Sáng sớm hôm sau, lão quản gia vui tươi hớn hở đi tới sài phòng, xem ra là đã nghe được tin tức.
“Gia gia, mau ngồi.” Tư Quân lấy ra một chiếc ghế nhỏ đặt ở bên cạnh gốc cây.
Lão quản gia cũng thích ngồi trên gốc cây, cho nên mỗi lần đến hắn đều thích ngồi ở đó nói chuyện cùng Tư Quân.
“Từ ngày hôm nay, ngươi đi tới thư phòng của Gia làm việc. Ta cũng biết tính tình ngươi nội hướng, cũng không thích nhiều lời. Ở đó Gia sẽ chiếu cố ngươi, ta đã nói với Gia ngươi là tôn tử của ta. Yên tâm đi, chỉ cần không làm sai chuyện, Gia đối xử với hạ nhân vẫn luôn tốt.”
Tư Quân nhướn mày. Tốt? Tốt tới mức có thể để y quỳ xuống dập đầu?
Bất quá chuyện này chỉ có thể âm thầm oán giận trong lòng, ngoài miệng cũng không thể nói.
“Tư Quân minh bạch.”
“Minh bạch là tốt rồi, đi thôi! Chỉnh lý một chút y phục rồi đi cùng ta! Ta sẽ dẫn ngươi đi làm quen hoàn cảnh xung quanh.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát sau, Tư Quân đã cầm một bọc nhỏ đi ra, y tới nơi này chỉ gần một quý, đối với y phục cũng không quá quan tâm, đến bây giờ vẫn chỉ bất có hai ba chiếc đan y(áo mỏng)
mà thôi. Y cũng mang theo một bộ trà bôi nhỏ, đây là ba tháng tiền lương của y, tất nhiên là phải mang theo.
Sau đó, Tư Quân đi theo lão quản gia ly khai sài phòng mà y vẫn có chút lưu luyến này. Đi qua cầu nhỏ, ngang qua hồ nước, vòng quanh giả sơn(núi giả).
Cảnh sắc dọc theo đường đi y đều vạn phần quen thuộc, thế nhưng chuyện tới nước này ngoại trừ giả bộ xa lạ, y còn có thể làm gì?
“Gia, Tư Quân tới.”
Trong thư phòng, Quân Mặc Ngôn nghe vậy dừng lại động tác, đặt bút lông xuống, đối với người vừa mới khiến hắn chú ý này, hắn vẫn vô cùng hiếu kỳ. Dù sao y rất giống tiên sinh!
“Vào đi!” Lại nói tiếp, tên của y cũng là hôm nay nói chuuyện với lão quản gia mới biết a!
Đại môn thư phòng được mở ra, một lão một tiểu, một cao một thấp thong thả, nhẹ nhàng bước vào.
“Gia, ta mang Tư Quân tới.” Lão quản gia để Tư Quân đạt đồ đạc ở phong dành cho hạ nhân, tẩy rửa sơ qua một lần mới tiến đến thư phòng.
Quân Mặc Ngôn thản nhiên nhìn Tư Quân đang im lặng cúi đầu, nụ cười nghiền ngẫm nơi khóe miệng hắn lặng lẽ hiện lên: “Ngài lui xuống dưới đi! Ngài cũng lớn tuổi, đừng chuyện gì cũng quan tâm. Cẩn thận thân thể một chút.”
Lão quản gia cười đến vô cùng thỏa mãn: “Thân thể ta vẫn khỏe mạnh a, tự nhiên sẽ vì Quân gia phục vụ thêm vài năm, sau đó ta là muốn đi dưỡng lão!”
Quân Mặc Ngôn mỉm cười, phất phất tay để lão quản gia lui xuống. Lão quản gia bước ra ngoài xong cũng đóng cửa phòng. Lưu lại Tư Quân và Quân Mặc Ngôn hai người.
“Tư Quân?”
Thân thể Tư Quân run lên, thanh âm tính tế nhẹ nhàng toát ra: “Vâng.”
“Sao vây? Nghĩ ta là lão hổ ăn thịt người sao?” Quân Mặc Ngôn cũng không hiểu được sao người này lại không thích nhìn chính mình như vậy, lẽ nào dung mạo hắn thật sự dọa người như vậy sao? Hắn tựa hồ cũng không từng đánh chửi hạ nhân a?!
