Tần Đồng đột nhiên cảm thấy tay mình không thể động đậy, trên người lại bị đè nặng, ép hắn đến khó thở, giãy dụa nửa ngày mới đem ánh mắt mở ra một khe nhỏ, đầu tiên là nóc nhà tối như mực, đầu óc có chút xoay chuyển, sau đó cúi đầu, ba giây sau, ánh mắt bỗng nhiên trừng lớn, toàn bộ buồn ngủ đều tiêu tán, kêu to: “Hỗn đản!”
Lục Gia Diễm đối với việc hắn gọi “hỗn đản” đã sớm miễn dịch, không thèm quan tâm lý lẽ, tiếp tục động tác của mình, lưu luyến ở trên cổ còn không quên nói một câu: “Cổ ngươi vị không tồi.” Lại duỗi tay sờ sờ, bổ sung thêm một câu: “Xúc cảm cũng tốt lắm.”
Tần Đồng nổi giận, nhấc đầu gối hướng hạ phúc của hắn mà đâm vào: “Dù sao cũng không phải chuẩn bị cho ngươi, cút ngay!”
Bụng Lục Gia Diễm hơi cử động đã thoát được, thuận thế tiến vào giữa hai chân hắn, dùng một chân đã đem hai cái đùi kia ép chặt chẽ, nghe vậy nhíu mày: “Không phải?”
“Không phải!”
Lục Gia Diễm cúi đầu, ở trên tai Tần Đồng cắn một ngụm, sau đó nói: “Không phải cũng không quan hệ, dù sao cũng đoạt được.”
Tần Đồng giật mình một cái, lưng nổi lên hàn ý, hít sâu vài cái mới trừng mắt nhìn Lục Gia Diễm: “Ngươi đây gọi là cưỡиɠ ɠiαи, biết đó là phạm tội không? Trước đây ta đại nhân đại lượng không so đo với ngươi, nhanh cút đi!”
Lục Gia Diễm ngừng động tác, vẫn ép hắn chặt chẽ: “Ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm? Hơn nữa, nếu ta không đứng lên, ngươi tính so đo với ta thế nào?”
“Ta! Ta…” Tần Đồng nghẹn lời, càng nghĩ càng buồn, đúng nha, hắn như thế nào có thể so đo? Nếu có khả năng đó, loại chuyện này căn bản đã không có khả năng xảy ra.
Lục Gia Diễm thấy hắn không nói gì, vì thế tiếp tục, cúi đầu há mồm đã đem kiện áo hơi mỏng manh kia kéo ra, không có nút buộc cố định, áo lập tức liền khai mở, làn da bên trong liền như nguyện mà hiện ra trước mắt hắn.
Tần Đồng trong lòng từng đợt chuông báo động rung liên hồi, khi Lục Gia Diễm vừa mới tiếp xúc đã kêu to: “STOP!”
Hô hấp Lục Gia diễm dừng một chút, sau đó hỏi: “Cái gì?” Lại không có ngẩng đầu, khi nói chuyện nhiệt khí toàn bộ phun đến trước ngực Tần Đồng.
Tần Đồng thiếu chút nữa rêи ɾỉ ra tiếng, vội vã nuốt trở vào: “Ta là bảo ngươi dừng lại!”
Lục Gia Diễm vừa muốn cúi xuống nữa đã bị ép dừng lại: “Còn có chuyện gì?”
Tần Đồng suy nghĩ một chút, mới chậm rãi chọn từ mà nói: “Nóng, trời nóng không thích hợp làm “vận động kịch liệt”, cho nên, buông!”
Lục Gia Diễm rốt cuộc ngẩng đầu, Tần đồng không yếu thế trừng mắt qua, lại cường điệu: “Buông ra!”
Kết quả, Lục Gia Diễm như trước làm theo ý mình, còn không quên phản bác: “Mùa hè lưu nhiều mồ hôi, thời tiết nóng mới không tích lại trong cơ thể, làm “vận động kịch liệt”, vừa lúc.”
“Cái gì?!” Tần Đồng thiếu chút nữa cắn phải lưỡi của mình, này tên vương bát đản vô liêm sỉ!
“Họ Lục kia, buông! Ngươi này vô…” Lời còn lại toàn bộ đều tiêu tán, ánh mắt Tần Đồng trừng lớn cơ hồ muốn thoát ra khỏi cả vành mắt, nhưng dù đem hết khí lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng từ trong cổ họng phát ra vài tiếng “ừ a a” linh tinh, trong lòng không khỏi vừa tức vừa hận, con người vì sao lại phát minh ra cái loại “Á huyệt” như vậy chứ!
Ngón trỏ Lục Gia Diễm chậm rãi thu hồi, dọc theo hầu kết chậm rãi đi xuống: “Ngươi a, vẫn là nên im lặng chút đi.” Khi còn muốn tỉnh thì ít dùng sức một chút, miễn cho một hồi kêu không được.
