Phụng Cơ vừa về tới nhà, cô mở cửa định bước vào ngủ một giấc, vừa vào trong thì đã bắt đầu cảm thấy khác thường, cô không hề bật nhạc nhưng lại nghe âm nhạc du dương phát ra từ đầu mp3. Cô đưa mắt nhìn đến trên bàn cạnh sofa, trên đó là lon bia, hoa quả, hộp mì và hai cái ly. Phụng Cơ bắt đầu tràn ngập sự không vui, đột nhiên chân cô có thứ gì đó cọ vào, cô cúi đầu, dưới chân là một con cho lông xù trắng tuyết đang dùng tay chạm vào chân cô, nó quả thật rất đáng yêu nhưng đối với Phụng Cơ thì càng trái ngược, cô sửng sốt bước qua một bên.
Con chó nhỏ bị cô làm giật mình, kêu lên thất thanh, Phụng Nhã từ bên trong chạy ra, trên người cô ta còn đeo cái tạp dề ngàn năm không sử dụng của cô.
"Cô làm gì vậy hả? Sao lại ăn hϊếp Petty chứ? Chó cô cũng không tha à? Đồ lòng lang dạ sói."
Phụng Nhã đau lòng ẫm con chó kia lên, vừa vuốt vừa suýt xoa. Petty cũng rất ngoan ngoãn, như tìm được "chổ dựa vững chắc" mà cọ cọ vào ngực Phụng Nhã.
"Cút!"
Phụng Cơ không để tâm đến câu nói khó nghe của Phụng Nhã. Vì vốn dĩ bây giờ cô vô cùng mệt mỏi và nếu cô ta còn cùng với con Petty chết tiệt kia còn ở đây thì có lẽ cô sẽ dùng tới súng mất.
"Cô tưởng tôi muốn đến đây lắm sao? Thiết Hạo, mang tên súc vật kia ra đây."- Phụng Nhã ngồi xuống một chỗ xoa "vết thương" cho cún yêu.
"Đi mau!"- Vu Quốc Trung bị Thiết Hạo đạp một cái mạnh, gã ta mặt mũi be bét máu lăn ra đất, gã hoảng sợ nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy Phụng Cơ, gã liền vui mừng bò tới quỳ dưới chân cô: "Phụng tỷ, tha cho tôi một lần đi, lần này là cấp trên, lệnh của cấp trên tôi không thể kháng lại được, tôi không có ý đối đầu với chị đâu, tha cho tôi một lần đi mà."
Phụng Cơ không nhìn gã ta, cô cũng hoàn toàn dửng dưng không trả lời. Phụng Nhã bên cạnh bước tới lạnh lùng đá Vương Quốc Trung một cái khiến gã ngã ra đất: "Tổ chức cho ông lợi ích là vì ông có thể ứng phó với cấp trên của ông, bằng mọi giá phải tránh xa hoạt động của chúng tôi, bây giờ ông bảo mình không cản được cấp trên vậy chứng mình ông đã không còn giá trị lợi dụng."
"Không, không, không, Phụng tỷ..."- Vương Quốc Trung lật đật bò lại dưới chân Phụng Cơ: "Phụng tỷ, chị làm ơn cứu tôi, bao năm nay tôi luôn trung thành với chị mà, chị nói với hữu thượng dùm tôi, tha mạng cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa."
Phụng Nhã cười khẩy cúi đầu tiếp tục nâng niu Petty. Thiết Hạo cầm một quả táo vừa cắn vừa ngồi lên thành ghế, vừa nhai vừa nói: "Muộn rồi, ông xin ai cũng vô dụng thôi, đối với con cờ vô dụng thì sớm muộn gì cả một nước cờ sẽ hoàn toàn không có lực sát thương, kéo theo cả một ván cờ thất bại. Ông nhận tiền của chúng tôi bao lâu nay nhưng mà cho đến bây giờ tôi thấy ông bắt đầu..."- Thiết Hạo đưa táo lên miệng cắn một cái rồi nhai nát ra sau đó phun hết uống đất rồi nói: "Giống nó vậy, đã bị tôi lấy sạch chất ngọt, chỉ còn cái xác khô."
Phụng Nhã bĩu môi nhìn hắn: "Mất vệ sinh."
Thiết Hạo lườm cô ta một cái rồi tiếp tục cúi đầu ăn táo của mình.
