Sủng Phi Đường

Chương 97

Lúc Lâm Tam Tư trở lại phủ thái tử thì trăng đã lên đến ngọn cây, trong phủ rất yên ắng, duy chỉ có đèn cầy trong thư phòng là sáng bừng, nói cho nàng biết là Hoắc Dực vẫn chưa đi ngủ.

Sau khi đưa Lâm Tuyên đến trường, Lâm Tam Tư lại cùng Lâu tiểu thư ngồi uống trà nói chuyện, hai người có suy nghĩ tương đồng nên ngồi với nhau khá lâu.Lúc gã nô tài được Hoắc Dực sai đi tìm nàng, biết được nàng đang ngồi trò chuyện rất vui với Lâu tiểu thư nên cũng không can thiệp, một mình ở trong phủ chờ nàng về, chỉ là không có nàng ở bên cạnh, ngay cả bữa tối hắn cũng cảm thấy vô vị.

Lâm Tam Tư bất giác mỉm cười, ôm hộp đựng thức ăn đi vào thư phòng, trong hộp là một chén mì hoành thánh mua ở cửa tiệm mà nàng rất thích kia, chủ quán vẫn còn nhớ nàng, cứ xúc động không thôi, nuối tiếc rằng bây giờ Lâm phủ đã không còn như xưa, sau đó lại an ủi Lâm Tam Tư vì dù sao thì bây giờ nàng cũng đã có một cuộc sống yên ổn rồi.

Phục Linh thấy Lâm Tam Tư đi không vững lắm, vốn muốn đi tới đỡ, lại thấy tiểu thư phất tay ý bảo nàng có thể lui xuống, liền lui về sau một bước.Nàng không muốn quấy rầy thời gian ở bên nhau của thái tử và tiểu thư, nhưng lại không yên lòng nên vẫn đứng một bên trông chừng, cho đến khi Lâm Tam Tư đi tới hành lang trước cửa thư phòng, nàng mới xoay người rời đi.

Lâm Tam Tư gõ cửa, còn chưa lên tiếng thì Hoắc Dực đã nói: “Vào đi.”

Lâm Tam Tư đẩy cửa ra, dưới ánh nến sáng ngời, bóng của Hoắc Dực bị kéo dài ra, cao ngất như núi, dáng vẻ có phần không tập trung lắm.

Lâm Tam Tư chậm rãi đi tới đứng bên cạnh Hoắc Dực, dịu dàng nói: “Điện hạ, ta đưa bữa khuya tới cho chàng.”

Hoắc Dực ngước lên nhìn nàng một cái rồi nhếch môi cười, biết mình về trễ nên chủ động tới nịnh nọt hắn đây mà! Hoắc Dực dĩ nhiên sẽ không làm nàng mất hứng, hỏi: “Món gì vậy?”

Lâm Tam Tư cố ý che hộp, không cho Hoắc Dực mở ra, nháy mắt nói: “Điện hạ đoán thử xem.”

Hoắc Dực nghe vậy liền đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn hộp thức ăn rồi nói: “Mì hoành thánh.”

Lâm Tam Tư không thể tin được, nàng đứng thẳng dậy, vỗ tay nói: “Thật lợi hại! Điện hạ, chàng rất lợi hại đó!”

“Lợi hại?” Hoắc Dực hậm hừ hỏi, ngữ điệu cưng chiều nói: “Có người ngay cả khi đang ngủ cũng nhắc tới mì hoành thánh, thì không thể nào mua món khác về đây được.”

Lâm Tam Tư nghiêng người, le lưỡi nói: “Điện hạ thật hiểu ta!”

Nàng chỉ vô ý thôi, nhưng đối với Hoắc Dực thì đó là những hành động cực kỳ quyến rũ.

“Tim của ta cũng giao cho nàng rồi, không hiểu nàng thì hiểu ai đây?” Hoắc Dực nói, đưa tay ra ôm chầm lấy Lâm Tam Tư, kéo nàng ngồi lên đùi mình, mũi ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, không khỏi cau mày nói: “Nàng uống rượu đấy à?”

