Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 21: Chân tướng

Khi hai bàn tay đã nắm được lấy nhau thì lại bị tách rời.

Liêu Trúc Hàn nhếch môi cười mỉa mai, tiếng cười đó không chỉ giễu cợt mà còn là oán hận.

Hướng ánh mắt đầy thù hận và căm phẫn về phía kẻ máu lạnh ấy, cô cười một tràng dài đến lạnh sống lưng, bạc môi mỏng khẽ mở, tiếng nói phát ra từ đó lạnh thấu xương.

“ Tại sao? Tại sao luôn đối xử với tôi như vậy? Tôi rốt cuộc đã làm gì sai. Tại sao ông luôn luôn ghét bỏ tôi. Tôi cố gắng trở thành người xuất sắc nhất, cô gắng cái này, cô gắng cái kia, không phải chỉ để cho ông vui lòng, để cho ông nhìn tôi khác một chút thôi sao. Tại sao cho dù tôi có giỏi đến đâu, thứ tôi nhận được từ ông cũng chỉ là sự khinh ghét, miệt thị. Bây giờ, tôi chỉ muốn yên yên ổn ổn sống cạnh người mình yêu, người trân trọng, yêu thương tôi, tại sao ông cũng không cho tôi mãn nguyện. Ông rốt cục có coi tôi là cháu ngoại hay không? Hay vốn chỉ là cái gai trong mắt hận không thể nhổ ra được ngay?”

Người phụ nữ khi nãy ngăn cản Liêu Ngân Ninh bây giờ run rẩy bật khóc, bà thực sự đau lòng cho đứa cháu này, chị gái mất sớm, cha nó lại bởi vì chị ấy giấu giếm mà không hề biết đến sự tồn tại của con gái. Con bé một thân một mình bơ vơ nhỏ bé, ông ngoại lại khinh ghét, nó thực sự quá đáng thương. Điều duy nhất bà có thể làm cho nó là cùng với chông mình nuôi nấng nó, dành cho nó phần tình cảm của cha mẹ, cho nó cảm giác của một gia đình, nhưng bây giờ, vợ chồng bà lại không thể che chở cho nó nữa, cha thực sự là đã quá tuyệt tình rồi.

Liêu Trúc Hàn kím đáo nhìn qua phía ba người thiếu niên đang đứng im như pho tượng, mắt nhìn chằm chằm cô nở một nụ cười cảm kích, cảm ơn họ vì đã giúp cô thoát khỏi nhà giam. Rồi đưa ánh mắt buốt lạnh nhìn người ông tuyệt tình đó buông lời nguyền rủa trước khi trút hơi thở cuối cùng.

“ Tôi thề từ giờ trở đi hai chúng ta không còn quan hệ máu mủ, từ giờ, ông chính là kẻ thù của tôi. Hôm nay có thể tôi chết, nhưng mối hận này tôi sẽ mãi ghi nhớ, khắc nó thật sâu trong lòng, nhất định sẽ trả lại cho các người bằng hết. Đúng ngày này một trăm năm sau, tôi nhất định sẽ quay lại đòi món nợ này. Nhất định sẽ…”

Dường như đã sức cùng lực kiệt, cô chỉ có thể hướng đến Giang Thần buông một lời “ Xin lỗi.” rồi từ từ rời khỏi thế gian. Đúng lúc đó tim Giang Thần cũng ngừng đập. Hai kẻ một người, một quỷ, tuy không cùng một thế giới, nhưng yêu nhau, nguyện bên nhau, trái tim cùng chung nhịp đập, chết cùng nhau.







Kí ức còn nguyên vẹn như mới này hôm qua. Tất cả chỉ là một quá khứ buồn đau. Cái cần thiết nhất là hiện tại. Phải làm sao thì bi kịch mới không lặp lại một lần nữa.

Giang Thần nhìn Diệp Lam Phi rồi nói.

“ Nhiều năm như vậy, tôi luôn quan sát Liêu Ngân Ninh, kết quả phát hiện ra ông ta có rất nhiều điều kì lạ.”

“ Điều kì lạ. Điều kì lạ gì?”

“ Trước đây, Tiểu Hàn ở trước mặt tôi thường nhắc đến ông ta, cho nên hầu như những gì liên quan đến ông ta tôi đều biết rõ, có điều cô ấy nói, kể từ khi cô ấy sáu tuổi thì ông ta đột nhiên thay đỏi, giống như biến thành người khác vậy. Hơn nữa, ông ta thường đến tầng hầm trong thứ phòng làm một việc hết sức khó hiểu. Đó là rạch nát bức ảnh chụp một người đàn ông trong đó, giống như là hận người đó đến thấu xương, chỉ một lột da róc thịt người đó vậy.”

Diệp Lam Phi khó hiểu nói. “ Cũng có thể đó là kẻ thù của ông ta nên ông ta mới như vậy.”

“ Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, tôi tò mò muốn biết người đàn ông đó là ai lại khiến ông ta hận đến như vậy nên đã đến xem. Kết quả, người trong bức ảnh đó lại là…ông ta.”

“ Cái gì?”

“ Ngạc nhiên lắn đúng không? Thực ra ban đầu khi thấy vậy tôi cũng rất kinh ngạc, sau đó tôi bắt đầu tim hiểu, tuy không thể tiếp cận ông ta với khoảng cách gần nhưng bí mật của ông ta cũng dần được hé lộ.”

Tiếng bước chân nện lên nền nhà nghe thật chói tai, có người đang tới gần, có lẽ quá khứ lại sắp lặp lại, họ lại muốn đưa người đàn ông Liêu Trúc Hàn yêu đi vào chỗ chết. Giang Thần nhìn anh gấp giọng nói:

“ Tộc trưởng bây giờ không phải ông của Tiểu Hàn, ông nàng từ khi sáu tuổi đã bị người em sinh đôi độc ác của mình hãm hại sau đó chiếm lấy vị trí của anh trai mà không một ai hay biết. Tất cả mọi người đều đã bị lừa dối, nhất định phải chuyển lời tới cô ấy, nhất định…”

Cạch.

Cửa mở ra, một người đàn ông cao to bước vào, Diệp Lam Phi vẫn nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tay chân bị khóa lại bằng xích sắt. Anh mở mắt nhìn người đàn ông đối diện mình, anh ta cũng đang quan sát anh.

“ Anh phải đi rồi.” Huyết tộc mở trói cho anh rồi nâng anh dậy, dù thế nào thì Diệp Lam Phi cũng phải công nhận sức khỏe của Huyết tộc thật sự khó mà tưởng tượng được. Lại chợt nghĩ đến cô, cô cũng là Huyết tộc, vậy tại sao lại tùy ý để cho mình bắt nạt nhỉ. Anh nhớ cô, nhớ đến quay quắt, dù bây giờ lam vào hoàn cảnh này, anh biết, bản thân không hề có một chút hối hận vì đã gặp cô, yêu cô.

Huyết tộc đó lại mở miệng. “ Xin lỗi.”

“ Gì cơ?” Đang suy nghĩ miên man, Diệp Lam Phi giật mình vì lời nói của anh ta. Sao anh ta lại phải xin lỗi nhỉ.

“ Tôi biết anh là người mà chị Hàn thích, chúng tôi cũng rất yêu quý chị ấy, nhưng đây là lệnh của tộc trưởng, chúng tôi không còn cách nào khác.”

Nghe anh ta nói vậy, Diệp Lam Phi lại nhớ đến lời nói của Giang Thần, anh ta nói vậy là ý gì. Nếu ông của Trúc Hàn thực sự bị hại thì tại sao lại không có ai biết, họ là anh em mà, một người mất tích thì mọi người phải biết chứ.

---------------------------------------Vâng! Lại là tiểu giải tôi đây. Mọi người không cần để ý.--------------------------------

Miên man suy nghĩ anh không biết đã đến sảnh lớn từ lúc nào, cánh cửa sảnh lớn từ từ mở ra, Huyết tộc đó đưa anh vào trong. Ở nơi này, anh nhìn thấy rất nhiều Huyết tộc. Trên ghế cao nhất là ông của Liêu Trúc Hàn, bên cạnh ông ta có một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ đó có nét hao hao giống với Trúc Hàn, có lẽ đó là dì của cô, người bên cạnh là dượng. Anh chợt rùng mình, ánh mắt lạnh như băng đó, anh mắt của người ông giả mạo kia như muốn đóng băng anh. Ông ta cất giọng lạnh lùng:

“ Gϊếŧ nó đi.”

Mọi người không ai nhúc nhích. Ông ta nổi giận. “ Đừng để ta nhắc lại lần thứ hai.”

Lúc đó dượng của Liêu Trúc Hàn đột nhiên nói. “ Tộc trưởng, nó còn chưa đến.” Ông ấy nói vậy, bằng một giọng tuyệt tình, nhưng anh cảm nhận được, trong đó còn hàm chứ sự bi thương, ánh mắt ông ấy nhìn anh là sự đau xót và áy náy.

“ Không cần, gϊếŧ hắn đi, ta muốn thấy nó sẽ phản ứng ra sao khi nhìn thấy hắn chỉ còn là một cái xác.”