Nói xong, ngón tay đã ấn thượng lên viên hồng đậu trước ngực, đồng thời chuyển đến đôi môi Tần Đồng, không chút khách khí mà phủ lấp lên, đảo qua đôi môi cánh hoa liền niết khai khớp hàm cuả hắn mạnh mẽ tiến vào, chuẩn xác quấn lấy đầu lưỡi đang tả trốn hữu giấu bên trong kia.
Bất quá làm như vậy, hắn tất nhiên phải buông ra hai tay Tần Đồng đang bị chế trụ, hai tay Tần Đồng vừa được tự do, lập tức dùng hết khí lực toàn thân vận nắm tay hướng về phía người Lục Gia Diễm nện vào.
Chỉ tiếc hắn vĩnh viễn đều chậm hơn Lục Gia Diễm, nắm tay còn chưa chạm đến da thịt hắn, ngón tay Lục Gia Diễm đặt trước ngực hắn đột nhiên dùng sức, đem điểm nhỏ kia kẹp lấy.
Tần Đồng ăn đau, nhất thời mất lực, kêu lại không được, kia tiếng kêu đau đớn lại thành tiếng rêи ɾỉ, trên trán mồ hôi lạnh rơi thẳng xuống, theo lông mi thấm vào trong mắt, lửa giận bên trong cũng bị mồ hôi cuốn đi không ít, mông lung hơi nước bao phủ, lượn lờ tỏa ra mấy phần mê hoặc.
Lục Gia Diễm sau khi dùng một chút lực liền thoát ra, trấn an khẽ vuốt, buông ra đôi môi đã bị mình hấp duyện đến trơn bóng, cười thực quá phận: “Ngươi nếu thành thật một chút thì tốt rồi, nhiều lần cũng không nhớ giáo huấn, ngươi có lúc nào đánh thắng được ta sao?”
Ánh mắt Tần Đồng bởi vì mồ hôi mà có chút đau đớn, lại quật cường không chịu nháy mắt, trừng mắt nhìn Lục Gia Diễm một lát, sau đó nâng cổ lên hung tợn hướng về phía mũi hắn mà cắn.
Lục Gia Diễm ngẩng ra, lập tức nhanh chóng ngửa đầu, ôm Tần Đồng ở trên giường lăn một vòng, sau đó đem hắn ép thật chặt, nhịn không được cười: “Ngươi thật sự là chiêu gì cũng có thể dùng đến.”
Tần Đồng vừa bị chuyển biến trước mắt khiến hắn rối loạn, theo bản năng đã đem ánh mắt nhắm chặt lại, nghe được hắn nói chuyện lại mãnh liệt mở ra, tiếp tục không thuận theo mà trừng mắt.
Nụ cười bên môi của Lục Gia Diễm cũng chưa biến mất, nói: “Trừng như thế nào cũng vô dụng.” Tay đã muốn tiếp tục đi xuống, trực tiếp thoát rớt dây lưng Tần Đồng.
Tần Đồng đột nhiên run lên, hai chân lập tức giãy dụa, ngược lại cho Lục Gia Diễm cơ hội chen chân vào, động tác như vậy không tránh được ma sát, ngọn lửa cũng đúng lúc này đột nhiên hiện ra.
Lục Gia Diễm nhẹ hấp khẩu khí, quanh thân độ ấm tăng cao, một lát cũng đã là một thân mồ hôi, hắn cúi xuống khiến hai người gắt gao dán chặt, thở dài: “Miệng của ngươi vì cái gì lại ngạnh như vậy? Thừa nhận một chuyện chẳng lẽ rất khó?”
Hắn phát giác chính mình gần đây rất mâu thuẫn, tuy rằng cảm thấy được bộ dáng nháo lên không tự nhiên như vậy thực đáng yêu, nhưng lại có chút không cam lòng, hơn nữa sự không cam lòng đó ngày càng tăng cao, mỗi khi nhìn thấy hắn trốn tránh, không cam lòng sẽ càng phát sinh rõ, cũng càng ngày càng thêm áp lực đến mức không chịu được, khiến cho hắn không thể xoay xở lại càng bất đắc dĩ.
Ánh mắt Tần Đồng run rẩy, trong đêm đen lại không hiển thị điều gì rõ ràng, lập tức quay đi… không chịu nhìn Lục Gia Diễm nữa.
Lục Gia Diễm kéo đầu hắn lại, phát giác hắn ngay cả ánh mắt cũng nhắm chặt, cảm giác càng thêm thất bại, đưa ray cởi bỏ á huyệt của Tần Đồng, sau đó nằm một bên: “Quên đi, ngủ.” Tay còn nhanh ôm lấy thắt lưng Tần Đồng.
