Từ bên ngoài đột nhiên chen vào thanh âm của một người, cười hì hì: “Vạn tuế gia, hắn mặc kệ không có nghĩa là ta mặc kệ, đương nhiên, chỉ cần ngươi xuất tiền là được.”
Lại một đạo thân ảnh khác nhẹ nhàng xuyên cửa sổ mà vào, Hoàng thượng phía trên tựa hồ không còn kinh sợ nữa, biểu tình lão cung giám trên mặt cũng không thể nào méo mó hơn được nữa, ngược lại Tần Đồng vừa nhìn thấy người nọ là ai liền kêu to: “Ngươi sao lại chạy tới?”
Giang Kỳ cười đến thực khoái trá: “Nhị thiếu gia, ngươi cũng không phải không biết tính của ta, huống chi còn có một giao dịch lớn đang chờ đợi ta, loại cơ hội khó có được này ta như thế nào có thể buông tha?”
Tần Đồng trừng lớn ánh mắt: “Giao dịch?”
Đột nhiên liền nhớ đến “nghề nghiệp” trước đây của Lục Gia Diễm là gì, tất nhiên không thể không liên quan đến Giang Kỳ, sắc mặt Tần Đồng có chút trắng bệt, nói như vậy, là chuẩn bị đi gϊếŧ người? Ánh mắt không tự giác liếc về phía Lục Gia Diễm, phát hiện khuôn mặt hắn đang ẩn vào trong góc khuất của ngọn nến có chút nhìn không rõ.
Bên kia Giang Kỳ giơ tay ném về phía Hoàng thượng một vật gì đó, không có nhiều nội lực, sau khi vẽ một đường giữa không trung món đồ kia liền rơi thẳng vào tay hoàng đế, mà lão cung giám ở bên cạnh vẫn đang trang trấn định thiếu chút nữa đã thất thanh kêu to: “Có ám khí!”, khi nhìn thấy Hoàng thượng tiếp nhận được món đồ kia ở trong tay, hắn có cảm giác đôi chân mình cơ hồ đã muốn tan chảy.
Hoàng thượng giơ tay lên nhìn thứ mình vừa tiếp nhận, một khối bài tử hình thoi, nhìn không ra chất liệu, rõ ràng không lớn nhưng lại cực nặng, mặt trên có khắc hai chữ “Cực Dạ”, không có bất kỳ hoa văn dư thừa nào khác.
Nhưng chính một khối bài tử đơn giản như vậy, Hoàng thượng đột nhiên chuyển đổi sắc mặt: “Ngươi là gì của Cực Dạ?”
Giang kỳ kéo một chiếc ghế đến trước mặt Hoàng thượng ngồi xuống, vẫn là một bộ dáng không xương cốt, tay khoát trên thân ghế lười biếng cười nói: “Xem ra thanh danh chúng ta rất tốt, ngay cả vạn tuế gia cũng biết.”
Nói xong khoanh tay lại, biểu tình mang theo một tia đứng đắn hiếm thấy: “Không dám không dám, kẻ bất tài này chính là môn chủ, xin hỏi có thể giúp vạn tuế gia phân ưu hay không?”
“Các hạ nguyên lai là môn chủ Cực Dạ, nghe nói môn chủ rất ít khi lộ diện, trẫm thực sự là chậm trễ. Đức Trữ, đi chuẩn bị chút thức ăn khuya đến.” Hoàng thượng ngồi xuống lại long ỷ, lão cung giám bên cạnh tuân lệnh lui xuống.
Giang Kỳ ánh mặt hơi nhíu lại: “Đa tạ thánh ân, xem ra việc ta hảo hảo tiếp đãi hai người giữ cửa kia cũng là chuyện không tồi.”
Trong mắt hoàng đế xẹt qua chút ngạc nhiên, ngay lập tức chuyển sang nghiêm lãnh: “Môn chủ quả nhiên khôn khéo, trẫm bội phục.”
Giang Kỳ cười ha ha, nói: “Giang hồ cùng triều đình cho tới bây giờ cũng không phải có thể phân chia rõ ràng, việc này tự nhiên cũng không là cái gì. Hơn nữa, ta là môn chủ, tất nhiên phải quản được hành xử của thuộc hạ, bằng không chẳng phải là kẻ bất tài hay sao. Vạn tuế gia, hiện tại hình như không phải thời điểm thảo luận vấn đề này, không bằng quay lại chính đề, người ngẫm lại xem có muốn cùng ta thực hiện giao dịch này hay không?”
