Không quá ba ngày, chuyện Quân Mạc Vũ rơi xuống hồ liền đã rơi vào tai Quân Thiệu Thiên.
Cũng không phải hắn bát quái, thích nghe những chuyện linh tinh.
Mà là, Quân Mặc Ngôn suốt ba ngày không tới trong *** xem sinh ý của các cửa hàng, sổ sách cũng chồng chất lại. Mà Quân gia
sinh ý lớn thế nào a? Lượng sổ sách ba ngày này cũng thực kinh người.
Mấy người thủ hạ tới hỏi Thiếu chủ tử là xảy ra chuyện gì a? Sao lại không tới xem chúng ta?
Như thế, Quân Thiệu Thiên có muốn không biết cũng khó. Hắn gọi tới nha hoàn bên người Quân Mặc Ngôn.
“Ngươi nói cho ta nghe một chút. Đây là chuyện gì xảy ra?” Trong thư phòng, sắc mặt Quân Thiệu Thiên rất không tốt.
Mặc Tâm cúi người: “Hồi bẩm Lão gia, Tiểu thiếu gia bị Nhị thiếu gia đẩy vào trong hồ, là Tứ tiểu thư tận mắt nhìn thấy. Gia đuổi tới cũng đã chậm. Thật vất vả cứu lên bờ, thầy thuốc nói phải tĩnh dưỡng mấy ngày, nhưng Tiểu thiếu gia đã ba ngày không tỉnh. Gia cực nhọc ngày đêm không màng nghỉ ngơi chiếu cố bên giường Tiểu thiếu gia ba ngày ba đêm cũng không chợp mắt. Gia cũng không cho người khác nhúng tay chiếu cố Tiểu thiếu gia. Lão gia, nô tỳ van cầu ngài. Ngài đi khuyên nhủ Gia đi! Thân mình Gia cũng không hảo, ngày đêm vì sinh ý mà vất vả tới nửa đêm, hiện giờ lại không nghỉ ngơi. Nô tỳ sợ, Tiểu thiếu gia khỏe lại thì Gia cũng ngã xuống.”
Mặc Tâm sắm vai nha toàn trung tâm thật sự là đủ để lừa dối cả hoàng đế. Diễn đến mười phần giống. Lê hoa đoái vũ thật khiến người thương cảm.
Quân Thiệu Thiên nghe được câu trước thì tức giận không chịu nổi nghe tới câu sau thì lại đau lòng không thôi.
Đợi Mặc Tâm nói xong, hắn sớm nhịn không được đứng dậy đi ra thư phòng:”Mau! Mau dẫn ta đi Xuân Phong viện!”
“Vâng, Lão gia!”
Mặc Tâm cũng là bộ dáng vội vàng cúi đầu chạy ở trước mặt Quân Thiệu Thiên, mà nụ cười thực hiện được mưu kế trên khuôn mặt lại không sao biến mất được.
Trong chốc lát, bọn họ liền tới cửa phòng Quân Mặc vũ. Còn chưa vào trong, đã nghe truyền ra tiếng nói chuyện
“Mặc Ngôn, ngươi nghỉ ngơi đi! Ta sẽ chiếu cố Mặc Vũ, ngươi đã ba ngày không chợp mắt. Còn cứ như vậy thân thể làm sao chịu được?” Vương Tuyết phi thường cảm động đối với hành động của Quân Mặc Ngôn, nhưng không thể vì nhi tử của chính mình mà làm hại nhi tử của người khác cũng sinh bệnh a!
“Ta không sao, không mệt mỏi.” Quân Mặc Ngôn vẫn ngồi trước giường giống như hai ngày trước, vẫn không nhúc nhích nhìn Quân Mặc Vũ.
“Không mệt mỏi? Giọng nói của ngươi đều đã khàn như thế còn không mệt?” Vương Kì Tư bất đắc dĩ châm chọc, lôi kéo y phục của Quân Mặc Ngôn. Nhưng lực đạo lại nhẹ đến mức giống như sợ Quân Mặc Ngôn là giấy nếu kéo quá căng sẽ rách.
“Tam ca! Tam ca, ngươi đi nghỉ ngơi đi! Vô Song sẽ chiếu cố đệ đệ!” Quân Vô Song nhoài người lên giường chớp chớp mắt to, trải qua chuyện này, tính cách của nàng thay đổi không ít. Vốn cởi mở ríu ra ríu rít giờ đã trở nên thong dong tao nhã như tiểu thư khuê các.
“Không cần, ta có thể… khụ khụ…..”
“Còn nói có thể, không thoải mái đi!”