“Không có, tiểu…Tư Quân không dám.” Nhớ lại hắn không muốn chính mình tự xưng tiểu nhân, Tư Quân vội vàng sửa miệng.
“Quên đi, qua đây. Mài mực giúp ta.” Đã mười năm, Mặc Hối tốt xấu cũng đã có bầu bạn, còn Mặc Tâm vẫn chết sống không chịu đi tìm, dồn ép quá mức, nàng liền liều chết bức lại. Bất đắc dĩ hắn chỉ đành lưu lại Mặc Tâm.
Nhưng cho dù để nàng lưu lại, hắn vẫn cố ý vô tình sai nàng xuất môn một chút, để nàng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, chỉ mong nàng ra ngoài có thể tìm được lang quân như ý.
“Vâng.” Tư Quân vội vàng lại gần Quân Mặc Ngôn, vén lên tay áo rộng thùng thình, tay phải bắt đầu mài mực.
Từ từ, chậm rãi.
Tư Quân lăng lăng nhìn bàn tay nắm nghiên của mình, giống như chính y không phải đang mài mực mà là đang mài đi trí nhớ. Những hồi ức trước đây đều như mực đen đang bị mài đi, dần dần loãng ra.
“Tư Quân, ngươi biết chữ sao?” Có thể đọc ra bài thơ như vậy, tất nhiên sẽ biết chữ.
“A? Vâng, Tư Quân biết chữ.” Bị thanh âm của Quân Mặc Ngôn gọi về hồi phách, Tư Quân vội vã trả lời.
“Tốt lắm, cuốn sổ sách này xem giúp ta đi!”
Quân Mặc Ngôn tiện tay lấy ra một cuốn sổ sách đặt ở một bên.
Tư Quân chỉ chỉ chính mình, có chút không tin được: “Để ta xem?”
Đầu óc của Tam Nhi không bị hỏng chứ? Cư nhiên lại để một người mới gặp xem trướng sách trọng yếu như thế?!
Quân Mặc Ngôn gật đầu khẳng định: “Đương nhiên, có chỗ nào không hiểu hỏi lại ta là được.”
Đối với sự cường ngạnh hiếm có của Quân Mặc Ngôn, Tư Quân hơi run rẩy khóe miệng. Đi tới một án thư nhỏ bên cạnh, mở ra sổ sách, chữ số quen thuộc ánh vào đáy mắt.
Nhịn không được mỉm cười, y chìm vào cảm giác đã lâu không xuất hiện. Không biết đã bao nhiêu năm, hắn chưa từng tự mình chạm vào những thứ liên quan tới sinh ý?
Quân Mặc Ngôn lặng lẽ liếc nhìn y, đem tất cả những biểu cảm của y thu vào trong mắt, im lặng không nói.
Cứ như vậy, thư phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Chỉ có thanh âm khi trướng sách được lật qua lật lại phát ra.
Tư Quân mang theo nụ cười đạm nhiên thong dong phê duyệt cuốn trướng sách mỏng trong tay.
Quả nhiên, y sinh ra để làm thương nhân a!
Trong không khí tự hồ lan tràn thoang thoảng mùi sách, sự tưởng niệm ở đáy mắt Tư Quân cũng dần dần biến thành an tâm.
Cuối cùng y vẫn lưu lại bên người Quân Mặc ngôn, tuy rằng cự ly hơi gần một chút, nhưng chỉ cần y khắc chế tình tự của chính mình, cũng sẽ không còn vấn đề gì.
Tốt xấu gì Quân Mặc Ngôn cũng là người y đã ở bên từ nhỏ, những chuyện mà hắn suy nghĩ đa số y đều có thể đoán được. Hơn nữa y vốn là người mà không ai có thể nhìn rõ tâm tư. Ở lại bên người Quân Mặc Ngôn chắc chắn không có vấn đề, chỉ là y ngủ mười năm mới tỉnh lại, có chút lo lắng thân thể và đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Mấy ngày nay y vẫn cảm thấy mê muội, không còn minh mẫn như những năm trước.
