Thù Đồ [54]
*****
Chuyện Trầm phụ nhập viện, rất nhanh Sở Thiến Thiến đã biết, bất quá cô không vội vàng tới bệnh viện gặp Trầm phụ mà không chút hoang mang đúng giờ đi làm mới xuất hiện ở bệnh viện.
Chờ đến lúc Sở Thiến Thiến vào bệnh viện, chuyện về đoạn video liên quan đến hai nhà Trầm Điền đã bị tất cả mọi người biết tin. Nghe vài y tá thì thầm thảo luận, Sở Thiến Thiến làm ra vẻ kinh ngạc, trong lòng lại khẳng định chuyện này không thoát khỏi bàn tay Trầm Hi. Không nói tới cái khác, cô vốn đã nghe qua tên tuổi lão K, đoạn video này nhất định xuất phát từ tay lão.
Nhanh nhẹn thu thập đồ đạc, Sở Thiến Thiến bưng khay thuốc đi về phía phòng bệnh Trầm phụ.
Nói ra thì vì để phù hợp với bản hồ sơ lý lịch của cô do Trầm Hi cấp, từ lần trước Trầm phụ xuất viện, Sở Thiến Thiến vẫn lưu lại bệnh viện. Công việc này tuy khá vất vả, nhưng sau khi thích ứng thì Sở Thiến Thiến lại bắt đầu thích nó. Trong lòng cô ngẫu nhiên cũng tính toán, chờ sai khi làm xong chuyện Trầm Hi căn dặn, cô liền trở về làm y tá. Có khoản tiền của Trầm Hi cũng đủ cơm no áo ấm sau này, còn công việc này có thể cho cô một thân phận, nói không chừng còn có thể gặp được một người đàn ông tốt, an ổn cả đời.
Suy nghĩ bất quá chỉ trong chớp mắt, Sở Thiến Thiến chạy tới trước cửa phòng bệnh Trầm phụ, đang định đưa tay mở cửa thì cánh cửa đột nhiên từ bên trong mở ra. Sở Thiến Thiến theo bản năng ngẩng đầu mỉm cười chào hỏi, nhưng lúc nhìn thấy người đối diện thì hơi sửng sốt.
Trầm Kế đồng dạng cũng có nháy mắt giật mình.
Kí ức xung đột lần trước giữa hai người vẫn còn mới mẻ, cứ việc ngày đó Sở Thiến Thiến rất nhanh liền rời đi, nhưng Trầm Kế cùng Trầm phụ cũng chiến tranh lạnh vài ngày. Nếu không phải sau đó Vân Nhu xảy ra chuyện, quan hệ hai cha con cũng không nhanh chóng dịu đi như vậy. Sau đó, Trầm phụ không còn nhắc tới Sở Thiến Thiến trước mặt Trầm Kế. Cứ việc biết Trầm phụ vẫn còn duy trì liên lạc với Sở Thiến Thiến, nhưng Trầm Kế ôm tâm tình trốn tránh, tự an ủi bản thân, Sở Thiến Thiến bất quá chỉ xem Trầm phụ là bậc cha chú mà thôi, giữa hai người không có gì mờ ám.
Hiện giờ một lần nữa gặp mặt, Trầm Kế theo bản năng không muốn Sở Thiến Thiến xuất hiện trước mặt Trầm phụ, nhưng nghĩ tới cơ thể Trầm phụ hiện giờ, lời bác sĩ lại một lần nữa hiện lên trong đầu. Trầm Kế siết chặt nắm tay, lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Thiến Thiến một cái, sau đó bước ngang qua người cô.
Hành động của Trầm Kế làm Sở Thiến Thiến có chút ngoài ý muốn, cô đã chuẩn bị tâm lí bị Trầm Kế đuổi ra khỏi phòng bệnh, mắt thấy Trầm Kế thật sự không có tính toán để ý tới mình, Sở Thiến Thiến rất nhanh liền phản ứng, mỉm cười nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh.
