Bầu trời trong xanh, trên dưới Kim Ngu Đường đều vui vẻ hòa thuận.
Một nam tử cực đẹp mặc áo lam ngồi trước cửa sổ, nhìn làn khói mỏng nhàn nhạt xinh đẹp trong hồ sen.
Thường ngày hắn thích ngao du sơn thủy, thích cảnh đẹp, ánh mắt nhìn dòng nước trong xanh chảy xuống từ từ, thật sự rất đẹp và yên tĩnh.
Bóngnam tử tuyệt thế tuấn tú phản chiếu xuống mặt hồ, tư thái lười biếng,tuấn mỹ vô trù, hắn đưa mắt ra xa, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đi ngang qua hành lang, sau đó, bên môi mang chút ý cười như có như không.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng cầm một ly rượu Bồ Đào, mi mục như họa, nhưng tâm tư lại hướng về phía xa.
Hôm nay, Yêu Cơ cô nương mới tới thật sự là mỹ lệ động lòng người, kể từ khi Ngu Nhiễm gặp nàng đã cảm thấy hơi thích rồi.
Ngu Nhiễm từ từ phe phẩy cây quạt, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc mình làm sao lại thích nữ tử này?
Hắn từ trước đến giờ tính tình lạnh lùng, hơn nữa tâm cao khí ngạo, lần này vậy mà lại động tâm, thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ chính là theo như lời cổ nhân nói: "Quan quan thư cưu tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu*."
(*) Một đoạn trong bài thơ Quan Thư 1, nằm trong tập Kinh Thi của Khổng Tử.
Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu.
Nghĩa là: Người con gái đẹp, dịu dàng, nết na, luôn là người các quân tử mong lấy về làm vợ.
Bất tri bất giác, hắn đã nhìn theo bóng dáng nữ tử kia đi vào một gianphòng, trái tim đột nhiên rối loạn, đập bịch bịch, giống như mặt hồ mùaxuân lăn tăn gợn sóng, đồng thời trái tim giống như có một cành liễuđang bay bồng bềnh!
Nhưng mà, Ngu Nhiễm mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, hình như đã từng xảy ra, lại có chút hư ảo, thế nhưng hắn lại không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Hắn có một cảm giác kỳ quái, cứ như sau khi hắn suy nghĩ nhiều, mọi thứ trước mắt cũng sẽ biến mất không còn gì nữa.
Ánh mắt hắn vẫn rơi vào căn nhà trước cửa kia, mê muội. Mà cả người hắn đều bao phủ bởi sương mù xung quanh, phảng phất giống như tiên giáng trần.
Tuy nhiên một tia nắng trước mắt đột nhiên bị chặn, một bóng đen đi tới từbên cạnh, Chu tiên sinh nhẹ nhàng vén vạt áo lên ngồi trước mặt hắn, nởnụ cười thản nhiên với hắn, khuôn mặt và thần sắc của Chu tiên sinh đềurất mơ hồ, "Nhiễm công tử, thời tiết hôm nay rất tốt!"
Ngu Nhiễm lẩm bẩm nói: "Thời tiết thật không tệ, cảnh sắc trong Kim Ngu Đường cũng đặc biệt tốt."
Chu tiên sinh phe phẩy quạt lông, nhỏ giọng nói: "Công tử vẫn thích Yêu Cơ cô nương như trước sao?"
"Đương nhiên." Ngu Nhiễm rũ mắt, nếu là trước kia hắn sẽ không thừa nhận.
"Nhưng mà thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh tình, lời thật lòng thì khó nghelợi cho hành vi, có lời này thuộc hạ không thể không lập tức nói ra."
"Chuyện gì?" Ngu Nhiễm đưa mắt nhìn qua, nhẹ nhàng nhấc chân lên, không biếthắn rốt cuộc có ý đồ gì? Hắn cầm quạt đặt nhẹ ở bên môi, cảm giác câyquạt đang nắm trong tay này rất quen thuộc.
Chợt ánh mắt hắn dichuyển sang dây đeo bạch ngọc đang nhẹ nhàng đong đưa trên quạt, khôngsao, đúng là cây quạt đầu tiên của hắn.
Lúc này vẻ mặt Ngu Nhiễm hơi khác thường.
Hắn nhớ rõ ràng nó đã bị phá hủy, nhưng cây quạt trước mắt này là chuyện gì đây
Trước mắt là mộng hay là ảo?
Giọng nói Chu tiên sinh mang theo ba phần nhẹ nhàng, hết sức khẳng định:"Điều tại hạ muốn nói chính là cái này Yêu Cơ cô nương căn bản khôngthích hợp với các hạ, huống chi Văn Nhân công tử cũng rất thích Yêu Cơ,hơn nữa hơi thở đào hoa sát trong mệnh của nàng ta rất nặng, sợ là người không tranh lại Văn Nhân công tử, cuối cùng còn phải chịu thiệu hại."Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu rọi xuống gương mặt hắn, khó có thể phânbiệt là có cười hay không.