Ngừng lại bút lông trong tay, y ghé mắt nhìn sang, Quân Mặc Ngôn đang cúi đầu lật xem một cuốn trướng sách khác. Khẽ thở dài, y lại nâng tinh thần tiếp tục kiểm tra những gì còn lại.
Cứ như thế, Tư Quân chính thức làm việc tại thư phòng. Trở thành hạ nhân được Quân Mặc Ngôn sủng ái nhất. Bất luận là hắn xuất môn đàm sinh ý hay đi dùng cơm, ngay cả buổi tối tới Niệm Đông viện, hắn vẫn đều mang theo Tư Quân.
Tất cả hạ nhân đều biết điều này, nhìn thấy Tư Quân cũng trở nên khách khí không ít. Bất quá cũng may Tư quân không phải hạng người cao ngạo ngang ngược. Đối với hạ nhân khác chỉ mang theo nụ cười nhàn nhạt thản nhiên gật đầu, có khi cũng trò chuyện vài câu.
Qua lại nhiều, hạ nhân cũng biết Tư Quân kì thật là một người có học vấn, thảo nào chủ tử lại thích y như vậy.
Tiếng tăm của Tư Quân ngay cả Quân Vô Song và Quân Mặc Vũ cũng từng nghe nói, Quân Mặc Vũ vốn lo lắng, ngầm phái người tìm hiểu lại lịch của y, nhưng kết quả lại không tìm được gì. Y giống như đột nhiên xuất hiện trên cõi đời này.
Phần tình báo đó đưa cho Quân mặc Ngôn xem qua, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt phất phất tay, nói bọn họ đừng lo lắng về chuyện của Tư quân. Hắn tự có dự định của mình.
Buông bút lông, Tư Quân lặng lẽ ngáp một cái. Bởi vì cửa sổ thư phòng vẫn mở, hơn nữa bây giờ là mùa hè, cho nên những cơn gió mát ban đêm vẫn thổi vào từng đợt.
Nơi Tư Quân ngồi vừa vặn có thể nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, những cơn gió mát lạnh thổi vào y tự nhiên cũng có thể hưởng thụ được.
“Mệt mỏi?”
Tư Quân nghe vậy quay đầu lại, liền thấy Quân Mặc Ngôn đang nhàn nhã nhấp một ngụm trà, trong ánh mắt không mang theo bất luận tâm tình gì.
“Có chút. Thân thể của ta từ sau khi bị bệnh vẫn không thể khỏi hắn. Đại phu nói không thể để gió lạnh thổi qua, nhưng Tư Quân lại thích nhất đi hóng gió. Thường xuyên như vậy, tự nhiên bệnh căn không thể dứt. Bất quá cũng không có trở ngại gì. Đại phu chỉ yêu cầu ta bố trí thời gian hợp lý là được.”
Tại ngày thứ ba Quân Mặc Ngôn để Tư Quân làm thư đồng của chính mình, Vương Kì Tư tới tìm hắn. Vừa vào cửa liền thấy Tư Quân, tò mò nhìn lại. Lập tức phát hiện y không chỉ gầy yếu vô cùng, mà thân thể còn không thể so sánh với người bình thường. Liền lập tức viết tờ giấy để y dựa theo mà uống thuốc và nghỉ ngơi.
“Cũng đã tối rồi, sớm đi ngủ đi!”
“Không được, Gia còn chưa ngủ. Tư Quân sao có thể ngủ. Từ xưa nào có chuyện hạ nhân còn ngủ sớm hơn cả chủ tử?”
Quân Mặc Ngôn còn muốn mở miệng giải thích vài câu. Cửa thư phòng lại bị người gõ vang.
“Tiến đến.”
“Vâng.” Trả lời là một thanh âm trầm ổn, người tới đẩy cửa thư phòng ra.
Đóng cửa che lại ánh trăng, dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, dung mạo người tới dần hiện ra. Chính là Đường An.
Đường An lúc này đã gần bốn mươi tuổi, khí chất ổn trọng dần dần hiện ra trên người hắn. Hắn đã không phải kẻ hèn nhát năm xưa!
Đường An sải bước tới trước án thư, mở miệng, lại vẫn không nói. Chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn Tư Quân ngồi một bên.