“Hài tử, nghe lời. Đi nghỉ ngơi đi!”
“Ta…..”
“Đúng vậy! Nghe lời Vương nuong, nhanh nghỉ ngơi!” Quân Thiệu Thiên nhịn không được đẩy cửa tiến vào.
“Lão gia!(Quân lão gia!)” Vương Tuyết cùng Vương Kì Tư lập tức lên tiếng tiếp đón Quân Thiệu Thiên.
“Phụ thân ta không…khụ khụ….” Quân Mặc Ngôn quay đầu lại mới nói vài câu, liền bị cơn ho không nhịn được cắt ngang.
Quân Thiệu Thiên đau lòng nâng lên khuôn mặt Quân Mặc Ngôn tỉ mỉ nhìn một lát: “Nhìn xem, mặt đều gầy đi. Mắt cũng sâu xuống. Sao vậy, không muốn sống nữa sao?”
“Phụ thân, ta không sao, ta muốn nhìn Mặc Vũ tỉnh lại.” Hai má tái nhợt, hốc mắt thâm quầng, đôi môi không hề huyết sắc hé ra hợp lại, tựa như nói xong những lời này đều có thể khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.
“Không được không được! Ngươi về phòng nghỉ ngơi cho ta! Chỗ Mặc Vũ còn có Vương nương chăm sóc! Tuyệt đối không có việc gì! Kì Tư cũng ở trong này, còn sợ cái gì? Ta cũng không hy vọng ngươi bị suy sụp! Kì Tư a! Ngươi cũng tới đây nhìn xem, đừng để Mặc Ngôn xảy ra chuyện gì.”
“Ai! Đã biết, Quân lão gia!”
Quân Thiệu Thiên cường ngạnh kéo Quân Mặc Ngôn đứng lên khỏi giường, đi nhanh ra phía ngoài cửa.
“Phụ thân, Mặc Vũ, ta khụ khụ……” Cước bộ lảo đảo đi theo Quân Thiệu Thiên, Mặc Ngôn bán thôi bán tựu(giả bộ chối từ)
bước ra đại môn rồi được Quân Thiệu Thiên hộ tống trở về trong tiểu viện.
“Nằm xuống. Đúng, cứ như vậy. Kì Tư lại đây nhìn xem.”
Bị Quân Thiệu Thiên đẩy ngã ở trên giường, đắp chăn lại. Bộ dáng Quân Mặc Ngôn giống như toàn thân vô lực, uể oải vô cùng.
“Nga. Hảo. Ân.” Vương Kì Tư vốn chỉ định trang mô tác dạng(làm bộ làm tịch), lấy thân mình đã luyện võ của Quân Mặc Ngôn còn dễ dàng gục ngã như vậy, thì võ công của hắn cũng coi như vô ích. Bất quá, khi vừa đặt tay lên mạch, nghĩ muốn đúng lúc có thể kiểm tra tình trạng thân thể hắn, cũng liền trở nên nghiêm túc.
“Sao rồi?”
“Không có gì đáng lo, chủ yếu là quá mức mệt nhọc. Nghỉ ngơi một ngày hảo hảo ngủ một giấc là được. Sau này tốt nhất đừng để cảm xúc của hắn dao động quá lớn, nhất là không thể phát đại hỏa, bằng không sẽ dễ dàng thương thân.”
Mặt không đỏ tim không đập nhanh, Vương Kì Tư chỉ nhắm mắt lại nói lung tung một loạt.
Nhưng là Quân Thiệu Thiên lại tin không hề nghi ngờ a!
Có chút áy náy nhìn chăm chú hài tử của chính mình: “Là lỗi của cha. Trước kia không giúp ngươi dưỡng tốt thân thể, khiến ngươi bây giờ không thể quá mức xúc động. Yên tâm đi! Hết thảy có cha ở, say này ngàn vạn lần đừng nên quá mức kích động. Biết không?”
“Vâng, Mặc Ngôn minh bạch.”
“Hiểu được là tốt rồi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi. Đừng tiếp tục suy nghĩ miên man. Hết thảy giao cho ta là được.” Quân Thiệu Thiên cẩn thận đem chăn đắp lại, không để cho một chút gió thổi vào.
Nhìn đến Quân Thiệu Thiên sắp rời khỏi, Quân Mặc Ngôn run rẩy vươn tay nắm lấy góc áo đối phương: “Phụ thân, xin đừng trách cứ Nhị ca bọn họ. Bọn họ không phải cố ý.”