"Hả?" Ánh mắt Ngu nhiễm nhàn nhạt nhìn xuống, trong con ngươi đen nhánh dần dần hiện lên mây mù, trong lòngcảm thấy hơi hoảng hốt.
Ngu Nhiễm không thích người khác nói như vậy, thậm chí cảm thấy lời này có chút chói tai.
Văn Nhân Dịch? Văn Nhân Dịch chẳng lẽ lợi hại lắm sao?
Hắn nhíu mày, khóe môi xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên. Trong lòng mang theo vài phần khinh thường, có chút không kiên nhẫn.
Lời này hình như hắn có cảm giác đối phương đã nói qua vô số lần, nhưng bây giờ lại giống như lần đầu tiên nói ra. Ánh mắt Ngu Nhiễm trôi xa, trầmngâm thật lâu, cảm thấy mọi thứ hình như có chút không chân thật.
Trong đầu luôn có một ít suy nghĩ hỗn loạn, hắn không khỏi ngẩn ngơ, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Nhìn mọi thứ trước mắt, hắn có chút không nỡ, hắn còn muốn chờ Yêu Cơ lâuthêm một lát, càng không muốn nghe người khác nhắc tới Văn Nhân Dịch cao tay hơn mình. Hắn dứt khoát hít một hơi thật sâu.
Ngu Nhiễm ngước mắt nhìn lên, lạnh nhạt nói: "Vì sao ngươi cho là ta không tranh lại Văn Nhân Dịch?"
"Tất cả mọi người đều nói như vậy." Chu tiên sinh hơi cười cười nói.
"Không sai, ta cũng cảm thấy như vậy, Nhiễm công tử ngươi vẫn kém hơn một bậc."
Một phía khác, ánh mặt trời tối đi mấy phần, lại có người xuất hiện bêncạnh Ngu Nhiễm, là một nam tử mặc phục sức lưới đánh cá, hắn cúi ngườighé vào bên tai Ngu Nhiễm, cười híp mắt nhẹ giọng nói: "Nhiễm công tử,tại hạ rất thường hay thấy Yêu Cơ cô nương đi cùng với Văn Nhân côngtử."
Chu tiên sinh cũng nói: "Tại hạ cho là, Yêu Cơ cô nương thích nhất giọng nói Văn Nhân công tử."
Nam tử kia cũng cười nói: "Nam nhân lãnh khốc tự nhiên có người mê luyến."
Chu tiên sinh vuốt ve quạt lông, chậm rãi nói: "Nhiễm công tử nếu khôngbằng Văn Nhân công tử, cần gì phải canh cánh trong lòng? Cần gì nhớnhung nàng ấy nữa đây?"
Nam tử kia tiếp lời: "Đúng! Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không bằng sớm buông tay đi thì hơn."
"Yêu Cơ cô nương xinh đẹp như thế, nhất định Văn Nhân công tử cũng rất yêuthích phải không? Hai người bọn họ mới là một đôi trời đất tạo nên."
"Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, Nhiễm công tử cầu không được chínhlà khổ, không bằng sớm ngày buông tay, sớm buông tay đi thôi."
Hai người ngươi một lời ta một câu, từng chữ từng câu đều đả kích vào lòng tin của Ngu Nhiễm.
Đôi mắt hẹp dài của Ngu Nhiễm mở ra, trong lòng phiền não, sau đó mặt màychuyển một cái, cười khẽ một tiếng nói: "Hai người các ngươi hôm nay sao thế nhỉ? Ta không bằng Văn Nhân Dịch thì thế nào? Ngươi quên bản côngtử là làm gì rồi sao?"
Nam Tử mặc phục sức lưới cá bất đắc dĩ buông tay cười, "Nhiễm công tử thật đúng là vô cùng tự tin."
Ngu Nhiễm đặt cây quạt lên bờ môi, liếc xéo hai người, hừ nhẹ một tiếngnói: "Thật ra thì phương pháp đối phó một nữ nhân rất đơn giản, trongsách bản công tử đã từng viết rất nhiều biện pháp, nếu như nói Yêu Cơ cô nương này không trải đời, ngây thơ vô tri, bản công tử có thể mang nàng nhìn hết phồn hoa thế gian. Nếu như Yêu Cơ cô nương từng trải tangthương, bản công tử liền mang nàng đến trước hoa dưới trăng, chàng chàng thϊếp thϊếp. Nếu như Yêu Cơ cô nương đã gặp vô số loại người, thôngminh cơ trí, bản công tử liền mặt ngoài như gần như xa với nàng, kì thực là dây dưa đến cùng, để cho nàng lo được lo mất, khiến nàng kinh hỉkhắp nơi."