Mặt Lâm Tam Tư vốn trắng hồng, tuy chỉ uống một chút thôi mà mặt cũng đỏ bừng cả lên, trước đó nàng chưa từng uống rượu, lần này coi như là lần đầu.

“Vâng ạ.” Lâm Tam Tư cắn môi gật đầu, toàn thân nóng rực mềm nhũn, le lưỡi một cái, dựa vào vai Hoắc Dực, nói tiếp: “Rượu kia cay lắm!”

“Không phải chỉ uống trà thôi sao?” Hoắc Dực cau mày, ánh mắt khóa chặt người trong lòng, môi mỏng nhẹ lướt qua đôi môi vừa nóng vừa mềm của nàng.Mùi rượu hòa cùng với mùi hương trên cơ thể nàng, khiến cho tâm trạng của hắn vốn bình tĩnh thì bây giờ lại kích động, suy nghĩ có phần không khống chế được.

“Tại sao lại uống rượu?”

Lâm Tam Tư mơ màng đáp: “Thích uống thì uống thôi.”

Hoắc Dực cười không ra tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mũi nàng, nói: “Ta càng ngày càng hết cách với nàng rồi.”

Lâm Tam Tư ngọ nguậy trong ngực Hoắc Dực, hai tay ôm lấy vòng eo to rộng của hắn, như thể đó là nơi vững chãi và ấm áp nhất trên cõi đời này, “Thật muốn ngủ cả đời ở đây luôn…”

Lâm Tam Tư cứ ngồi nói không dứt, nhưng chẳng câu nào liên quan đến câu nào, một lúc sau, nàng bỗng nhớ ra một chuyện, liền ngẩng đầu lên nói: “Điện hạ, nếu không ăn thì mì sẽ nguội mất đấy.”

Hoắc Dực cười nói: “Nàng ôm ta chặt thế này thì làm sao ta cử động được hả?”

Lâm Tam Tư ngượng ngùng buông cái tay đang ôm siết lấy Hoắc Dực của mình ra, nhìn cái hộp trên bàn, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nói: “Điện hạ đừng cử động, để ta đút cho chàng ăn.”

Mặc dù biết Lâm Tam Tư là vì uống rượu nên mới hành động khác thường như vậy, nhưng Hoắc Dực vẫn cực kỳ hưởng thụ nghe nàng nói, cảm nhận sự phụ thuộc của nàng vào hắn, tùy ý để cho nàng làm nũng, thậm chí nguyện ý để nàng “điều khiển” mình.Hoắc Dực nhìn gương mặt trơn mềm của nàng, kìm nén xúc động muốn vuốt ve nó, nói: “Được rồi, ta không cử động.”

Lâm Tam Tư cứ thế ngồi trên đùi Hoắc Dực, lấy cái bát trong hộp ra, múc một thìa hoành thánh rồi nhẹ nhàng thổi, nếm thử thấy không nóng thì mới đưa đến miệng Hoắc Dực, thì thào nói: “Ăn vừa miệng lắm, không nóng cũng không lạnh, nhưng mà nếu nóng hơn một chút thì ăn ngon hơn, ta thích nhất là ăn ngay lúc vớt từ nồi ra, hương vị cực kỳ tươi mới…”

Lúc nàng đưa thìa tới miệng hắn, hắn không mở miệng ra, ánh mắt giảo hoạt nói: “Nào có chuyện đút như vậy?”

Lâm Tam Tư phản ứng chậm, mờ mịt hỏi: “Vậy đút thế nào?”

“Trí nhớ của nàng không tốt chút nào, chuyện mới đây thôi mà nàng đã quên mất rồi sao?” Hoắc Dực vuốt ve đôi môi nàng, hồi lâu mới nói tiếp: “Đương nhiên phải dùng nó để đút ta ăn rồi.”

Lâm Tam Tư đỏ mặt cười nói: “À…Điện hạ, làm vậy không hay lắm đâu.”

Hoắc Dực cau mày, dáng vẻ nghiêm túc như lão sư dạy trong trường, nhưng lại có thêm vẻ cao quý và khí phách mà một lão sư không có: “Có gì mà không hay?”

Lâm Tam Tư nghiêm túc giải thích: “Ta uống rượu nên miệng có mùi rượu.”