Tư Quân âm thầm cười khổ trong lòng, mười năm trước, y còn quang minh chính đại du đãng bên người Đường An, mười năm sau, với thân phận ngoại nhân y lại bị ghét bỏ.
Thôi! Thôi! Thôi! Này tất cả đều là y tự tìm! Có thể ở lại bên người Mặc Ngôn cũng đã đủ.
Y hiểu rõ đứng dậy, hơi cúi người về phía Quân mặc Ngôn, “Tư Quân xin cáo lui trước.” Xoay người đang định ly khai.
Không ngờ, Quân Mặc Ngôn há miệng gọi lại y: “Đừng.”
Tư Quân và Đường An đều ngơ ngẩn, không hiểu ra sao nhìn chằm chằm Mặc ngôn.
Kỳ thực Quân Mặc Ngôn cũng không biết tại sao chính mình gọi lại y, chỉ là nhìn thấy bóng lưng của y, luôn cảm thấy có chút hiu quạnh, bi ai. Lời nói thốt ra cũng chưa suy nghĩ nhiều.
Tư Quân nhìn ra này tựa hồ là xung động nhất thời của Quân Mặc Ngôn, y nhắm mắt, âm thầm cười nhạo chính mình: Thực sự đã nghĩ hắn quan tâm chính mình sao? Ta chỉ là một kẻ hạ nhân thôi.
Lộ ra nụ cười thản nhiên ấm áp, đôi mắt sâu thẳm của y lóe ra tia sáng ôn nhu: “Tư quân có chút mệt mỏi, đại phu nói cần thường xuyên nghỉ ngơi. Tư Quân xin cáo lui. Mong Gia cũng sớm đi ngủ.” Nói xong, liền cũng không để ý đến Quân Mặc Ngôn vội vàng ly khai.
Nhìn đại môn từ từ đóng lại, Quân Mặc Ngôn không biết sao lại cảm thấy có chút phiền muộn.
Hắn lắc đầu, cho rằng hành vi không bình thường của chính mình là vì sinh ý gần đây không quá yên ổn.
“Nói đi, lại có chuyện gì?”
“Vâng, Gia. Gần nhất Hoàn Châu thành không hề yên bình, bốn phía đều có phản tặc, tuy rằng bị người của triều đình phái tới trấn áp, nhưng là khó tránh khỏi có cá lọt lưới. Cho nên…”
“Ta đã biết, tổn thất lần này không trách ngươi. Tạm thời đóng cửa mấy cửa hàng bên Hoàn Chân thành, chờ thêm một đoạn thời gian rồi nói sau.”
“Vâng, Gia.”
Lại bàn bạc thêm một hồi, Quân Mặc Ngôn xoa xoa hai bên thái dương làm cho Đường An ly khai.
“Thuộc hạ xin cáo lui. Thỉnh Gia sớm đi nghỉ ngơi.”
Đường An đẩy ra cửa thư phòng, lập tức nhìn thấy Tư Quân vốn đã rời đi lại vẫn đang đứng ở đó.
Mang chút kinh ngạc nhìn Tư Quân, Đường An không nghĩ y đang nghe trộm, bởi vì y đứng cách thư phòng những năm mươi bước, lại đang ngẩng đầu ngắm trăng a!
Nghe được tiếng vang, Tư Quân xoay người nhìn lại. Gật đầu cười, coi như chào hỏi.
“Tư Quân, phải không?”
“Chính là tại hạ.”
“Gia phiền ngươi chiếu cố. Cẩn thận hầu hạ.”
“Tư quân minh bạch.” Nhìn thân ảnh rời đi của Đường An, Tư quân biết nhất định là sinh ý xảy ra chuyện.
Nhìn ánh đèn thư phòng vẫn sáng, Tư Quân ngồi xuống đình nhỏ cách thư phòng không xa. Trước đây, y vẫn nhìn Quân Mặc Ngôn đi vào giấc ngủ, hiện tại y cũng muốn nhìn hắn quay về phòng mới bằng lòng ly khai.
Trên khoảng không thoáng đãng, một ngôi sao băng lướt qua phía chân trời, lưu lại vệt sáng vừa ngắn vừa rực rỡ phía sau.
Một dự cảm bất thường lặng lẽ bao phủ toàn thân Tư Quân. Hình như có chuyện không may sắp xảy ra.