"Phụng tỷ, tôi cầu xin tỷ, đừng gϊếŧ tôi..."- Vương Quốc Trung không ngừng cầu xin, ở đây người có quyền gϊếŧ lão ta hay không là ai thì lão sẽ chú tâm van xin người đó.
Phụng Cơ hoàn toàn như cách ly khỏi cuộc nói chuyện nãy giờ. Tâm trí cô rối bời cả lên, một chút cũng không tập trung, trong đầu chỉ còn những lời nói của Trịnh Vỹ Thần ban sáng.
"Tôi không cần cũng không muốn biết em có mục đích gì, tôi chỉ không muốn em lừa tôi."
"Cơ Cơ, em không hẳn là ngu ngốc cũng chưa thua tôi, ít ra... ít ra, em cũng thắng tôi, vì bây giờ tôi đang không nỡ, một chút cũng không nỡ xử lý em."
"Nè Phụng Cơ, cô cứ giữ bộ dáng nhà sư ngồi thiền ngồi ở đó làm gì? Nói gì đi."
Cô thở dài, cũng may Thiết Hạo kịp thời gọi cô nếu không sẽ chẳng biết cô sẽ nghĩ tới chuyện gì. Phụng Cơ xoa mi tâm mệt mỏi: "Giam gã ta lại trước."
"Cảm ơn Phụng tỷ.. cảm ơn."- Vương Quốc Trung liên tục cúi đầu. Ít ra nếu giam lại, gã có thể còn hy vọng đợi người đến cứu, nếu gã được thoát thì Kim Điêu Môn chả là cái thá gì, gã sẽ từng chút một khai ra toàn bộ đường dây của bọn chúng, sẽ dùng công chuộc tội. Nói không chừng một số tài sản của Kim Điêu Môn sẽ vù vù bay vào túi gã, vừa nghĩ tới gã đã hưng phấn vô cùng.
Phụng Nhã bất mãn bước lên: "Phụng Cơ, hạng người như lão ta nếu giữ lại, nếu có chuyện gì sẽ vô cùng bất lợi cho Kim Điêu Môn, dù gì bao năm qua đường dây buôn bán người của chúng ta không ít thì nhiều lão cũng đã biết."
Thiết Hạo nhai trái cây rồi nói: "Đúng vậy, không thể giữ lại."
Phụng Cơ chau mày im lặng, mặc cho Vương Quốc Trung liên tục van xin, gã biết Phụng Cơ đang suy nghĩ đề xuất của hữu thượng và tả thượng nên cố tình làm chi phối cô. Nhưng Vương Quốc Trung không biết sai lầm lớn nhất của gã là cố tình phân tán sự chú ý của Phụng Cơ vì qua hành động đó cô đã thấy được toàn bộ tâm tư của gã.
Phụng Cơ mỉm cười, một nét cười lạnh lùng nhìn gã: "Đáng lý ra tôi định tha cho ông một mạng, nhưng người phạm sai lầm có thể châm chước, kẻ mang dã tâm thì quả thật không nên giữ lại."
Phụng Cơ đứng lên nhàn nhã đi vào phòng ngủ, chỉ lạnh nhạt để lại một câu: "Thiết Hạo cậu dọn sạch nhà cho tôi, Phụng Nhã cô đem lão ta đi chỗ khác xử lý, tránh làm dơ nhà tôi."
Phụng Cơ đi vào phòng không quan tâm tới những tiếng van xin của Vương Quốc Trung.
Phụng Nhã vốn dĩ không ưa cái bộ dáng cao cao tại thượng của Phụng Cơ, thấy cô dám ra lệnh với mình thì xéo xắt lại nhưng chưa kịp nói thì đã nghe tiếng cửa đóng cái rầm từ bên trong.
Thật là cái con người này sao lúc nào cũng không kiên nhẫn nghe người khác nói vậy?
Thành phố này rất hoa lệ nhưng đối với một số người sẽ luôn nhìn thấy một màu u buồn của Paris, có thể vì ở đây rất cổ kính cũng có thể do sự khác nhau giữa thế giới quan của từng người.
Càng về đêm, hạt mưa càng nặng hạt, cơn bão vẫn chưa qua đi khiến cả con đường lớn cũng bị ngập nước.
Ánh đèn pha lê ánh lên sự tức giận trên gương mặt Trịnh Phần, bà ngồi phía sau bàn làm việc, vẫn là bộ đồ vest trắng cao quý, bà lúc nào cũng vô cùng nghiêm túc.
Trịnh Phần vung tay. Bộp! Một tập hồ sơ va mạnh vào ngực Trịnh Vỹ Thần đang đứng đối diện sau đó rớt xuống đất.