Hoắc Dực nhếch môi cười, thong thả ung dung nói: “Không sao, vừa hay ta cũng đang muốn nếm thử rượu.” Dứt lời liền ôm eo Lâm Tam Tư, vững vàng kéo nàng lại gần mình, giọng nói trầm ấm mê hoặc lòng người, bàn tay vuốt ve mặt nàng chậm rãi lướt xuống xương quai xanh, khiến cho Lâm Tam Tư tê dại không chịu nổi.Hoắc Dực cắn vành tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Nhất là rượu mà nàng đã uống, ta thật tò mò không biết mùi vị của nó như thế nào.”

Lâm Tam Tư có máu buồn nên không chịu được tay Hoắc Dực cứ sờ mò, vừa trốn vừa cười nói: “Điện hạ, hôm nay ta học được một thành ngữ mới, chàng có muốn nghe không?”

Hoắc Dực vẫn không dừng động tác, nói: “Là câu gì?”

Lâm Tam Tư cắn đôi môi đỏ mọng, gằn từng chữ nói: “Y, quan, cầm, thú.”

“Hả?” Hoắc Dực xem thường, híp mắt lại, tay nắm bên hông nàng hơi siết chặt, để nàng dán sát vào người hắn không thể nhúc nhích, ngửi mùi hương trên cơ thể nàng hòa với mùi rượu, nói: “Chỉ biết thế thôi thì có ích gì, phải tự mình trải nghiệm thì mới hiểu được ý nghĩa trọn vẹn của nó.”

Lâm Tam Tư chớp chớp mắt, khó khăn giãy dụa muốn thoát khỏi l*иg ngực hắn, nhưng giãy một lúc lâu mới nhận ra là mình chỉ tốn công vô ích, đành phải ngoan ngoãn ngồi im, nói: “Điện hạ, chàng cứ coi như vừa rồi ta chưa nói gì có được không?”

Hoắc Dực xấu xa cười đáp: “Không được, sao ta có thể chỉ nghe mà không làm chứ?”

Lâm Tam Tư khuyên nhủ: “Kích động là không nên.”

Hoắc Dực nhẹ nhàng cười, thái độ vương giả như nắm được mọi thứ trong lòng bàn tay, nói: “Hành động mới là chân lý.”

Lâm Tam Tư: Được rồi, nàng lại thua một lần nữa.

***

Tối hôm đó, Hoắc Dực và Lâm Tam Tư ngủ luôn ở thư phòng, hai người không biết đã giằng co bao lâu mới đi ngủ.Sáng hôm sau, Hoắc Dực vẫn dậy sớm như thường lệ rồi vào cung theo ý chỉ, Lâm Tam Tư thì ngủ quên trời quên đất, vì Hoắc Dực đã phân phó là cứ để nàng ngủ đến lúc tự tỉnh, nên không ai dám vào đánh thức nàng.

Sau không biết là nàng tỉnh dậy vì cái gì, chỉ biết là bụng rất đói, đầu lại choáng váng, còn mơ hồ nghe thấy có tiếng ồn ào bên ngoài.

“Phục Linh.” Lâm Tam Tư xuống giường, thấy xung quanh không có ai nên mới hướng ra bên ngoài gọi.

“Tiểu thư.” Người lên tiếng là Bách Hợp, nàng vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, mắt cũng không dám nhìn thẳng Lâm Tam Tư, dường như đang trốn tránh điều gì đó. “Tiểu thư tỉnh rồi ạ? Có đói bụng không? Nô tỳ lập tức chuẩn bị đồ ăn cho người.”

May là Lâm Tam Tư mới tỉnh ngủ nên không nhận ra được sự khác lạ của Bách Hợp, thấy vậy Bách Hợp mới thở phào, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Lâm Tam Tư cho là Phục Linh đang bận rộn nên nói: “Có cháo loãng không? Ta thấy nhạt miệng quá, dạ dày cũng không thoải mái, muốn ăn nhẹ một chút.”