Chu tiên sinh cười nói: "Cho nên hôm qua người mới tặng cho nàng một bộ vũ phục màu trắng có đúng hay không?"
Nhớ tới bộ vũ phục màu trắng kia, Ngu Nhiễm cong môi, chỉ cười không nói.
Hắn thật sự hao phí rất nhiều tâm tư.
Vậy mà, nam tử mặc phục sức lưới cá lại nói: "Đẹp thì đẹp, chỉ là mới vừarồi ta mới thấy Văn Nhân công tử đi đến chỗ Yêu Cơ, Nhiễm công tử, muônvàn cẩn thận chớ bị Văn Nhân công tử vượt lên trước. Đến lúc đó làm giá y thay người khác cũng không phải là chuyện tốt lành gì."
Ngu Nhiễm lập tức nhíu mày, "Sao không nói sớm?"
Đối phương nói thật nhỏ: "Nhưng mà bây giờ công tử đi qua vẫn còn kịp."
Ngu Nhiễm đứng lên, dưới cửa sổ sóng gợn lăn tăn, mặt hồ phản chiếu bóng dáng cao lớn màu lam.
Hắn tung người nhảy xuống khỏi cửa sổ, đạp nước bay vυ't lên không mà đi, dáng người bồng bềnh.
Khi hắn bước vào bên trong nhà, khi nhìn thấy nữ tử xinh đẹp mặc vũ phụcmàu trắng đang ngồi đó, hắn vốn là vô ý cũng không khỏi ngẩn ngơ, đángtiếc là cách một bức bình phong, thân thể như ngọc, dáng vẻ thướt thamềm mại, vô cùng uyển chuyển, chỉ mơ hồ chứ không rõ ràng nhưng cũng làtăng thêm mấy phần mỹ cảm mông lung mị hoặc. Vũ phục màu trắng kia thậtsự là quá đẹp, mặc ở trên người nàng còn đẹp hơn cả không mặc, ánh mắthắn lưu luyến dừng trên bóng dáng đó hồi lâu. Ngu Nhiễm có chút tự đắccười.
Lần này cuối cùng cũng không để Văn Nhân Dịch vượt lên trước không phải sao?
Nữ tử đi ra từ sau tấm bình phong, nàng nhìn về phía Ngu Nhiễm, nhếch môicười, hỏi "Nhiễm công tử, y phục ta rất thích, ngươi cảm thấy đẹpkhông?"
"Rất đẹp." Ngu Nhiễm nhìn nàng, tim không khỏi đập nhanh.
Yêu Cơ mị hoặc cất tiếng cười, nàng nhẹ nhàng ngoắc ngón tay với hắn, rồinhẹ nhàng vuốt ve cổ Ngu Nhiễm, chậm rãi kề sát vào. Sau đó, bờ môi nàng kề sát tai hắn cười, vươn hai tay vòng ra sau lưng hắn.
"Nàng muốn làm gì?" Ngu Nhiễm có chút khó tin, nhưng lại rất vui mừng, nhỏ giọng hỏi.
"Công tử không phải đã nói yêu thích ta sao, mà ta cũng thích công tử." Nàng yêu mị cười một tiếng.
Song khi nàng hướng tới gần hắn, Ngu Nhiễm đã cảm thấy hình như có nhiều chỗ không đúng.
Nữ tử trước mắt nhìn hắn cười, nụ cười bên môi mị hoặc xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là nụ cười của Yêu Cơ.
Ánh mắt của nàng đen nhánh, vẻ mặt mơ mơ hồ hồ, nhưng cơ trí quyến rũ thua yêu Cơ, càng thiếu mất một phần nghiêm túc.
Ngón tay nhọn thon dài của đối phương từ từ mơn trớn bên tai hắn, cứ nhưđang đàn một giai điệu tuyệt vời trên thân thể hắn. Nàng chuẩn bị đưatay cởi nút áo của hắn ra, đôi môi mê người chậm rãi kề gần môi NguNhiễm. Nhưng ánhmắt mơ mơ màng màng của Ngu Nhiễm từ từ trong suốt, hắnkhẽ rùng mình, Tô Mặc tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy đốivới hắn, tuyệt đối sẽ không chủ động hôn hắn. Hắn lập tức hiểu ra, nữnhân này tuy có dung mạo rất giống như Tô Mặc nhưng không phải Yêu Cơthật sự mà hắn thích.
Hắn bỗng nhiên đưa tay giữ chặt cổ tay đốiphương, lui về phía sau hai bước, tránh né môi của nàng, ánh mắt lạnhlùng nhìn nàng ta chăm chăm.
Hắn thấp giọng hỏi: "Ngươi không phải là Yêu Cơ thật đúng không?"