“Nga? Vậy cùng muốn rõ ràng, trẫm bất quá mới biết nguyên lai sát thủ Cực Dạ cư nhiên cũng có thể thay người hiến kế, không biết có gì giá trị?”
Giang Kỳ cười không khác gì một hồ ly tinh, tay phải vừa lật thì gương mặt đã hiện ra hai dạng khác nhau, hoàn toàn khác biệt: “Có vạn tuế gia nâng đỡ, chúng ta chẳng qua là thay người giải quyết phiền toái có chút chuyên nghiệp hơn mà thôi. Giá hảo thương lượng, vạn tuế gia chắc không ngại ta lấy trước tiền đặt cọc. Về phần phương pháp thì, kỳ thật cũng rất đơn giản…”
Tấn Dương ở nhà ngủ được hảo hảo mấy giấc lại bắt đầu mất ngủ, mấy thứ kia tuy rằng hắn giấu tốt lắm, nhưng nữ nhân kia còn tồn tại, lại bắt đầu lượn lờ thành ác mộng. Hắn không phải không nghĩ tới thừa dịp nàng ra ngoài mà lặng lẽ giải quyết, nhưng người phái đi phục kích đều biến mất không dấu vết, mà nàng thì vẫn mỗi ngày dạo phố mua đồ, kia thật chính là đang trào phúng hắn vô năng.
Trong đầu Tấn Dương xoay chuyển cực nhanh, vô số ý tưởng nảy ra lại bị chính hắn phủ quyết, cảm giác không thể làm gì được khiến hắn càng thêm nôn nóng, đúng lúc này, gia phó lại đột nhiên đến báo: “Tướng quân, Đức Trữ công công đến đây, nhanh mau ra cửa.”
Nghe được thông báo, Tấn Dương trong lòng đột nhiên nhảy dụng, bắt đầu lo lắng không yên, hắn phụng chỉ vào kinh, vừa mới ở trong này ngây ngốc một tháng, tên hôn quân kia sẽ không cứ như vậy mà muốn mình ra lại tiền tuyến chứ? Biên quan gần nhất chỉ có vài lần bị quấy rầy, trong thời gian thống lĩnh không ở thì tình huống này cũng chỉ là bình thường, thời gian ước định còn chưa đến, hiện tại hôn quân lại phái người đến tìm hắn, chẳng lẽ… đã phát hiện ra cái gì?
Hắn đang nghĩ ngợi, một âm thanh sắc nhọn mang âm hưởng cao xướng lên: “Đức Trữ công công đến.”
Không kịp nghĩ thêm cái gì, Tấn Dương vài bước gấp gáp tiến đến tiền viện, không có động tác gì khác, Đức Trữ đã nhanh chóng vượt lên, trên mặt đã tràn đầy nịnh bợ cười lấy lòng: “Tấn đại tướng quân, chúc mừng, chúc mừng a.”
Tấn Dương ngẩn ra, nhưng cũng rất nhanh chóng che giấu đi, trên mặt cũng hiện lên nét tươi cười, khom người dẫn Đức Trữ đến tiền thính, tự mình bưng trà nước qua: “Đức công công, này có chút khiến Tấn mỗ khó hiểu, không biết là có chuyện gì mà phải chúc mừng?”
Đức Trữ buông bát trà, lại cúi chào Tấn Dương: “Tấn Đại tướng quân, a không, qua hôm nay thì phải gọi là Uy Xa Hầu, chẳng lẽ lại không đáng chúc mừng hay sao?”
“Cái gì?”
“Đây chính là sự thật, hôm nay Hoàng thượng cùng bộ binh thượng thư Niếp đại nhân ở ngự thư phòng đã nói rằng Đại tướng quân đã vất vả mang lại nhiều công lao to lớn, kia nên phong hầu, lúc này đang dự tính, còn muốn đóng dấu nữa.”
Ánh mắt Tấn Dương toát ra một sự tham lam không thể nào che giấu, trong lòng lại phát giác có gì đó không ổn, ngoài miệng cười nói: “Thật sự là đa tạ công công. Chính là không biết vì sao lại vào lúc này, chẳng lẽ còn có việc gì sao?”