Ngoài phòng bệnh, Trầm Kế cũng không rời đi mà đứng cách đó không xa. Rất nhanh, trong phòng bệnh liền truyền ra tiếng cười rất vui vẻ của Trầm phụ, ánh mắt Trầm Kế hiện lên một mạt đau thương, chút mỉa mai cũng chợt lóe trên gương mặt, không quay đầu lại mà nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Cứ việc biết tâm tình Trầm Kế hiện giờ không tốt, nhưng vệ sĩ cầ điện thoại không thể không kiên trì đi tới: “Bà Chu vừa gọi tới, nói tình trạng Trầm Dung thiếu gia không tốt, muốn hỏi ý Trầm tiên sinh nên làm sao bây giờ?”
Trầm Kế chán ghét nhíu mày, cười lạnh nói: “Tình trạng không tốt? Bà ta còn gọi tới thì anh cứ bảo, trong vòng ba ngày tôi sẽ sắp xếp cho Trầm Dung xuất ngoại, viện an dưỡng ở nước ngoài tùy ý bà ta chọn. Không phải tình trạng không tốt sao? Về sau cứ an phận ở nước ngoài an dưỡng, đừng có trở về nữa.”
Vệ sĩ nghe Trầm Kế nói xong thì không khỏi sửng sốt, gật gật đầu, im lặng lui xuống.
Cúp điện thoại, sắc mặt Chu Minh Mị hoàn toàn u ám, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Mẹ, phụ thân nói thế nào?” Trầm Dung vẫn chờ ở bên cạnh vội vàng tiến tới trước mặt Chu Minh Mị, hốt hoảng hỏi.
Chu Minh Mị nghiêm mặt: “Điện thoại căn bản không tới được tay phụ thân con, bị Trầm Kế ngăn cản.”
“Thế phải làm sao bây giờ? Phụ thân không quan tâm tới con nữa sao?” Trầm Dung nghẹn ngào gào lên.
Chu Minh Mị lạnh lùng liếc nhìn Trầm Dung, Trầm Dung sợ hãi lùi về sau, cố gắng để mình biểu hiện bình tĩnh một chút. Cậu căn bản không nghĩ sự việc lại phát triển tới mức này, lúc nhìn thấy tin tức trên mạng, đầu óc cậu liền trống rỗng. Cậu không hiểu nỗi, vì sao trong tay Phương Giai Dĩnh lại có video ở cùng một chỗ của cậu cùng Điền Văn Diệu. Cô ta không phải rất yêu Điền Văn Diệu sao? Không phải cô ta sẽ kết hôn với Điền Văn Diệu sao? Sao lại có thể tuôn ra quan hệ của cậu cùng Điền Văn Diệu trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ cô ta không sợ sau này vĩnh viễn bị người ta chỉ trỏ sao?
Trầm Dung lo âu bất an suốt cả buổi sáng, cậu lo phụ thân sẽ một lần nữa tống mình ra nước ngoài. Lần này mà đi rất có thể sẽ không trở về được nữa, cho dù trở về, cậu cũng hoàn toàn mất đi cơ hội trở về Trầm gia, vĩnh viễn đeo danh nghĩa con riêng trên lưng.
Còn có Điền Văn Diệu, Trầm Dung không dám tưởng tượng hiện giờ Điền Văn Diệu nghĩ thế nào về mình, cậu vài lần muốn gọi điện cho Điền Văn Diệu, nhưng nghĩ nghĩ vẫn cố nhịn xuống.
Trầm Dung bất an bị Chu Minh Mị xem trong mắt, cứ việc tức muốn chết vì Trầm Dung không chịu hăng hái tranh giành, nhưng dù sao nó cũng là đứa con duy nhất của bà, là toàn bộ hi vọng nửa đời sau của bà. Chu Minh Mị hít sâu một hơi: “A Dung, con về phòng trước đi, để mẹ yên tĩnh một chút.”
Trầm Dung không dám phản đối, chịu đựng cơn lo lắng, im lặng lui ra ngoài.
Trái tim Chu Minh Mị siết chặt, chuyện này ồn ào quá lớn, dựa vào mình bà chưa chắc đã lung lạc được Trầm Đức Hàn, xem ra phải nhờ người kia giúp đỡ. Nhưng chuyện đến bây giờ, căn bản mọi người đều biết cả rồi, bà không tin người kia không biết tin. Thế nhưng người kia không hề có phản ứng gì, chẳng lẽ tính toán mặc kệ mình?