Nụ cười của Yêu Cơ cứng đờ, nàng ta chậm rãi nhìn Ngu Nhiễm, nhẹ nhàng mơn trớn hai má của mình, từ từ than nhẹ một tiếng nói: "Nhiễm công tử làmmột giấc mơ đẹp chẳng lẽ không được sao? Dù sao trước mắt cũng tốt hơnthực tế rất nhiều, ít nhất có ta ở đây với ngươi, cũng nguyện ý cùngngươi Vu Sơn mây mưa, nếu phát hiện chân tướng công tử cần gì phải nóira, về sau chẳng lẽ là muốn cô đơn một mình?"
"Ngươi nói cái gì? Cái gì một mình?" Vẻ mặt Ngu Nhiễm không hiểu hỏi.
Dứt lời, vẻ mặt của nàng ẩn hiện nụ cười mê người, vươn ngón trỏ ra "Xuỵt"một tiếng, từ từ phai mờ, sau đó đã hóa thành một làn khói mù tản đi.
Ngu nhiễm không khỏi sững sờ, đưa tay ra sờ sờ, Yêu Cơ trước mắt lại có thể biến mất trong hư không.
Một người mới vừa sống sờ sờ lại biến mất trước mắt mình, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Ngu Nhiễm đứng trong phòng nhìn quanh, chỉ riêng nàng ta là biến mất tăm hơi.
"Nhiễm công tử? Người sao vẫn còn ở nơi này? Yêu Cơ cô nương đâu?" Nam tử kia tiến lên vỗ nhẹ bờ vai của hắn.
Ngu Nhiễm chuyển mắt sang nhìn hắn, có chút chần chờ, giọng điệu hoài nghi: “Hạ Phong, ta nhớ ngươi đã rời khỏi Kim Ngu Đường rồi mà, vì sao vẫncòn ở đây? Ngươi cũng không phải là thật có đúng không?”
Hạ Phong ngẩn ra, một lúc sau mới cười gật đầu: “Thực sự là không gì gạt đượccông tử, vốn công tử ở trong này cũng rất tốt, có thể có đêm xuân với nữ tử người thích, vì sao người phải nói ra chân tướng vậy? Thế nhân đềusay chỉ mình ta tỉnh, loại cảm giác thống khổ này không phải người bìnhthường có thể chịu được, công tử thật sự đã lâm vào khốn cảnh rồi.”
Sau đó, Hạ Phong chậm rãi lui về phía sau, biến mất không còn nữa.
Ngu Nhiễm hít vào một hơi, đi ra khỏi phòng, Chu tiên sinh đứng cách đó không xa, khuôn mặt mơ hồ đang nhìn hắn.
Hắn lạnh lùng nói: “Chu tiên sinh, ngươi cũng là giả có đúng không?”
“Nhiễm công tử sao lại nói như vậy?” Vẻ mặt Chu tiên sinh khó hiểu.
“Ngươi đương nhiên là cũng giống như bọn họ, còn nữa, bình thường ngươi thích uống trà, sao nay lại thay đổi khẩu vị?”
“Một khi đã vậy, công tử quả là người thông minh, nhưng người thông minhluôn phải sống rất đau khổ, công tử vẫn nên tự giải quyết cho tốt đi.”Chu tiên sinh chậm rãi thi lễ với hắn, lui ra sau rồi cũng tan biếntrong không gian.
Ngu Nhiễm đi đến từng chỗ trong Kim Ngu Đường,lần lượt phát hiện ra những sơ hở, cũng theo đó mà có rất nhiều ngườibiến mất, từng người từng người. Cuối cùng, lòng hắn trăm mối cảm xúcngổn ngang, hắn sải bước ra sân nhìn khắp Kim Ngu Đường, lạnh lùng nói:“Ta rõ ràng đang ở hải vực Tề quốc, rõ ràng đang ở cùng khanh khanh vàSư Anh, vì sao lại xuất hiện ở Kim Ngu Đường? Tất cả mọi thứ đều là giảcó đúng không?”
Trong chốc lát, cảnh tượng trước mắt hóa thành mây khói, tan biến hoàn toàn.
Hắn đứng một mình giữa hoang mạc, xung quanh không có một ai, cảnh tượng hỗn độn. Gió lạnh gào thét, tịch mịch thê lương.
Sắc trời dần tối, những tiếng kêu kỳ quái vang lên không dứt, tràn ngậptuyệt vọng oán độc, dường như là quái thú ăn giấc mộng, Ngu Nhiễm cảmthấy mình đang toát đầy mồ hôi lạnh.
Hắn dần dần hiểu ra mình đang ở đâu, dần dần biết mình đang gặp chuyện gì.
Không sai, đây là bảo vật gây ảo cảnh của Vô Song thành, trong mộng Trường Sinh, nhất mộng hoàng lương.
