Sủng Phi Đường

Chương 109

Sau khi Lâm Tam Tư dùng bữa xong thì Hoắc Dực mới cùng Tôn thái y đi tới Thanh Lan Uyển, Phục Linh và Bách Hợp đã sớm buông rèm che xuống.Lâm Tam Tư yên ổn nằm trên giường sau tấm rèm che, dung nhan xinh đẹp như ẩn như hiện, chỉ có cánh tay trắng như ngọc lộ ra bên ngoài.

Tôn thái y ngồi xuống cái ghế gỗ bên ngoài rèm che theo lời Hoắc Dực bảo, mí mắt buông xuống, ngón tay từ từ duỗi ra đặt lên cổ tay Lâm Tam Tư.

Hoắc Dực đứng bên cạnh, lông mày cau lại, gương mặt lạnh lùng quan sát Tôn thái y, thấy ban đầu thì sắc mặt ông rất vui mừng, nhưng cuối cùng lại cau mày, khiến hắn không khỏi mím chặt môi, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Sau khi Tôn thái y thu tay về, Hoắc Dực liền hỏi: “Tôn thái y, thế nào rồi?”

Tôn thái y dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Hoắc Dực, Hoắc Dực ngầm hiểu, trong lòng có phần căng thẳng, nói: “Ngươi đi tới thư phòng chờ ta.”

“Cựu thần tuân lệnh.” Tôn thái y khom lưng đi ra ngoài.

Hoắc Dực dùng ánh mắt ra hiệu cho Phục Linh và Bách Hợp vén rèm lên, thấy Lâm Tam Tư đang từ trên giường ngồi dậy, liền tiến lên cầm tay nàng nói: “Nàng đang không thoải mái, nằm nghỉ thêm một chút đi.”

Lâm Tam Tư không hiểu tâm tư Hoắc Dực, ngẩng mặt lên cười nói: “Hi Nhi cũng ngủ cả chiều rồi, bây giờ hẳn là sắp tỉnh lại, ta không thể cứ ngủ suốt mà bỏ mặc con được.”

“Hi Nhi đã có Bách Hợp chăm sóc rồi.” Hoắc Dực không cho nàng cự tuyệt, bắt nàng nằm xuống giường, thấy nàng vẫn còn muốn nói thì liền cúi xuống dùng môi chặn miệng nàng lại.Cho đến khi thân thể của nàng dần trở nên mềm nhũn trong lòng hắn thì mới chịu buông ra, ánh mắt say mê nhìn nàng, cưng chiều nói: “Ngoan, chờ ta xong việc sẽ trở lại với nàng.”

Hi Nhi đã có Bách Hợp Phục Linh chăm sóc nên Lâm Tam Tư vốn rất yên tâm, nhưng nàng chỉ muốn chơi với Hi Nhi một lát mà thôi, dù sao cả ngày hôm nay chưa được ôm con nhiều.Nghe giọng nói dịu dàng của Hoắc Dực, nàng liền xấu hổ đỏ mặt, nói: “Vâng, điện hạ mau đi làm việc đi.”

Hoắc Dực nhếch môi cười, hôn lên trán nàng một cái, lại giúp nàng đắp kín chăn rồi mới đứng dậy ra cửa.

Bên ngoài thư phòng, Tôn thái y đã cung kính đứng đợi ở đó, thấy Hoắc Dực đang đi tới, thái tử tuy bước nhanh nhưng rất ổn định, vẻ mặt vốn không có cảm xúc lúc này lại có phần căng thẳng.

Tôn thái y vội khom lưng hành lễ: “Điện hạ.”

Hoắc Dực xua tay: “Nói.”

Tôn thái y nói: “Cựu thần xin chúc mừng điện hạ, Lâm lương đễ có tin vui.”

Hoắc Dực nhìn Tôn thái y, nghe tin Tam Tư có thai hắn vốn nên vui mới phải, nhưng hắn biết Tôn thái y cố tình muốn nói riêng với hắn là vì có nguyên nhân khác.Nghĩ vậy, Hoắc Dực có phần lo lắng, hai tay chắp sau lưng, quay người nhìn ra khoảng sân bên ngoài thư phòng, nói: “Nói hết đi.”

Tôn thái y ổn định lại tâm trạng, cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt thái tử điện hạ, “Điện hạ, cựu thần vừa rồi đã bắt mạch cho Lâm lương đễ, phát hiện Lâm lương đễ mang thai, hơn nữa lại còn là song thai.”