Bây giờ anh thực sự biết rốt cuộc những ngày tháng trước đây cô phải trải qua có tư vị như thế nào rồi. Anh thầm nghĩ, nếu còn có tương lai. Anh nhất định sẽ che chở cô thật tốt, không khiến cô phải chịu ủy khuất. Dù không muốn, nhưng không ai dám chống lại ông ta cả, cuối cùng họ vẫn phải thực hiện mệnh lệnh. Khi mũi dao chuẩn bị đâm vào ngực trái anh như đã từng gϊếŧ chết Giang Thần thì có một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện đứng chắn trước mặt anh, bàn tay nhỏ trằng nõn giờ đây vì nắm chặt lấy lưỡi dao mà rỉ máu. Từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống nền nhà lát gạch men trắng xóa, giống như màu máu trên nền tuyết vậy.

“ Hàn…” – Không chỉ Diệp Lam Phi mà mọi người ở đó đều ngạc nhiên, cô đến nhanh hơn họ tưởng, có lẽ, cục diện hôm nay sẽ thay đổi chăng.

Liêu Trúc Hàn chậm rã đứng dậy, đôi mắt cô giờ đã chuyển thành màu đỏ, trong đó hàm chứa cả bi thương và tức giận, một tổ hợp của sự đau khổ và không thể nhẫn nhịn. Ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng hiểu, rốt cuộc mình ngu ngốc nhường nào, cuối cùng cô cũng hiểu, thì ra, cho dù cô có làm thế nào đi chăng nữa, người đàn ông này cũng sẽ không tha cho cô. Giây phút nhìn thấy mũi dao sắp đam xuống, cô đã quyết định rồi, nếu giữa cô và ôn gta chỉ có một người được sống, vậy thì người đó nhất định phải là cô, cô sẽ không để ông ta thương tổn bất cứ người nào nữa.

Bạc môi khẽ mở, cô thốt ra câu nói chuyện cuối cùng giữa hai người:

“ Có lẽ, nên kết thúc ở đây thôi, nhiều năm như vậy rồi, những người nhốt ta năm đó bây giờ không chết thì cũng bệnh, còn ông vẫn còn khỏe mạnh và ung dung như thế, vậy thì hãy gánh nợ giúp họ luôn đi. Những gì các người nợ tôi, ngày hôm nay, cả nợ mới lẫn nợ cũ tôi sẽ đòi lại không thiếu một món nào.”

Liêu Ngân Ninh sững người. Đứa cháu ông ta vẫn xem như cái gai trong mắt, xem như đồ chơi mặc ông ta hành hạ, đến bây giờ lại nói ra những lời này, thực khiến cho ông ta có chút không phản ứng kịp. Bất quá, dù sao ông ta cũng sống mấy trăm năm rồi, chẳng lẽ lại phải sợ con nhóc này sao?

“ Các người rốt cuộc cũng nghe thấy rồi, hôm nay nó cuối cùng cũng thừa nhận bản thân vì người ngoại tộc mà phản bội đồng tộc. Còn không mau bắt nó lại. Muốn đợi đến khi nào nữa.”

Một đám người Huyết tộc lao tới muốn bắt Liêu Trúc Hàn, họ cũng không có cách nào khác, đó là mệnh lệnh, chỉ có thể mong cô tha thứ. Nhưng cuối cùng, cả đám người lại chết sững khi nghe thấy tiếng của Diệp Lam Phi.

“ Hàn, ông ta không phải ông ngoại em.”

Một câu nói này, làm chấn động toàn bộ đám người trong sảnh lớn, cả mấy thân hình đang lao tới cũng khựng lại. Dì của Liêu Trúc Hàn đứng không vững phải dựa vào người dượng cô, vẻ mặt ai nấy đều khó tin. Ngay cả đám người Lâm Đình cũng Mạc Trúc vừa đuổi đến phải há miệng kinh ngạc.

Sắc mặt Liêu Ngân Ninh tái mét. Chẳng lẽ hắn đã biết gi rồi.

“ Câm miệng. Ai cho mày ăn nói linh tinh, gϊếŧ nó cho ta.”

“ Tôi nói là sự thật, các người đưng để bị lợi dung. Tiểu Hàn, em phải tin anh, ông ta đích xác không pahir ông ngoại em, mà là em trai song sinh của ông ấy.”

Một người trong đám Huyết tộc lên tiếng phản bác.

“ Nói láo, bịa đặt cũng phải cho giống chút. Nhị đương gia đã qua đời cách đây rất lâu rồi, ông ấy là do đám người sói gϊếŧ chết. mối nhục này bọn ta chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà không thể làm gì, bây giờ ngươi lại muốn khơi dậy.”

“ Tôi nói là thật. Chính miệng Giang Thần đã nói cho tôi biết.”

Cả căn phòng im phăng phắc, thậm chí bây giờ còn có thể nghe được cả tiếng kim rơi trên mặt đất. Giang Thần, cái tên này bao nhiêu năm nay đã trở thành cấm kị, ngoài những người đã có mặt ở tại nơi này năm đó ra, thì không một ai biết đến, cũng không một ai dám nhắc tới.