Thời điểm 12 giờ khuya cho đến 3 giờ sáng là khoảnh khắc ma mị nhất trong một ngày ở thành phố sôi động như New york. Các quán bar bắt đầu sáng đèn, có người tìm tới đây để mua niềm vui, có người lại muốn bán nỗi buồn.
Màn đêm huyền ảo, tiếng nhạc trong quán lại càng huyền ảo hơn...
Trong một căn phòng sang trọng, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau. Cả hai có thân hình cao lớn, chắc cũng là một chín một mười, có điều một người thì lạnh lùng ổn trọng, còn người kia là mang nét phóng túng bất cần.
Người mang vẻ ngoài cà lơ phất phơ đó là Trịnh Vỹ Thần - chủ tịch đương nhiệm của công ty bất động sản Trịnh Thị, còn người còn lại kia là Quách Diệp Thiên Kỳ đứng đầu tập đoàn trang sức đá quý "Quách Diệp"
Thiên Kỳ nâng ly rượu nhìn Trịnh Vỹ Thần: "Vỹ Thần, dạo này tất cả ổn chứ?"
"Ổn, có gì lại không ổn đây."- Trịnh Vỹ Thần ngả ngớn cười.
"Vậy khi không đến từ Pháp xa xôi lặn lội tới New York này tìm tôi, chắc không phải chỉ vì nhớ tôi chứ?"- Quách Diệp Thiên Kỳ mang ý đùa cợt hiếm có nhìn anh.
"Hừ, bớt hoang tưởng đi, nếu không phải cậu đang là đối thủ của tôi thì tôi cũng chả rãnh nghĩ đến cậu."- Trịnh Vỹ Thần lườm Thiên Kỳ, tùy ý gác chân lên sofa gần đó.
Thiên Kỳ cười nhạo một lúc rồi nói: "Sao, cậu muốn tôi rút lui à?"
Một câu của Quách Diệp Thiên Kỳ khiến Trịnh Vỹ Thần suýt chút nữa là sặc khói thuốc, anh cố gắng duy trì hình tượng. Cười vài tiếng cho có lệ rồi đánh trống lảng: "Tôi là tôi nhắm trúng mảnh đất vàng ở San Franansico rồi, muốn hỏi cậu có hứng thú tham gia không?"
"Trịnh nhị thiếu gia, thật ngạc nhiên, cậu giờ cũng quan tâm đến công việc rồi."
Trịnh Vỹ Thần vẫn duy trì nụ cười không đứng đắn: "Biết sao được, mẫu thân rất coi trọng vụ này, nếu đấu thầu thành công, chứng khoán Trịnh thị sẽ thay đổi trong một đêm. Đương nhiên, tôi coi cậu là bạn nên mới chia sẻ cục mỡ béo này, nếu cậu nhát gan có thể không tham gia, Trịnh Vỹ Thần tôi chỉ cần búng tay một cái là cả dãy dài xếp hàng muốn hợp tác."
Quách Diệp Thiên Kỳ trầm tư giây lát rồi lên tiếng: "Tôi hiện cũng cần mở rộng thị trường, nghe vụ này cũng hấp dẫn..."
"Vậy thì cùng hợp tác vui vẻ rồi."- Trịnh Vỹ Thần giơ tay ra bắt tay Thiên Kỳ, anh ta không bắt tay anh, chỉ lãnh đạm thêm một câu: "Có điều Trịnh nhị thiếu gia, tôi không định hợp tác với cậu."
Trịnh Vỹ Thần rơi từ thiên đàn xuống đất trong chốc lát, anh liền nói: "Từ khi tiếp quản Trịnh thị, tôi, Trịnh Vỹ Thần đã đưa tập đoàn mở rộng ở các quốc gia EU* hùng mạnh, xin hỏi sao lại không thể làm đối tượng hợp tác của cậu?"
*EU: Liên minh Châu Âu.
Thiên Kỳ nở nụ cười đầy thâm ý cầm điện thoại lên nhá nhá trước mặt anh, Trịnh Vỹ Thần nhanh chóng đã hiểu ra lý do, anh auy sụp ngã nhào ra sofa oán thán: "Mẫu thân ơi, mẹ nhất định phải triệt đường sống của con sao?"
Thiên Kỳ chỉ biết cười trừ, cách đây mười tiếng, khi hay tin Trịnh Vỹ Thần bay sang New York cũng là lúc anh ta nhận được điện thoại của Trịnh Phần, bà ra lệnh bất cứ ai cũng không được giúp con trai bà. Thật ra anh ta hiểu, tất thảy đều là vì muốn tốt cho thằng bạn này.
Một lúc sau, Thiên Kỳ đánh trống lảng: "Vân sắp về nước rồi đấy, nếu muốn trưởng thành thì lo đám cưới đi."