Cho dù chỉ ngủ một canh giờ, thì trong mộng đã trải qua cả một đời.
Có thể là mộng đẹp, có thể là ác mộng, nhưng một khi phát hiện ra sự thậtthì phải trải qua mấy chục năm, mấy trăm năm, mấy ngàn năm, thậm chítrên vạn năm ở thế giới cô độc không một bóng người. Cô độc trong mộng,thậm chí còn đáng sợ hơn cả tử vong.
Vật này là dùng để đối phókẻ địch tính tình ngoan cố, chỉ cần để đối phương ngủ một giấc thì cóthể khiến kẻ đó đi vào thế giới trong mơ. Nếu là người thông minh pháthiện ra mình đang nằm mộng, những người chung quanh sẽ lập tức biến mất, bản thân mình thì kẹt bên trong vạn năm không thể ra. Còn người nguxuẩn sẽ sống mơ mơ màng màng trong mộng, chết rồi sinh, sinh rồi lạichết. Sinh sinh tử tử, không ngừng dây dưa. Đến khi tỉnh lại thật sựrồi, thì khó mà phân được hiện thực và ảo cảnh.
Tóm lại đối với mỗi người mà nói, một mình ở trong mơ vạn năm là một loại hành hạ vô cùng tàn khốc.
Mặc dù chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng lại có thể nhìn thấy vô số cảnhtượng trong mộng, trước mắt tất cả đều là giả, thế sự xoay vần, báchchuyển thiên hồi, trăm năm, ngàn năm, vạn năm.
Thật sự là đời như giấc mộng, mộng như đời người, nhưng thông minh như hắn, làm sao có thể không nhìn ra manh mối trong mộng cảnh.
Lúc này, Ngu Nhiễm đau đầu không thôi, nếu không có người bên ngoài gọi hắn, chỉ sợ hắn vĩnh viễn khó có thể tỉnh lại được.
Hắn chợt khổ sở nghĩ đến, mẫu thân của hắn chẳng lẽ muốn hắn lâm vào cảnhtrong mơ, dần dần thích một nữ tử khác. Hoặc là để hắn cô độc ngàn nămtrong mộng, trải qua tang thương cả đời, tỉnh lại đã thay đổi tâm tình,hoàn toàn quên nữ nhân mà hắn yêu.
Nghĩ tới những thứ này, trong mắt Ngu Nhiễm lộ ra một tia không cam lòng.
"Nhiễm Nhiễm." Bỗng nhiên, một giọng nữ dịu dàng vang lên, âm thanh hiền lànhdễ nghe xuyên thấu cảnh trong mơ, hiển nhiên đã đánh thức Ngu Nhiễm từtrong ảo cảnh.
Lúc này trước mắt Ngu Nhiễm tối lại, cảm thấy mình vô cùng buồn ngủ.
"Nhiễm Nhiễm, con rốt cuộc thích dạng nữ nhân nào? Con gọi nàng là gì? Nói cho mẫu thân biết?" Phụ nhân kia lập tức cúi người hỏi bên tai hắn.
"Nàng là khanh khanh." Ngu Nhiễm không nhúc nhích, cũng không mở mắt, lòng vẫn còn sợ hãi với cảnh trong mơ.
"Nhiễm Nhiễm, khanh khanh là ai ?" Giọng phụ nhân có chút nghi ngờ khó hiểu.
"Nàng chính là Yêu Cơ Kim Ngu Đường điên đảo chúng sinh.” Ngu Nhiễm lười biếng nói.
Yêu Cơ Kim Ngu Đường? Mắt phượng của Viện phu nhân nhếch lên, ánh mắt lóe vẻ khó tin
Ngay sau đó, bà vươn tay hung hăng vỗ vào đầu Ngu Nhiễm. Ngu Nhiễm lập tức bị đau mở to hai mắt, "Sao ngươi đánh ta?"
"Không đánh thì làm sao biết con có tỉnh lại hay không? Làm sao biết ngươi cóphải đang nói mớ hay không?" Viện phu nhân lạnh lùng trừng mắt liếc hắnmột cái, "Nương làm việc cực kỳ cẩn thận, ta nghĩ đến lỡ như con tỉnhra, không cẩn thận để con chiêm bao mấy vạn năm thì sao? Chờ con tỉnhlại rồi quên luôn mẫu thân? Bản phu nhân chẳng phải là ăn trộm gà bấtthành còn bị ăn mất nắm gạo? Việc nhi tử nhận mẫu thân như vậy trước kia chưa từng xảy ra. Lần này ta chỉ phạt nhẹ con thôi, về sau nếu conkhông nghe lời, như vậy ta liền để cho con ngủ trong mộng mấy trăm nămluôn."