Tần Đồng há hốc, lại không biết nên làm cái gì, vì thế sau khi sửa sang quần áo hảo liền dứt khoát nhắm mắt nghiêng người, nghĩ muốn không chút vết tích rớt ra khoảng cáh, tay kia lại như hình với bóng mà tiếp tục bò lên.
Nhiệt độ cơ thể dán sau lưng không hề cao, mà là một mảnh lạnh lẽo, Tần Đồng đột nhiên cảm thấy trong lòng có một chỗ nào đó đang vỡ vụn, không đau, lại khiến hắn có xúc động muốn rơi lệ.
Kia một khắc, hắn không biết chính mình làm sao vậy, sau nhớ tới vẫn không nghĩ ra tại sao mình lại có thể làm ra loại sự tình này, nhưng hắn thế lại không cảm thấy ảo não hối hận. Khi đó chỉ biết là trong đầu nóng lên, sau đó mạnh mẽ trở mình, trực tiếp cùng Lục Gia Diễm mặt đối mặt.
Mà Lục Gia Diễm tâm tình sau đó chỉ còn lại hưng phấn, một loại hưng phấn chưa bao giờ cảm thụ qua, hoàn toàn tương phản mãnh liệt với tâm tình phía trước, thậm chí khiến hắn nhất thời có chút không tiếp thụ được. Mà sâu thẳm trong trí nhớ hắn, khắc sâu vào đầu nhất không thể nào lái đi được, chính là nụ hôn kia.
Đêm đó, hắn vốn đã nhắm mát, trong lòng lại như bị đá đè, như thế nào cũng không ngủ được, cảm giác được động tác của Tần Đồng cũng không muốn phản ứng gì, nhưng khi cảm thấy ánh mắt hắn vẫn chăm chú vào mặt mình, đành phải mờ ra, hai người liền như vậy mà đối diện, không ai nói chuyện.
Sự tình phía sau hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn, Tần Đồng đột nhiên tới gần, đưa tay nắm lấy tai hắn, sau đó hung hăng hôn lên, đôi môi chạm nhau trong nháy mắt, đại não hắn hoàn toàn trống rỗng, ngay cả trước mắt cũng chỉ là một khoảng không.
Sau khi đó hắn mới phát giác hai người đã muốn gắt gao cũng một chỗ, quần áo đều không cánh mà bay, chỉ còn lại một căn phòng cực nóng cùng mồ hôi thấm đẫm trên hai người.
Cũng chính là một đêm kia, hắn lần đầu tiên vứt bỏ hoàn toàn lý trí cùng khả năng kiềm chế, trong giao triền quấn quanh mà cảm nhận cực lạc tràn ngập.
Bất quá, sau đó, cũng là một sự thật khiến hắn càng thêm đau đầu, Tần Đồng này chính là cái tên không được tự nhiên đến chết, sau khi tỉnh ngủ liền lập tức trở mặt, mỗi ngày đều muốn làm đà điểu, không chịu cùng hắn nói câu nào.
Hắn đau đầu, Tần Đồng tự nhiên cũng không hảo chút nào. Xúc động qua đi, hắn hận không thể lấy cái hố mà đem chôn mình luôn cho rồi, hắn như thế nào lại luôn xúc động như vậy, lớn như vậy mà cái đầu hoàn toàn không sử dụng được, thật là lãng phí!
Không khí của bọn họ trong lúc đó dù muốn che giấu cũng không được, những người khác trong nhà ngày hôm sau đã phát giác ra được không khí không đúng, không khỏi khó hiểu, này là làm sao vậy?
Chu tẩu tuy rằng kỳ quái, nhưng dù sao cũng sẽ không quá mức tò mò, sự tình của của bọn họ thì tự bọn họ giải quyết là tốt rồi. Tiểu đào là kỳ bảo trong bảo khố, bất quá còn không có lá gan hỏi thăm, đành phải buồn rầu ở trong lòng, giống như con mèo bị ngứa vuống đến mức khó chịu.
Mà Giang Kỳ, tò mò muốn chết, đối với hai tên Lục Gia Diễm cùng Tần Đồng thỉnh thoảng bán được tên ngầm thì cứ bắn, nghĩ biện pháp truy ra mà không ngừng nói quang co lòng vòng, rình coi mật thám cùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cùng xuất ra, ngay cả tiểu đào cũng bị hắn kéo vào.
Hai người khi bắt đầu thì nhiệt tình mười phần, nhưng cố gắng thật lâu cũng không có kết quả, cuối cùng không thể không tuyên bố bỏ cuộc. Chu tẩu thờ ơ lạnh nhạt, khi bọn họ rốt cuộc buông tha thì chỉ lắc đầu, sau đó tránh ra. Hai người đột nhiên trong lúc đó cảm thấy được mình thật sự là nhàm chán hết sức, có thời gian rảnh rỗi, cũng không biết đi làm những chuyện thú vị khác.