Chu Minh Mị nghiêm mặt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho số điện thoại số cùng quen thuộc.
Chờ đợi mòn mỏi hệt như cả một thế kỉ, điện thoại mới khẽ tích một tiếng, Chu Minh Mị cẩ điện thoại lên, trên màn hình tin nhắn chỉ có hai chữ đơn giản ‘chỗ cũ’, bà thở phào một hơi.
Tỉ mỉ trang điểm, thay quần áo, sau đó Chu Minh Mị cầm túi xách rời khỏi phòng.
“Mẹ, mẹ muốn ra ngoài à?” Trầm Dung đang ngồi ngoài phòng khách giật mình nhìn Chu Minh Mị.
Chu Minh Mị gật đầu, cảnh cáo trừng mắt nhìn Trầm Dung: “Ở nhà chờ, đừng có thử tới bệnh viện tìm phụ thân con.”
Chút suy tính trong lòng Trầm Dung bị Chu Minh Mị thẳng thừng nói ra như vậy, có chút không cam lòng gật đầu.
Chu Minh Mị sau khi rời khỏi nhà liền cẩn thận né tránh đám phóng viên canh giữ bên ngoài, quen thuộc đi tới khu nhà cách nhà mình không xa, lo lắng chờ đợi người kia tới.
Cũng không biết chờ bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, Chu Minh Mị chậm rãi lấy lại tinh thần, đứng lên nhìn về phía cửa.
Cửa bị nhẹ nhàng mở ra, bóng người quen thuộc xuất hiện ở đó.
Ánh mắt Chu Minh Mị hiện lên tia mừng rỡ: “Trường Lâm.”
Người đàn ông đứng ở cửa chính là Vương Trường Lâm.
Vương Trường Lâm cẩn thận nhìn ra bên ngoài một vòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Lúc này cô không nên ra ngoài, lỡ bị phóng viên chụp được thì sao?” Vương Trường Lâm đi tới bên cạnh Chu Minh Mị, có chút bất mãn nói.
Chu Minh Mị không khỏi giải thích: “Tôi đã cẩn thận tránh tất cả phóng viên rồi.”
Cho dù Chu Minh Mị nói vậy, nhưng Vương Trường Lâm trời sinh cẩn thận trong lòng vẫn cảm thấy bất mãn, nhưng ngoài mặt thì làm ra vẻ không truy cứu vấn đề này nữa, chỉ im lặng ngồi xuống đối diện Chu Minh Mị.
Mắt thấy Vương Trường Lâm không có ý tứ chủ động mở miệng, Chu Minh Mị nhịn không được nói: “Trường Lâm, hiện giờ phải làm sao đây?”
Vương Trường Lâm không trả lời vấn đề mà hỏi về Trầm Dung: “A Dung hiện giờ thế nào?”
Chu Minh Mị mặc dù rất rốt ruột nhưng vẫn nhẫn nại trả lời: “Tính tình A Dung luôn vội vàng xao động, gặp chuyện một cái là mất bình tĩnh, tôi đang sợ nó chạy loạn bên ngoài nên bắt ở nhà rồi.”
Vương Trường Lâm gật đầu: “Không tệ, trong tình huống bây giờ, A Dung tốt nhất không nên đi đâu cả.”
Chu Minh Mị thấy Vương Trường Lâm nói không đúng trọng điểm, không khỏi lo lắng, một lần nữa truy hỏi: “Trường Lâm, hiện giờ nên làm gì đây?”
Chu Minh Mị ngày thường ở trước mặt Vương Trường Lâm luôn rất bình tĩnh, này vẫn là lần đầu tiên thất thố như vậy, hiển nhiên bà cũng nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này. Vương Trường Lâm có chút dao động, vẻ mặt không khỏi lộ ra chút khó xử: “Minh Mị, tôi không muốn lừa cô, nhưng tình huống hiện giờ đối với A Dung vô cùng bất lợi. Chuyện này quá ầm ĩ, Trầm Đức Hàn tuyệt đối sẽ không nhận A Dung về Trầm gia.”
Những lời này không thể nghi ngờ là hất một chậu nước lạnh lên đầu Chu Minh Mị, bà không khỏi hỏi lại: “Năm năm trước cũng bị tung video, nhưng không phải anh nói A Dung vẫn còn cơ hội xoay chuyển sao?”