Hoắc Dực lập tức xoay người lại, nói: “Ngươi nói trong bụng Lâm lương đễ có hai hài tử sao?”

“Nam Dạ vừa mới có hoàng trưởng tôn, giờ lại thêm hai vị hoàng tôn nữa, đây quả là chuyện đáng mừng, thái hậu nương nương và hoàng thượng mà biết tin thì chắc chắn sẽ rất vui.” Tôn thái y nói xong, vẻ vui mừng dần chuyển thành lo âu: “Nhưng từ ngày Nam Dạ quốc được thành lập cho tới nay, chưa từng có trường hợp mang song thai, trong dân gian tuy có, nhưng tỷ lệ sống của hài tử sẽ rất nhỏ, cơ thể người mẹ cũng sẽ gặp nhiều tổn thương, với lại theo cựu thần đoán thì thân thể của Lâm lương đễ rất yếu, e là không chịu đựng được…”

Tôn thái y không nói hết lời, ông nghĩ ý của mình đã rất rõ ràng rồi, hai hài tử này vô cùng quan trọng đối với hoàng thất Nam Dạ vốn đang ít con cháu, nhưng Lâm lương đễ là người mà thái tử điện hạ vô cùng sủng ái, nếu sinh song thai thì tính mạng không dám chắc có thể bảo toàn, việc này phải xem thái tử điện hạ lựa chọn thế nào.Tôn thái y nghĩ xong cũng không dám ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, chỉ im lặng cúi thấp đầu, để Hoắc Dực tiếp tục suy nghĩ.

Hoắc Dực mặc trường sam màu lam nhạt đứng ở hành lang, người bên ngoài chắc hẳn sẽ nghĩ rằng hắn đang phải khó khăn lựa chọn giữa Tam Tư và hài tử, nhưng đối với hắn thì căn bản không cần phải lựa chọn gì cả, bất luận có chuyện gì thì Tam Tư vẫn là quan trọng nhất, vấn đề huyết mạch của hoàng thất không phải là điều hắn suy nghĩ tới, hắn chỉ mong muốn Tam Tư luôn được sống khỏe mạnh, bình an vui vẻ một đời, chứ không phải là người gánh vác trọng trách mở rộng huyết mạch đế vương.

Tuy nhiên hắn cũng biết rõ một điều rằng, Tam Tư rất thích hài tử, nàng coi hài tử như trân bảo mà nâng niu, lúc mang thai Hi Nhi nàng còn nói rằng giá mà có thể sinh một cặp long phượng thì tốt quá.Bây giờ, hắn làm sao có thể khuyên nàng bỏ cái thai trong bụng để bảo vệ cho mình đây?!

Một lúc lâu sau, Hoắc Dực mới lên tiếng, hỏi: “Bao lâu?”

Tôn thái y sửng sốt, mau chóng phản ứng lại rồi đáp: “Điện hạ, cho phép cựu thần được nói thẳng, bất luận là giữ hay bỏ thì đều phải quyết định trong vòng một tháng tới.Nếu điện hạ quyết định xong thì có thể gọi cựu thần tới bất cứ lúc nào.”

Ông ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tâm trạng của điện hạ cựu thần có thể hiểu được, nhưng điện hạ cũng không nên quá u sầu, trong dân gian cũng từng có những trường hợp đẻ song thai thành công, chỉ cần được chăm sóc cẩn thận trong thời kỳ mang thai thì mẫu tử sẽ bình an, người mẹ nếu có tổn thương thì tĩnh dưỡng mấy năm là được.Thái tử điện hạ yên tâm, cựu thần sẽ dốc hết khả năng của mình để bảo vệ cho mẫu tử được an toàn, nếu để xảy ra bất cứ tình huống xấu nào, cựu thần xin chịu tội.”

Hoắc Dực nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, xoay người nhìn Tôn thái y, lạnh lùng nói: “Ý của Tôn thái y là sẽ giữ lại hai đứa bé cho ta, thay vì bảo vệ cho lương đễ của ta sao?”

Tôn thái y lắng nghe, cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương trong lời nói của Hoắc Dực, trong lòng bỗng trở nên rối bời, chẳng lẽ ông đã hiểu sai ý của điện hạ rồi sao? Điện hạ không muốn giữ lại hài tử ư? Liên tưởng đến chuyện thái tử ân sủng lương đễ vô hạn được đồn đại trong nhân gian, Tôn thái y cũng hiểu ra phần nào, đáy lòng càng thêm sợ hãi, nếu điện hạ thật sự có ý định bảo vệ cho sự an toàn của lương đễ, vậy hắn khác nào trở thành tội nhân của Nam Dạ quốc? Còn mặt mũi nào mà đối diện với tổ tiên đây?