“Điều này sao được? Bọn họ cư nhiên muốn hại thân sinh đệ đệ của chính mình! Loại nghiệt tử như thế! Ta muốn đánh gãy chân!” Nghĩ tới đây lại càng tức giận Quân Thiệu Thiên hận không thể trực tiếp xông lên.
“Phụ thân khụ khụ không cần như vậy…..”Quân Mặc Ngôn tựa như quá mức kích động lại bắt đầu ho khan, Vương Kì Tư lập tức đưa tới ly trà nóng, “Mặc Ngôn, nghe lời ngươi nói, đừng kích động.”
“Mặc Ngôn, nghe được không, không cần kích động. Phụ thân không tìm bọn họ. Không tìm bọn họ.”
Sợ đứa con thành tài duy nhất của chính mình xảy ra chuyện gì không may, khiến cho Quân gia sau này vô vọng. Quân thiệu Thiên gần như là trăm y trăm thuận.
Quân Mặc Ngôn tựa như đã yên tâm, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Quân Thiệu Thiên cảm thán lắc đầu. Nếu hai nhi tử kia cũng ngoan như thế thì tốt rồi. Thật sự là khiến người ta lo lắng mệt nhọc a!
Tuy nói là đáp ứng Mặc Ngôn không tìm hai nhi tử kia, nhưng trong lòng Quân Thiệu Thiên ấn tượng về bọn họ cũng càng ngày càng tệ!
Cho đến khi Quân Thiệu Thiên ly khai tiểu viện, Vương Kì Tư mới yên tâm nhếch chân bắt chéo.
“Ta nói thiếu gia bị bệnh, cũng nên mở mắt đi?”
Quân Mặc Ngôn vốn nên mệt mỏi vô cùng, còn kém một bước là đi, bây giờ lại không nhanh không chậm mở mắt. Đôi mắt sáng ngời, thần thái sáng láng ở đâu ra vẻ mặt giống đang sinh bệnh? Nụ cười bên khóe miệng vẫn tự tin như vậy, đoạt đi tâm hồn người khác.
“Lão gia lần này xem như hoàn toàn thất vọng với hai nhi tử của mình đi!”
“Cũng nên như thế. Ta không có cách nào gϊếŧ bọn họ. Nhưng ít nhất có thể khiến họ chịu khổ sở. Sau này muốn đi Lưu Ly phường còn phải xem hầu bao của chính mình có đồng ý hay không.” Khí định thần nhàn(nhà nhã thong dong)
nghiêng người ngồi dậy, mái tóc dài như thác nước từ bên tai chảy xuống, khiến hắn nhiễm thêm một chút phong thái lười nhác cùng sắc tình.
Đáng tiếc người duy nhất có thể thưởng thức đến phong thái hiếm có này, lại không hề có chút tim đập gia tốc nào.
“Được rồi, ngươi lúc này cũng đã đạt được mục đích. Bất quá này cũng có công hóa trang của Mặc Tâm, không nghĩ tới bên ngoài còn bán thứ phấn trắng như thế a!” Vương Kì Tư nói xong liền vươn ngón trỏ quệt một chút lên mặt Quân Mặc Ngôn.
Màu da trên ngón tay lập tức biến thành phấn trắng.
“Ha ha! Điểm ấy ta cũng không rõ ràng. Những thứ của nữ nhân gia, cũng chỉ có nữ nhân gia mới biết thôi.” Nói xong liền nhận lấy khăn nóng
từ tay Mặc Tâm, lau sạch bạch phấn trên mặt.
“Ân, ân. Vẫn là khuôn mặt này đẹp. Thật tuấn a! Đủ để mê chết thiên kim tiểu thư nhà người khác nga!”
“Ta không có hứng thú với các nàng.” Nhắm mắt lại, Quân Mặc Ngôn nằm xuống giống như thật sự mệt mỏi, “Mặc Tâm, tiễn hắn giúp ta.”
“Vâng, Gia.”
“Thật là kẻ không có lương tâm, lợi dung xong liền đuổi người ta đi.” Bất đắc dĩ lắc đầu, Vương Kì Tư vẫn đi theo Mặc Tâm ly khai.
“Tam Nhi, ngươi thật sự không hứng thú với đám nữ nhân kia sao?” Con quỷ tò mò thưởng thức được phong thái hiếm có của Quân Mặc Ngôn đang chớp chớp hai mắt.
“Đúng vậy. Các nàng không thể mang đến cho ta thứ gì. Ta cũng không muốn lưu lại con nối dõi!”
Bởi vì, người hắn yêu chính là tiên sinh mà tiên sinh vĩnh viễn không thể bị thay thế bởi đám tô son trát phấn kia!