Ngu Nhiễm nghe vậy thì sờ sờ mũi, từ từ ngồi dậy.
Viện phu nhân cũng đứng dậy, tay bà thu hồi một cái hộp, bên trong chính là “Trong mộng Trường Sinh, nhất mộng hoàng lương”.
Ánh mắt Ngu Nhiễm quét một vòng xung quanh, chớp chớp, không ngờ mình đang ở trong thuyền hạm của Vô Song thành.
Hắn nhíu nhíu mày, một lát sau mới tỉnh táo lại hoàn toàn, sau khi ngủ thìhắn không còn biết gì nữa, như vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn biến đổi kỳ lạ, trong lòng có chút cảm giác nóikhông ra lời. Thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình bị Sư Anh bán đứng?
Namnhân như trích tiên, tao nhã lịch sự, dịu dàng như ngọc đó, lại còn làkỳ tài đệ nhất thiên hạ tiếng tăm lừng lẫy, một trăm năm trước cứu người đời khỏi dầu sôi lửa bỏng, nhìn thế nào cũng không thấy liên quan đếnhai chữ lừa gạt. Hơn nữa bất luận kẻ nào gặp được Sư Anh cũng tuyệt đốisẽ không cho hắn là một tên tiểu nhân vô sỉ hèn hạ.
Sư Anh, namnhân như vậy nhất định là người thông minh, điểm này không thể nghi ngờ. Nếu mình không ở trong Sư Anh tiểu trúc, có lẽ Anh tiên sinh khôngmuốn chọc phải phiền toái! Như vậy hắn có thể đã giao mình và Yêu Cơra.
Trong lòng hắn rùng mình, vội vàng hỏi: "Mẫu thân, Yêu Cơ cô nương đâu?"
"Con thật sự nhớ mãi không quên Yêu Cơ cô nương, trong mộng cũng gọi tênnàng ta." Trong mắt Viện phu nhân lộ ra mấy phần châm chọc.
"YêuCơ không ở cùng con? Khi con ngủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ngu Nhiễmchỉ sợ chọc giận phụ nhân trước mắt, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.
"Không có gì, lúc đó ta chỉ thấy một mình con." Viện phu nhân cười lạnh mộttiếng, "Nhưng mà, ta muốn gặp mặt Yêu Cơ cô nương kia một lần."
Hôm nay, danh tiếng Yêu Cơ càng ngày càng lan xa, càng lúc càng lớn.
Viện phu nhân dĩ nhiên đã từng nghe nói đến Yêu Cơ Kim Ngu Đường, cũng nghenói Yêu Cơ đã hoàn toàn thắng Đinh đại gia của Bách Hoa Đường.
Thậm chí, Yêu Cơ còn không để thái đẩu trong giới vào mắt, là một nữ nhânxinh đẹp vô cùng kiêu ngạo. Đường chủ Kim Ngu Đường và Yêu Cơ Kim NguĐường, đây chính là gần quan được ban lộc!
Lẽ ra thì hai ngườicũng có một chút xứng đôi. Nhưng tổng lại mà nói, thân phận Yêu Cơ bâygiờ rất khó có thể xứng với thế tử Vô Song thành. Nghĩ đến những thứnày, trong lòng Viện phu nhân lập tức rơi vào tình cảnh khó cả đôiđường.
Nhưng mà Viện phu nhân thoát khỏi cảm xúc buồn bực rấtnhanh, bà lạnh lùng nói: "Mặc kệ như thế nào, con cũng đã đến tuổi thành thân rồi, hiện tại thành chủ Vô Song thành chỉ có một mình con là contrai độc nhất, còn có vô số người ở mơ ước vị trí chí cao vô thượng đó.Cho nên Nhiễm Nhiễm con hẳn nên sớm sinh hài tử mới phải, nương sẽ anbài cho con mấy người thông phòng, ngủ mấy buổi tối, những nữ nhân kiaqua mười tháng là có thể sinh, như vậy cũng tốt, sớm chặt đứt ý nghĩ của một số người đê tiện vô sỉ đi."
Ngu Nhiễm từ từ ngồi dậy, cườimị hoặc, dáng vẻ lười biếng nói: "Nương, không bằng người an bài một ítphi tử cho phụ vương đi, sớm ngày sinh ra một đệ đệ không phải hay hơnsao."
Ánh mắt Viện phu nhân tức giận, lập tức vươn tay đánh mạnhvào má Ngu Nhiễm. Ngu Nhiễm vội vàng né người sang một bên, cầm cổ taycủa Viện phu nhân lại, "Mẫu thân, con chỉ muốn nói với người, bản thânmình còn không muốn thì cũng đừng ép uổng người khác.”
"Nói như thế nào?" Viện phu nhân lạnh giọng hỏi.