Đức Trữ lại vái chào: “Đó là tất nhiên, này cũng xem như là song hỉ của Đại tướng quân. Hoàng thượng quyết định ngoại trừ quân binh hiện giờ của tướng quân, hai đại quan binh mã khác cũng đồng thời đưa về dưới sự quản lý của tướng quân, Đại tướng quân thực sự xứng đáng nắm trọn binh quyền trong tay a.”
“Thật sao?” Xem ra Niếp đại nhân kia quả nhiên có chuyện gì đó, cứ như vậy, lúc đó làm việc lại có lợi hơn rất nhiều, nhớ tới hai bên đều có thể có không ít danh lợi, Tấn Dương đã có chút không thể khống chế được nét tươi cười trên gương mặt của chính mình.
“Chuyện quốc gia đại sự tuyệt nhiên không dám vui đùa, chỉ là…”
“Là sao?”
Đức Trữ cúi thấp thân mình, thanh âm thấp xuống: “Đại tướng quân hẳn là cũng biết, thánh chỉ để điều động các đại binh mã kia không chỉ dùng ngọc tỷ mà còn phải có binh phù. Trước kia tướng quân vẫn chưa nắm giữ tam quân, vì sợ vạn nhất khó mà điều động binh lực, vạn tuế gia chỉ ban thưởng cho ngươi một nửa binh phù, hiện giờ muốn ra lệnh cho ba quân, kia đầy đủ binh phù là không thể thiếu được.”
“Nguyên lai là việc này, công công đợi ta một chút, ta sẽ đem đến.”
Đức Trữ liên tục xua tay, nói: “Đại tướng quân, ngươi cũng đừng nói như vậy, ý tứ của vạn tuế gia chính là muốn tướng quân mang theo binh phù mà tiến cung, dùng để ấn dấu tuyên chỉ một lần. Đại tướng quân, ngươi nhanh thay đổi quần áo rồi mang binh phù cùng ta tiến cung.”
Sắc mặt vui mừng trên khuôn mặt Tấn Dương hoàn toàn không thể che giấu được nữa, liên tục gật đầu nói: “Hảo hảo hảo, công công đợi một chút, Tấn mỗ sẽ ra ngay.”
Không bao lâu sau, Tấn Dương hăm hở theo Đức Trữ vào cung, ở ngự thư phòng vang lên: “Tuyên Đại tướng quân.” Rồi bước nhanh vào.
Vừa đi vào liền quỳ xuống, lại được Hoàng thượng đỡ đứng lên: “Ái khanh miễn lễ, chắc là Đức Trữ đã đem sự tình nói rõ ràng rồi đi.”
Tấn Dương quỳ không được, liền cúi đầu cung kính: “Thần tạ ơn vạn tuế gia ân trọng, cam nguyện từ nay vì vạn tuế gia thịt nát xương tan.” Ánh mắt không chút dấu vết liếc nhìn Niếp đại nhân đứng sau Hoàng thượng, sau khi thấy hắn gật đầu liền nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt.
“Ha ha, ái khanh sao lại nói vậy, ái khanh trấn thủ biên cương mười năm, công lao to lớn, có được những thứ này là điều tất nhiên. Đức Trữ, đem thánh chỉ mang đến.”
Đức Trữ lên tiếng vâng lệnh mang ra thánh chỉ, cười cười đưa đến trước mặt Tấn Dương, khiến cho hắn thấy rõ ràng nội dung trong thánh chỉ cũng như ngọc tỷ không thể nào là giả được kia, mới nói: “Đại tướng quân, thỉnh giao ra binh phù để Đại tướng quân đóng dấu đi.”
Niếp đại nhân vẫn đứng ở bên cạnh lúc này mới nói: “Ha ha, như vậy thì trước vẫn nên chúc mừng Đại tướng quân đi.”
Tấn Dương vừa nói “Không dám”, vừa giao binh phù cho Đức Trữ. Đức Trữ cầm binh phù đi đến dâng lên trước mặt Hoàng thượng, cầm binh phù kia trong tay chậm rãi vuốt, ngữ khí Hoàng thượng đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Tốt lắm. Hiện tại thì, Tấn Dương, Niếp đại nhân, ta có một vật muốn cho các ngươi nhìn xem thử.”