Vương Trường Lâm nhăn mặt nhíu mày: “Năm năm trước là năm năm trước, phạm vi lan truyền chỉ là trên mạng, Trầm Đức Hàn còn có thể làm bộ không biết chuyện này, có thể tự lừa bản thân, tìm cách che đậy nó. Nhưng lần này đoạn phim bị tung ra trước mặt giới thượng lưu Trung Kinh, Trầm Đức Hàn tức tới mức ngất xỉu tại chỗ, cô cảm thấy ông ta còn có thể làm bộ cái gì cũng không biết được sao?”
“Kia phải làm sao bây giờ?”
Vương Trường Lâm kiên nhẫn nói: “Kết quả tốt nhất là Trầm Đức Hàn đưa A Dung xuất ngoại, về sau không bao giờ trở về Trung Kinh nữa.”
“Không được!” Chu Minh Mị kiên quyết bác bỏ: “Tôi từ lúc mười tám tuổi đã theo Trầm Đức Hàn, có bao nhiêu tuổi xuân tươi đẹp đều dồn hết lên người ông ta, A Dung cũng là đứa nhỏ của ổng, dựa vào cái gì cuối cùng hai mẹ con tôi lại trắng tay chứ!”
Có lẽ cảm thấy giọng điệu mình có hơi nặng nề, Chu Minh Mị không khỏi nhẹ giọng, cầu xin nói: “Trường Lâm, anh nghĩ biện pháp đi, không phải anh nói trong lòng anh A Dung cũng giống như con trai anh sao? Anh nhẫn tâm nhìn nó hai bàn tay trắng rời khỏi Trung Kinh, rốt cuộc không thể trở về sao?”
Vương Trường Lâm cân nhắc một lát, vẫn lắc đầu: “Chuyện này ầm ĩ quá lớn, đã không còn bất cứ cơ hội nào để xoay chuyển. Hiện giờ cô không còn cách nào, không bằng nghĩ cách chiếm được kha khá tiền từ tay Trầm Đức Hàn, như vậy cho dù xuất hiện kết quả xấu nhất, trong tay ngươi cũng có tiền, đổi một nơi khác sinh sống cũng không tệ.”
Nghe Vương Trường Lâm nói nửa ngày, vẫn như cũ khuyên mình từ bỏ, Chu Minh Mị cuối cùng bật cười: “Anh có phải đang cảm thấy tôi cùng Trầm Dung không còn giá trị lợi dụng nữa nên muốn đá văng chúng ta đi đúng không? Anh đừng quên, lúc trước là ai tìm tới tôi, xúi giục tôi tới bên cạnh Trầm Đức Hàn. Tôi vốn có thể đường đường chính chính đứng trước mặt mọi người, nói không chừng bỏ ra nhiều năm cố gắng đã sớm thành công trong giới giải trí. Nếu không phải anh xúi giục, tôi làm sao lại từ bỏ tiền đồ, không danh không phận đi theo bên cạnh Trầm Đức Hàn?”
Vương Trường Lâm không chút biến sắc nhìn về phía Chu Minh Mị: “Minh Mị, cô nói những lời này là có ý gì?”
Chu Minh Mị lạnh lùng nói: “Không có ý tứ gì khác, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, từ lúc chúng ta bắt đầu liên thủ vào hai mươi năm trước thì đã leo lên cùng một thuyền rồi. Tôi tốt thì đương nhiên anh cũng tốt, nếu tôi không tốt thì anh cũng đừng mong sống khả giả.”
Vương Trường Lâm đột nhiên mỉm cười: “Cô đang uy hϊếp tôi?”
Vẻ mặt Chu Minh Mị khẽ biến nhưng vẫn gật gật đầu.