Trịnh Vỹ Thần lườm anh ta: "Nhiều lời." - Nói rồi anh đứng lên rời khỏi, đi thẳng ra sân bay về Pháp.
Vài tiếng sau cũng là đầu ngày ở Paris, sân bay rộng lớn tấp nập bóng hình con người. Ở cửa chính, dáng người anh tuấn phi phàm của Trịnh Vỹ Thần xuất hiện, anh mặc vest đen lịch lãm, mái tóc đen có vài lọn rũ xuống che đi phần nào vầng trán anh tuấn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đôi mắt tà mị vô cùng hấp dẫn. Dáng vẻ hại nước hại dân này làm Phụng Cơ đứng ở một góc cũng không nhịn được mà thầm cảm thán một tiếng trong lòng.
"Phụng tỷ, bên cạnh Trịnh Vỹ Thần có quá nhiều vệ sĩ, như vậy an toàn không?"- Evan bước lên, cậu khoảng 22 tuổi, lớn hơn Phụng Cơ những 2 tuổi nhưng vẫn xưng hô chị-em. Thật ra ai trong tổ chức đều có cách xưng hô này, không phải vì quy định bắt buộc, chỉ là họ kính trọng một người dẫn đầu tài giỏi như vậy thôi.
"Sợ gì, Quang phụ trách chỗ cô ta, cho dù cô ta có bị hỏng kế hoạch cũng an toàn rút lui."- Phụng Cơ tựa lưng vào một tấm kính, cô đứng cách Trịnh Vỹ Thần chừng vài mét, có thể quan sát toàn bộ mọi chuyện.
"Chị nghĩ Hữu Thượng có thành công không?"
Phụng Cơ cười khẩy: "Cũng chỉ có thứ não tàn như cô ta mới chọn phương pháp nguyên thủy này để tiếp cận mục tiêu, cứ xem như là nhục một lần thì học được một bài học."- Rồi cô cúi xuống xem đồng hồ, nói một câu không rõ cảm xúc: "Kéo bổn thiếu chủ từ giường ra sân bay để xem một cục diện nhàm chán như vậy, Phụng Nhã, tôi nhất định tính món nợ này với cô."
Hôm nay Phụng Cơ ăn mặc giản dị, một chiếc áo phông đen cùng với chiếc quần bó sát, mái tóc được khéo léo búi lêи đỉиɦ đầu, cô trang điểm nhạt càng tôn lên khí chất thanh lịch và dễ thương, làm nhiều người xung quanh ít nhiều phải ngắm nhìn.
Phía xa Phụng Nhã đã bắt đầu hành động.
Hai ba tên côn đồ bặm trợn xông tới lôi một cơ gái nhỏ đang định bước vào cửa soát vé. Cô gái mặc một bộ váy ngắn màu trắng, mái tóc được thắt bím một bên trông vô cùng duyên dáng, cô mang vẻ đẹp yêu kiều như pha lê, mong manh dễ vỡ. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn mấy tên bặm trợn, đôi mắt ngập nước.
"Mấy người muốn gì, mau thả tôi ra đi..."
Một tên hùng hổ kéo tóc cô: "Muốn gì? Mày còn là tình nhân của đại ca tao mà muốn bỏ trốn?"
"Tôi, tôi chịu không nổi nữa, tha cho tôi đi..."- Cô gái nước mắt giàn giụa cầu xin.
Xung quanh người qua đường bắt đầu xúm lại bàn tán. Trước mắt họ là một cô gái yếu mềm bị mấy tên to con ức hϊếp, cô gái xinh đẹp lại yếu ớt khiến nhiều người thương cảm.
"Tha? Mày tưởng dễ hả? Đồ chơi đại ca tao chán thì theo luật sẽ đến lượt bọn tao, nhìn mày còn ngon như vậy, chắc chắn tao không thể bỏ qua rồi."- Tên đó vừa nói vừa nâng cằm cô gái lên ngắm nhìn. Cả đám đàn ông phía sau cười lên bỉ ổi.
Phụng Cơ bên này hơi nghiêng đầu nhìn Evan: "Mấy cậu thoại hạ đẳng đó là ai dạy bọn họ?"
Evan xanh mặt cúi đầu, lí nhí: "Là em..."
Phụng Cơ quay mặt nhìn chăm chăm gương mặt khá điển trai của cậu, không nói gì, chỉ nhìn một lúc rồi quay đi tiếp tục xem đám người phía xa diễn xuất. Evan thầm nhủ, tiêu rồi, tiêu rồi. Cậu thừa biết lúc thiếu chủ im lặng là lúc nguy hiểm nhất, cậu chỉ muốn màn kịch sinh động hơn thôi mà, không phải thiếu chủ và hữu thượng trước giờ luôn đối đầu sao? Vậy thì thiếu chủ nên vui mới phải, sao lại dùng ánh mắt bình tĩnh đó nhìn cậu, cậu thật sự suýt là ngất xỉu rồi.