Hai người đứng trước mặt đồng thời ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng gì thì Đức Trữ đã mang đến một chiếc khay dâng lên trước mặt bọn họ, trong nháy mắt khi tấm lụa phủ trên khay được lấy xuống, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Tấn Dương đã không biết phải hình dung tâm tình giờ phút này như thế nào, kinh hãi không khác gì như đang gặp quỷ mà nhìn chằm chằm vào phong thư nằm trên chiếc khay Đức Trữ đang chậm rãi đưa đến trước mặt mình, toàn thân cứng ngắc như đá. Mà Niếp đại nhân, khớp hàm không chỉ run lên, hai chân còn mềm nhũn “Đông” một tiếng quỳ xuống mặt đất.
Một tiếng kia khiến cho Tấn Dương đột nhiên thanh tỉnh, nhất thời đứng dậy lao thẳng đến Hoàng thượng, quát: “Đưa binh phù cho ta!”
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, bộ binh thượng thư Niếp đại nhân hai mắt vừa động đã ngã ra bất tỉnh. Mà Hoàng thượng không hề động, Đức Trữ cũng không có động, từ trong phóng ra một bóng người, nhẹ nhàng phiêu phiêu đã đem thân hình khôi ngô của Tấn Dương đánh thẳng ra bên ngoài, một thanh âm cười nói: “Đại tướng quân, nào lại có đạo lý đòi lại thứ mình đã đem cho, như vậy chẳng phải quá mức keo kiệt hay sao.”
Tấn Dương chật vật rơi xuống đất, chỉ một kích kia hắn liền biết chính mình tuyệt đối không phải đối thủ của tên có vẻ cà lơ phất phơ trước mắt này, Hoàng thượng đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, trong tay vẫn vỗ nhẹ miếng binh phù kia.
Nhìn thấy miếng binh phù, đồng tử Tấn Dương đột nhiên co rút, hắn phải liều mạng, chỉ cần – tấm binh phù kia còn trong tay mình! Cắn chặt răng, từ trong tay áo Tấn Dương xuất ra một thanh đoản đao lần thứ hai hướng về phía Hoàng thượng.
Một tiếng than nhẹ vang lên: “Ôi Đại tướng quân, không phụng chỉ lại còn tấn công vạn tuế gia là tội lớn chu di cửu tộc a, nguyên lai ngươi còn cảm thấy mình chết không đủ nhanh hay sao?”
Một cú toàn lực của Tấn Dương trong mắt Giang Kỳ hoàn toàn không đáng nhắc tới, tùy tay một chưởng liền chuẩn xác chém tới cần cổ Tấn Dương, nhìn thấy thân thể hắn ngã xuống, đánh vang một cái liền có hai người phóng ra từ trong tối, nhanh chóng đem hai thi thể đang nằm trên đất đó thu đi, vỗ vỗ tay nói: “Vạn tuế gia, như thế nào, biện pháp này cũng sạch sẽ gọn gàng đi?”
Hoàng thượng nhìn binh phù trong tay, khẽ thở dài: “Thật là không tồi.”
Im lặng giải quyết hai người, như vậy về phía cục diện chung cũng sẽ không có biến chuyển gì to lớn, kế tiếp chính là âm thầm bỏ cũ thay mới, điều quân ra biên phòng ắt hẳn cũng không có vấn đề gì lớn.
Giang Kỳ cười cười: “Không cần, ta bất quá cũng chỉ giúp huynh đệ nhà mình một cái, về phần ngài đó cũng là tai họa cần phải diệt trừ, hiện giờ tiền bạc hai bên cũng đã thỏa thuận xong, phần còn lại không phải chuyện của chúng ta, cáo từ.”
Nhìn thấy thân ảnh kia xuyên cửa sổ mà đi, đương kim hoàng thượng có chút đăm chiêu: “Đức Trữ, ngươi nói xem cao thủ đại nội của chúng ta có phải cũng nên thay đổi toàn bộ hay không?”
Biết lời này không cần chình mình phải trả lời, Đức Trữ chỉ khom người đi theo bên cạnh Hoàng thượng, thấy hắn lấy từ trong tay áo ra một nửa miếng binh phù khác cùng hợp với miếng trên tay thành một thể, từ trên bàn lấy ra một thánh chỉ khác đưa tới trước mắt hắn: “Cho người suốt đêm đưa ra biên quan, mau!”