Vương Trường Lâm lắc đầu: “Cô cũng đừng nói là tôi xúi giục, năm đó nếu không phải chính cô có dã tâm, lại ăn không biết bao nhiêu cực khổ từ tầng chót của giới giải trí leo lên, cô cảm thấy chỉ bằng tôi có thể thuyết phục được cô sao? Mấy năm nay tôi giúp cô bao nhiêu, nếu không có tôi, cô cảm thấy mình vẫn có thể đứng bên cạnh Trầm Đức Hàn đến giờ, A Dung có thể được Trầm Đức Hàn yêu thích sao? Minh Mị, tôi đã nói tôi xem A Dung hệt như con trai, mà tôi sẽ không hại con mình. Nếu cô muốn đi tìm Trầm Đức Hàn, cô cảm thấy ông ta tin tôi hay tin cô? Cho dù Trầm Đức Hàn tin cô, đối với cô có chỗ nào tốt? A Dung cũng không phải không có được gì sao? Giữ tôi lại, ít nhất A Dung vĩnh viễn còn một đường lui.”
Chu Minh Mị theo bản năng muốn phản bác lời Vương Trường Lâm, chính là bà không thể thừa nhận Vương Trường Lâm nói có lý. Trầm Đức Hàn chưa hẳn đã tin mình.
Mấy năm nay Vương Trường Lâm ở bên cạnh Trầm Đức Hàn làm gì, bà không biết, nhưng bà tận mắt nhìn thấy Vương Trường Lâm càng lúc càng được Trầm Đức Hàn tin tưởng, thậm chí còn trở thành luật sư riêng của Trầm Đức Hàn. Chu Minh Mị cảm thấy bản thân mình vẫn chưa nhìn thấu Vương Trường Lâm, nếu nói ông ta hận Trầm Đức Hàn, như vậy ông ta làm thế nào ngụy trang trước mặt Trầm Đức Hàn hơn hai mươi năm, thậm chí còn được Trầm Đức Hàn tin tưởng như vậy? Mà nếu nói ông ta không hận Trầm Đức Hàn, như vậy mục đích trước kia ông ta tìm mình là gì? Ông ta luôn miệng nói mình thích Hàn Nhu, chính là lại trơ mắt nhìn cốt nhục của Hàn Nhu bị Trầm Đức Hàn coi nhẹ, thậm chí ngay cả Trầm Dung cũng có thể leo lên đầu Trầm Hi.
Chu Minh Mị lẳng lặng nhìn Vương Trường Lâm nửa ngày, đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Trường Lâm, lúc nãy là tôi tức giận mới nói như vậy, anh ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
Vương Trường Lâm thản nhiên mỉm cười, hỏi ngược lại: “Vừa nãy cô có nói gì sao?”
Chu Minh Mị hiểu ý cười cười: “Trường Lâm, anh nói rất có lí, cứ vậy thật sự không cam tâm, tôi phải thử lại một lần. Nhiều năm bồi dưỡng như vậy, tôi không tin Trầm Đức Hàn hoàn toàn không có chút tình cảm nào.”
Phản ứng của Chu Minh Mị, Vương Trường Lâm đã đoán được từ trước, cũng không có gì ngoài ý muốn: “Cô muốn thử một lần cũng tốt, tôi cũng sẽ tận lực nói đỡ cho A Dung.”
Vương Trường Lâm chịu thỏa hiệp làm Chu Minh Mị thở phào một hơi, bà chỉ sợ Vương Trường Lâm buông tay mặc kệ, lập tức mỉm cười: “Tôi ra ngoài cũng lâu rồi, nên trở về. Về phần chuyện Trường Lâm nói, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Vương Trường Lâm không ngăn cản Chu Minh Mị rời đi, chỉ là lúc bà sắp ra khỏi cửa thì mở miệng nói một câu: “Qua vài ngày nữa cô sắp xếp một chút đi, tôi muốn gặp A Dung.”
“Tốt!” Chu Minh Mị dứt khoát nói, mặc kệ Vương Trường Lâm thật sự xem Trầm Dung là con mình, hay chỉ thuận miệng nói, A Dung theo ông ta cũng không có gì xấu.
Mắt thấy Chu Minh Mị cẩn thận bước ra ngoài, trong mắt Vương Trường Lâm không khỏi hiện lên một tia chế giễu.
Mụ đàn bà này quả thật chưa tới phút cuối thì chưa chịu thôi, bất quá cũng vì thế mới có giá trị, chỉ hi vọng Trầm Dung cũng giống như cô ta, ngàn vạn lần đừng cô phụ mấy năm nay mình vất vả.
Hoàn