Ngu Nhiễm thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Thế gian này, tuy nam cưới nữgả chú ý môn đăng hộ đối là đúng, nhưng nam nhân nếu cả đời nếu cướikhông được nữ nhân mình yêu thì còn có ý nghĩa gì? Giống như phụ thân cả đời này chỉ cưới một mình nương là đủ, năm đó hai người dẹp được tất cả nghị luận của mọi người, mới có thể một đời một đôi, cho nên nhi tửcũng tuyệt không thể tùy tiện ở cùng một nữ nhân khác."
Hai mắt Viện phu nhân lập tức tỏa sáng, thân là nữ nhân, bà cảm thấy lời của con có chút đạo lý.
Lúc này, Ngu Nhiễm len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Viện phu nhân, thấysắc mặt bà hòa hoãn nên tiếp tục ra vẻ nghiêm túc nói: "Mà thân phận thế tử Vô Song thành này của con cũng đủ cao, còn cần cưới nữ nhi của nhàquý tộc khác để kết thân hay sao? Huống chi con đã là thế tử Vô Songthành cao cao tại thượng, như vậy chẳng phải cưới bất kỳ nữ nhân nàocũng được sao? Vì sao lại không thể là Yêu Cơ cô nương?”
Viện phu nhân gật đầu một cái, cảm thấy những lời này của nhi tử thật sự là làmcho người ta cảm động. Huống chi, trong lòng bà cũng có chút phảnnghịch, cảm thấy những dòng dõi quý tộc kia chỉ là vì lợi ích của họ.Như vậy có ai thật sự lo lắng cho con mình đâu.
Cho nên, nàngcũng chỉ có một con đường để đi, đó chính là thúc đẩy việc này. Dù sao,nàng cũng không muốn an bài hôn sự lộn xộn cho con trai của mình.
Viện phu nhân lên tiếng hỏi: "Nhiễm Nhiễm, con thích Yêu Cơ cô nương nhưvậy, Yêu Cơ cô nương đó thật sự có rất nhiều ưu điểm sao?"
NguNhiễm lại nói: "Ở trong lòng con mẫu thân mới là nữ nhân có nhiều ưuđiểm nhất, Yêu Cơ nhất định là kém hơn người." Viện phu nhân biết nhi tử đây là đang lấy lòng bà nhưng vẫn không nhịn được nói: "Thật là ba hoa, đã như vậy, ta sẽ đi cầu hôn với nhà nàng."
Ngu Nhiễm cười cười, biết Viện phu nhân đã hướng về mình, cũng khó có thể mở miệng nói: "Tuy người con thích chỉ có nàng, nhưng mà, nàng đã gả cho Văn Nhân dịchrồi."
Dĩ nhiên hắn có một câu còn chưa nói —— mối hận đoạt thê,không đội trời chung. Viện phu nhân cũng hít sâu một hơi, không ngờ khẩu vị con trai bà lại nặng như vậy, nhất thời bà không biết nên nói gì.
Yêu Cơ lại là một phụ nhân đã thành thân, hơn nữa còn là thê tử của biểu huynh Văn Nhân Dịch.
Cho dù, Yêu Cơ là một nữ tử phong trần bà cũng sẽ nhận, đáng tiếc đã thành thân mất rồi.
Viện phu nhân vô cùng chung thủy với hôn nhân, đương nhiên cũng cho rằng nam nhân nữ nhân đều sẽ phụ trách với nửa kia của mình.
Kể từ ngày bà gả cho thành chủ Vô Song thành, có rất nhiều nữ nhân nhìnchằm chằm vị trí của bà, người người vô sỉ hạ lưu, thủ đoạn tầng tầnglớp lớp, cho nên bà mới có thể càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càngtàn nhẫn. Bà căm hận nhất là những tiểu tam phá hư gia đình của ngườita.
Vì vậy, sắc mặt Viện phu nhân lập tức trầm xuống, "Nhi tử,làm người không thể không phúc hậu, ở bên ngoài con có thể hồ đồ, làmKim Ngu Đường cái gì, viết sách, viết thoại bản, diễn trò cũng có thể,nhưng chỉ duy tuyệt đối không được làm tiểu tam, phá gia can người kháclà chuyện càng không thể được."
Ngu Nhiễm lập tức nheo mắt, lạnhlùng nói: "Mẫu thân, người thật ra cũng không biết chuyện đã xảy ra, đều là Văn Nhân Dịch hèn hạ vô sỉ thi triển một chút thủ đoạn đoạt mất YêuCơ từ tay con, làm người ta vô cùng phẫn nộ. Cho nên mấy ngày này nhi tử đang chuẩn bị rẽ hai người bọn họ, gậy ông đập lưng ông, để cho VănNhân Dịch biết bản công tử không phải dễ ức hϊếp như vậy."