"Thế nào, thân thể của mày ngon như vậy, có nên "làm" ở đây cho các du khách chiêm ngưỡng không nhỉ? Bọn bây, xé đồ nó, lão tử muốn giải khuây."- Gã phất tay ra lệnh, nói mấy lời này làm gã ta cực kỳ mắc ói, thật không hiểu biên kịch của màn diễn này nghĩ gì nữa.
Đám người phía sau bước lên, Evan liền căng thẳng nhìn Trịnh Vỹ Thần vẫn thong dong đứng xem phim như bao người khác, cậu liền nhìn Phụng Cơ: "Phụng tỷ, liệu có sao không? Trịnh Vỹ Thần hình như không hề nhúc nhích."
Phụng Cơ không trả lời, ánh mắt chăm chú quan sát tình huống. Sai! Vào lúc mấy tên côn đồ phía sau bước lại gần thì Trịnh Vỹ Thần rốt cuộc cũng bước lên cản lại, vệ sĩ của anh đứng chắn mấy tên côn đồ kia.
Gã cầm đầu hung hăng ngoài mặt nhưng trong lòng lại chỉ muốn tôn Trịnh Vỹ Thần làm thánh nhân mà quỳ lạy, có cho vàng gã cũng không dám đυ.ng vào hữu thượng đâu.
"Thằng kia, mày muốn gì?"
Trịnh Vỹ Thần lạnh mặt bước lên, trong mắt mọi người đứng xem xung quanh, anh bây giờ là mỹ nam cứu mỹ nhân. Vì vậy anh lớn tiếng nói với gã côn đồ: "Tôi kháng nghị, tôi không muốn chiêm ngưỡng cơ thể của cô ta, tôi cho anh mở hàng khách sạn tôi mới xây, bảo đảm máy lạnh xông hơi có đủ, phòng tổng thống năm sao, tọa lạc hướng tây, có thể ngắm nhìn mặt biển. Là một thiên đường lý tưởng để làm mấy chuyện đó."
"Gì cơ?"- Gã côn đồ trợn mắt nhìn Trịnh Vỹ Thần.
Phụng Nhã cũng không dấu được bộ mặt kinh ngạc, cô hoàn toàn không lường được tình hình này. Xung quanh bắt đầu rò rỉ tiếng cười cố nén lại.
"Còn gì cái gì nữa?"- Trịnh Vỹ Thần nhíu mày định bước lên thì gã côn đồ thủ nắm đấm ra cảnh giác.
"Mày đừng lại gần."
"Sợ gì chứ, tôi cũng đâu ăn thịt anh được, tôi chỉ muốn anh xem cái này thôi, đây anh xem..."- Trịnh Vỹ Thần khoát vai gã côn đồ rồi đưa đến trước mặt gã một tờ giấy: "Đây là bản báo giá phòng, vì anh mở hàng nên tôi lấy rẻ thôi, địa chỉ cũng được in sẵn trên đó rồi đó, anh từ từ mò đường đi."
"Chủ tịch!"- Một giọng nói nghiêm túc cắt ngang bộ dạng tiếp thị nhiệt tình của Trịnh Vỹ Thần, một vệ sĩ thân cận là - Quý: "Phu nhân căn dặn, cậu phải về trước bảy giờ sáng."
Dường như hai chữ "phu nhân" kia rất có trọng lượng, vừa nghe qua là bộ dáng hăng hái có phần trìu xuống, Trịnh Vỹ Thần theo vệ sĩ rời đi, có điều trước khi đi còn quay lại nói với gã côn đồ: "Nhớ mở hàng cho khách sạn mới của tôi đó."
Mọi người xung quanh cười ầm lên, mặt gã côn đồ thì đần thối ra nhìn mấy tên đàn em của mình, còn Phụng Nhã đang ngồi dưới đất thì tức giận bấu chặt tay vào váy, lúc này Quang Sẹo mới đi ra làm anh hùng cứu mỹ nhân dẫn cô đi.
Bên này Evan nghiến răng: "Sao lại có thể loại người này chứ? Không nói còn tưởng anh ta là nhân viên tiếp thị, bộ công việc không trôi chảy hay sao mà phải tới mức mồi chài mấy đám lưu manh vậy? Phụng tỷ, tiếp theo nên làm gì..."
Nói rồi cậu quay qua Phụng Cơ, tức thì kinh hỷ quá mà bất động.
Phụng tỷ trước giờ lãnh nhược băng sương, vậy mà bây giờ đang nở nụ cười nhìn theo hướng Trịnh Vỹ Thần vừa rời đi. Lạy trời cho cậu hoa mắt, được nhìn thấy kỳ quan hiếm có, chắc cậu sắp trúng số rồi.