“Không lẽ điện hạ…?” Sau khi nhìn thấy ánh mắt quả quyết của Hoắc Dực, Tôn thái y liền luống cuống nói: “Cựu thần to gan, nhưng chuyện này điện hạ không thể quyết định như vậy được, Lâm lương đễ thân thể yếu ớt, nếu bây giờ mà bỏ đi hai đứa bé, tuy có thể bảo vệ được Lâm lương đễ, nhưng trong tương lai sẽ rất khó mang thai lại! Mà cho dù có mang thai, thì ai có thể đảm bảo đó lại là song thai?! Hơn nữa, tương lai thái tử sẽ trở thành hoàng đế, hậu cung đông đảo các phi tần, cần gì phải phiền não lo lắng sẽ không có mỹ nhân.Điện hạ không thể lựa chọn như vậy được, mong điện hạ hãy suy nghĩ lại!”

Hoắc Dực nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tôn thái y, gằn từng chữ nói: “Ngươi, thử, nói, lại, lần, nữa!”

Tôn thái y thấy thái độ của Hoắc Dực rất kiên quyết, ánh mắt tràn ngập sát ý, cũng tự cảm thấy lời của mình vừa rồi không được ổn lắm, dù sao hiện tại trong mắt thái tử điện hạ chỉ có một mình Lâm lương đễ, ông mà không biết lựa lời mà nói thì chẳng khác nào tự đi tìm đường chết.

Tôn thái y mạnh mẽ quỳ xuống, run rẩy nói: “Nếu thái tử điện hạ đã quyết định thì cựu thần cũng không khuyên ngăn nữa, nhưng chuyện này có liên quan đến huyết mạch của hoàng tộc, điện hạ nghĩ lại xem có nên…”

“Không cần.” Hoắc Dực liếc nhìn Tôn thái y, gằn giọng nói: “Nếu còn nhiều lời, thì đừng trách ta độc ác.”

Tôn thái y vẫn còn muốn khuyên: “Điện hạ…”

Hoắc Dực lúc này đã mất hết kiên nhẫn: “Tôn thái y đang muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của ta sao? Ngươi cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi?”

Chữ gϊếŧ vừa nói ra, Tôn thái y liền cảm thấy như có một thanh kiếm đang kề vào cổ mình.

“Cựu thần không dám, cựu thần chỉ cảm thấy…”

Còn chưa nói xong thì đã bị ánh mắt của Hoắc Dực dọa cho ngậm miệng, trong lòng vô cùng bối rối, thái tử điện hạ nói một là một nói hai là hai, nếu thật sự bắt ông lấy hài tử trong bụng Lâm lương đễ ra thì ông phải làm sao bây giờ? Ông nên cự tuyệt hay thỏa hiệp đây? Nhưng bất luận thế nào, thì nghề thái y của ông e là sẽ không được làm bao lâu nữa rồi.

Tôn thái y mang theo tâm trạng thấp thỏm lo âu đi ra khỏi phủ thái tử, lúc gần đi, dáng vẻ muốn nói lại thôi của ông khiến cho Hoắc Dực chán ghét, nhưng cũng yên tâm phần nào, hắn khẳng định là Tôn thái y sẽ không dám nói chuyện này cho ai biết, không có phụ hoàng nhúng tay vào thì sẽ không có trở ngại gì.

Thật ra lấy tính cách và thủ đoạn của Hoắc Dực thì hắn hoàn toàn có biện pháp để khiến cho Tôn thái y không có cơ hội mở miệng nữa, nhưng hắn vẫn nhịn xuống không làm.Người này tạm thời hắn không muốn đυ.ng vào, hắn còn cần Tôn thái y làm đệm lót để đưa Tam Tư lên đứng đầu hậu cung, hiện tại nếu gϊếŧ ông ta thì có thể khiến cho lòng hắn thoải mái hơn, nhưng lại không có lợi đối với gia tộc Lâm thị.

Hoắc Dực cố gắng bình tĩnh lại, hiện giờ điều quan trọng nhất là phải nghĩ xem nên giải thích với Tam Tư thế nào, để cho nàng ngoan ngoãn nghe theo lời hắn.