Dung cũng dùng sức.
“Ta nhìn ra được ngươi muốn gây rối với nàng.”
“Ngươi hiểu lầm rồi!” Hoa Tích Dung vẫn mỉm cười: “Chẳng lẽ mỗi lần gặp mặt
ngươi đều giao tranh với ta vậy sao? Không có một lần ngoại lệ được
sao?”
Hoa Tích Dung và Cơ Bạch, một người mỉm cười, một người mặt không chút biểu cảm, thậm chí họ căn bản không để Tô Mặc vào mắt, chỉ
lo giằng co, nhìn chằm chằm đối phương.