Việnphu nhân lập tức mắng: "Được rồi, ta biết rõ từ nhỏ con đã thích giànhgiật với biểu huynh, người ta đã thành hôn rồi, ngươi còn náo loạn cáigì? Nữ nhân của người ta cũng muốn cướp."
Ngu Nhiễm nhíu mi nói: "Mẫu thân, con thật lòng yêu nàng ấy mà."
Viện phu nhân không khỏi tức giận nói: "Tiểu tam mà biết tình yêu chân chính là cái gì, thật đúng là làm cho người ta muốn nôn mửa! Người người đềungụy trang tình yêu để phá hư tình cảm phu thê của người ta, người người muốn thừa dịp chen vào, có bản lãnh thì tự mình đi tìm thứ tốt hơn đi.Ta xem thường nhất chính là tiểu tam, nếu ngươi là con trai ta thì phảiđàng hoàng, tóm lại chuyện của Yêu Cơ này, về sau Nhiễm Nhiễm về sauđừng nghĩ nhiều."
"Nương, nhưng người vừa mới nói giúp con không phải sao?"
"Nhi tử, phá hư hôn nhân của người ta sẽ bị thiên lôi đánh, chết cũng để tiếng xấu muôn đời, con ở lại đây suy nghĩ kỹ lại đi!"
"Nương, nương ——" Ngu Nhiễm có chút khó tin nhìn bà.
Dứt lời, Viện phu nhân đã đứng dậy đi ra khỏi phòng, khóa kỹ phòng. Sauđó, bà dựa trên vách tường, lạnh lùng nói: "Được rồi, không nghĩ đến con ta cũng gặp phải chuyện này, muốn ra tay với thê tử của biểu huynh,hoành đao đoạt ái, thật sự là càng ngày càng không tưởng tượng được, tóm lại tâm bệnh của hắn bổn cung nhất định phải tìm cơ hội trừ bỏ."
Thị tỳ xung quanh đứng yên không nhúc nhích, thầm nghĩ: Xem ra Viện phu nhân lại đang tức giận.
"Nhất mộng hoàng lương, cầm tới cho ta." Lúc này, ánh mắt Viện phu nhân trong trẻo lạnh lùng vang lên nhìn về phía nữ hầu bên cạnh.
"Phunhân." Nữ hầu thận trọng cầm tới, "Phu nhân còn phải dùng sao?" "Khôngsai, tính tình của Ngu Nhiễm ta biết rất rõ, cho nên nhất định phải dạydỗ hắn một chút."
Nữ hầu nói thật nhỏ: "Mặc dù là bảo vật Vô Song thành, nhưng dù sao không phải vật gì tốt, Viện phu nhân, không nên sửdụng nhiều với thế tử."
Viện phu nhân lạnh lùng cau mày: "Không dùng thì làm sao khiến tên xú tiểu tử này buông tay được."
Nữ hầu lại nói: "Nô tỳ cảm thấy, Nhiễm công tử thật sự yêu Yêu Cơ cô nương, không bằng…”
Viện phu nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, "Thích cũng không thể, lần nàybổn cung chẳng những muốn dùng, ta còn muốn để cho hai người Ngu Nhiễmvà Yêu Cơ cùng nhau dùng, cho bọn chúng gặp nhau trong mộng cảnh, rồisau đó để Yêu Cơ hung hăng cự tuyệt ngu Nhiễm, để Ngu Nhiễm hoàn toànbuông tha chuyện này."
Nữ hầu cúi đầu trả lời: "Dạ" .
Viện phu nhân xoa trán một cái, nàng chỉ đem hi vọng gửi gắm vào hoàng lương nhất mộng, có thể để cho nhi tử hoàn toàn nhận biết vị trí của mình,rồi sau đó có lẽ sẽ hiểu ra được gì đó. Tuy Ngu Nhiễm là thế tử Vô Songthành, nhưng cũng không phải thứ gì cũng có thể dễ dàng lấy được.
Tuổi thanh xuân cũng chỉ có những ngày ngắn ngủi. Nam nhân nên có tâm tưchính trực, quá mức bi lụy cũng không phải chuyện gì tốt.
Việnphu nhân thì thầm mà nói ra: "Vì tên tiểu tử này, không thể làm gì kháchơn là để cho Yêu Cơ cô nương cùng nhau đi vào giấc mộng! Đúng rồi, hiện tại ta cần tìm Yêu Cơ mới được, sắp xếp cho hai người một cuộc gặp gỡthê thảm nhất, để bọn họ là một đôi nam nữ trong hai nhà thù hận nhau,đến lúc đó bọn chúng ra sao trong mộng là tạo hóa của chúng, nói khôngchừng sẽ yêu nhau gϊếŧ nhau, hận thấu xương, tới khi tỉnh lại thì mọithứ đều tan biến, cũng triệt để thay đổi tư vị.”