"Vỹ Thần, con nhìn xem trong mấy ngày này con liên tục bỏ bê công việc, những tập hồ sơ này đều liệt kê con số mà Trịnh Thị thất thoát lên tới cả tỷ đồng, con thật sự muốn làm ta tức chết hay sao?"- Trịnh Phần vô cùng lạnh lùng và tức giận, với sự phẫn nộ này của bà, Trịnh Vỹ Thần cũng không hề phản pháo. Trịnh Phần thấy vậy liền quay qua phía hai người kia: "Còn hai đứa con, Vỹ Khang, lần này con làm mẹ quá thất vọng, lại dám kết hợp với Vỹ Thần làm ra cái chuyện tày trời này, ba đứa con làm giả một cuộc hôn ước này để lừa mẹ, chắc đã đủ dũng cảm rồi nhỉ?"
Trương Ánh Quyên bước lên, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Bác gái, thật ra là chủ ý của con, lúc đó Vỹ Khang không có ở đây, nếu không làm như vậy e là con đã bị cha con gả cho gia đình kia rồi."
Trịnh Phần thở dài, mệt mỏi xoa thái dương. Tâm lý của thương nhân bà hiểu rõ, lúc đó nhà họ Trương làm ăn xuống dốc, bắt đầu suy sụp. Trương Sa vì vậy nên định gã Trương Ánh Quyên cho một gia đình kinh doanh nhỏ, lúc đó ông ta làm sao dám tơ tưởng tới Trịnh Thị. Lúc đó Trịnh Vỹ Thần vừa từ quân đội trở về, tình hình suy sụp nên đột nhiên lại nói muốn đính hôn với Trương Ánh Quyên đương nhiên người làm mẹ như bà sẽ không phản đối. Còn Trương Sa, ông ta được một món hời lớn như Trịnh Thị giúp đỡ đương nhiên sẽ không ngu mà từ chối, tiếp đó sự nghiệp của nhà họ Trương bắt đầu phát triển.
Trương Ánh Quyên thấy Trịnh Phần không nói gì, cộng thêm việc Trịnh Vỹ Khang và Trịnh Vỹ Thần vẫn luôn duy trì tình trạng trầm mặc nên cô ta đóng vai dũng sĩ lên tiếng: "Bây giờ chúng ta không cũng có hủy hôn ước đâu, cứ tiếp tục hôn ước của hai nhà nhưng vị hôn phu của con sẽ là Vỹ Khang thay vì Vỹ Thần ây da!"
Trịnh Vỹ Khang ấm ngắt tay Trương Ánh Quyên để nhắc nhở, người tôi yêu ơi, em không có não sao, càng nói càng làm vẻ mặt của Trịnh Phần thêm nặng nề. Quả nhiên bà nói: "Chính vì thay đổi đối tượng nên mới là vấn đề, Ánh Quyên à, truyền thông thời gian qua đều biết Vỹ Thần mới là chồng sắp cưới của con nếu bây giờ con đột ngột nói với báo chí là con yêu Vỹ Khang con nghĩ mọi người sẽ nhìn nhận sự việc như thế nào?"
Cả căn phòng chìm vào im lặng, từ nãy tới giờ Trịnh Vỹ Thần vẫn không nói gì, thấy vậy Trịnh Phần nhìn anh: "Vỹ Thần, cô gái ban sáng là ai?"
Trịnh Vỹ Thần nâng khóe miệng, ý cười lan tràn từ mắt đến cả gương mặt, anh điềm nhiên nói: "Người con thích."
Cô gái Trịnh Vỹ Thần thích? Chắc hẳn trong đầu Trương Ánh Quyên và Trịnh Vỹ Khang đều có một dấu hỏi to đùng nên họ mới đồng loạt quay qua nhìn anh. Trịnh Phần cũng khá ngạc nhiên với câu trả lời ngắn gọn kia, ít ra thằng nhóc con này còn nói được một chữ thích, bà cứ nghĩ sau khi xuất ngũ nó sẽ chẳng còn hứng thú vào bất kỳ chuyện gì nữa rồi. Nhưng cô gái kia lai lịch không rõ, lần này bà nên vui hay nên lo đây?
Trịnh Phần thở dài, đúng là giới trẻ ngày nay, đẩy mọi chuyện đến một cục diện không thể tháo gỡ, bảo bà phải làm sao giái quyết cái vụ lùm xùm của ba đứa này đây?