Chiến tranh lạnh vẫn cứ tiếp tục, nhiệt độ không khí cũng liên tục tăng cao, Tần Đồng càng không chịu xuất môn. Hơn nữa, hắn ngay cả ngủ cũng cứng ngắc, chỉ sợ lúc ngủ bất tri bất giác lại dán lên người Lục Gia Diễm, tự nhiên ngủ cũng không đủ, mỗi ngày đều mang bộ dáng lừ đừ, mí mắt cao thấp luôn vật lộn.
Hôm nay khó có được thời tiết âm u, còn có gió lạnh nhè nhẹ, Tần Đồng ăn xong cơm trưa càng trở nên buồn ngủ mãnh liệt, bắt đầu ôm gối ngủ gà ngủ gật.
Nhưng hắn ngủ cũng không an ổn, mơ mơ màng màng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, ở trên giường lăn qua lộn lại, lại mệt đến mức không thể mở mắt được, cứ như vậy mà ngủ không ổn định.
Cũng không biết lăn lộn bao lâu, liền cảm thấy bên cạnh có thứ gì đó dựa vào, co dãn đều hảo, nhưng lại băng hàn lạnh lẽo, lập tức đã quăng đi ý thức dựa vào, đem điểm khiếm khuyết đó bổ sung hoàn toàn, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Này cũng một giấc ngủ thẳng tới hoàng hôn mới gần tỉnh lại, vừa mới mở mắt đã bị dọa nhảy dựng, Lục Gia Diễm chính là đang dựa vào mép giường nằm, còn chưa mở mắt, hô hấp đều đều như là đang ngủ. Mà chính mình, đang nằm trên ngực hắn, còn ôm một cánh tay của hắn, một bộ dạng hoàn toàn không đứng đắn.
Này khiến đầu còn chút hôn mê đã lập tức thanh tỉnh, nhanh chóng nhảy dựng trốn sang một bên, chính là hắn tuy rằng ý nghĩ thanh tỉnh, nhưng thân thể nghỉ ngơi đã lâu còn chưa theo kịp, nhảy đến một nửa tay chân mềm nhũn, lại từ trên giường ngã xuống.
Này một tiếng “thịch”, Tần Đồng ngã lên người Lục Gia Diễm, may mà hắn vốn nhảy không cao, lực ngã sấp cũng không nhiều lắm, nhưng đánh thức Lục Gia Diễm là một điều không thể tránh khỏi.
Tần Đồng thấy hắn trợn mắt, lập tức từ trên giường đứng lên, bắt đầu tìm giày chuẩn bị chạy trốn: “Ta tỉnh, ngươi chậm rãi ngủ.”
Ba chân bốn cẳng mang giày, vừa muốn đi ra ngoài, mặt sau truyền tới một thanh âm: “Ngươi còn muốn làm rùa bao lâu?”
Lục Gia Diễm chắc chắn Tần Đồng không chịu bị người khác nói thành rùa, đây là quyết định bức bách cuối cùng, nhịn nhiều ngày như vậy, thật sự là đã biến tính nhẫn nại của hắn thành sao trên trời.
Tần Đồng ngừng một chút, khẽ cắn môi tiếp tục hướng ra cửa, mặt sau truyền đến tiếng cười lạnh: “Xem ra ngươi quyết định rụt trong vỏ cả đời, cũng được, tùy ngươi.” Ngụ ý, vậy ngươi cứ thuận tiện mà làm rùa cả đời, không ai cưỡng cầu.
Như hắn mong muốn, Tần Đồng bỗng nhiên xoay người: “Ngươi nói ai là rùa!”
Lục Gia Diễm nằm ở trên giường không nhúc nhích, chỉ khăng khăng: “Ngươi không phải là rùa, vậy là?”
Tần Đồng cứng lại, trên mặt rất nhanh đã hồng một mảnh, sau một lúc lâu cũng không nói được một câu, Lục Gia Diễm cũng không nhìn hắn, chỉ nhắm mắt, thoạt nhìn giống như nhắm mắt dưỡng thần, tay bên trong sườn lại lặng lẽ nắm chặt.
“Ta… chính là… chính là… phải…” Tần Đồng nói một câu thật trắc trở, cuối cùng hắn cũng đã nhanh khinh thường chính mình, nhắm mắt hô: “Chết tiệt, ngươi để cho ta kiến thiết tâm lý được không?”
“Phanh” một tiếng, tiếng đóng cửa truyền đến.
Lục Gia Diễm thả lỏng nắm tay đang nắm chặt, ánh mắt đóng lại: “Ai, ngủ ngủ, chỉ vài ngày không ngủ thật là mệt mỏi.”