“Có có có.” Bách Hợp bưng nước nóng tới, vắt khô khăn rồi đưa cho Lâm Tam Tư lau mặt, nói: “Thái tử điện hạ sớm đã đoán được nên đã dặn Lý tẩu nấu cháo cho người rồi, nói là ăn cho ấm bụng.”

Lâm Tam Tư đang định nói thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát tháo làm cho nàng giật mình, cả người thoáng chốc tỉnh táo hẳn.

Nghi ngờ nhìn ra phía cửa, nàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có…Không có ạ.” Bách Hợp nói dối quá kém, nên Lâm Tam Tư thấy vậy thì càng nghi ngờ hơn.

Nàng cau mày nói: “Rõ ràng ta vừa nghe thấy có người đang gọi mà.”

“Dạ…Phải không ạ? Tiểu thư liệu có nghe nhầm không? Sao nô tỳ chẳng nghe thấy gì nhỉ!” Bách Hợp nói xong lại cố gắng dời đi sự chú ý của nàng: “Tiểu thư, tiểu công tử cũng vừa tỉnh, cả đêm qua đã không được bú sữa rồi.”

Lâm Tam Tư quả thật cũng bị Bách Hợp phân tán một chút, còn hoài nghi rằng có phải mình chưa tỉnh ngủ nên nghe lầm không, lại nghĩ tới Hi Nhi đã một đêm không bú sữa mẹ, trong lòng không khỏi ảo não và tự trách, liền vứt hết mọi hoài nghi ra sau gáy, nói: “Bây giờ ta không thể cho bú, vì hôm qua ta uống rượu nên sữa không tốt, ngày mai mới cho bú được, em lấy chỗ sữa để ở phòng băng mà hôm qua ta bóp ra rồi mang cho Hi Nhi uống đi.”

“Vâng ạ.”

Vốn tưởng rằng chuyện đã qua, nên Lâm Tam Tư liền ngồi xuống bàn ăn sáng, nhưng lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới, lần này nàng trăm phần trăm xác định là mình không nghe lầm.

“Bách Hợp, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Sao người ta lại làm ầm ĩ bên ngoài vậy? Phục Linh đâu?”

Lâm Tam Tư hỏi liên tục khiến cho Bách Hợp không chống đỡ nổi, biết không thể giấu diếm được nữa, Bách Hợp liền cuống đến sắp khóc, đành nói thật: “Ngày hôm qua tiểu thư đưa Tuyên thiếu gia tới trường, trùng hợp quen biết với một vị tiểu thư, sau đó còn ngồi uống rượu nói chuyện phiếm với nàng ấy đúng không?”

Bách Hợp càng nói thì Lâm Tam Tư càng không hiểu ra sao, chuyện người ta làm ầm ĩ bên ngoài thì có liên quan gì đến Lâu tiểu thư chứ? “Đúng vậy, hôm qua trời rất tối ta mới trở về.”

Bách Hợp cắn môi dậm chân nói hết ra mọi chuyện: “Cũng không biết tại sao mà Lâu tiểu thư đột nhiên qua đời, người của nha môn nói là do trúng độc, còn nói…nói là chuyện này có liên quan tới tiểu thư, cho nên đám lính coi ngục kia mới tìm đến tận cửa.Có mỗi bọn họ thôi thì không sao, chỉ cần chúng nô tỳ không cho phép thì bọn họ cũng không dám cưỡng ép, vì dù gì họ cũng e dè thái tử điện hạ.Nhưng cái chính là Lâu đại nhân cũng tới, còn nói muốn bắt tiểu thư đi, Phục Linh tỷ nói ông ấy là hình bộ thượng thư gì đó, có kim bài mà hoàng thượng ban cho, nói nếu không mang được người đi thì sẽ không bỏ qua! Hiện giờ người trong phủ, cả Phục Linh và Lý tẩu nữa đều đang ngăn họ ở bên ngoài, bảo nô tỳ vào khuyên người là dù có bất kể chuyện gì thì cũng không được đi ra ngoài.Kể cả có là người của thái tử điện hạ đi nữa, thì khi ra khỏi cửa phủ thái tử cũng không ai dám đảm bảo được an toàn! Quản gia đã sai người đi báo cho điện hạ rồi, điện hạ lập tức sẽ trở lại, nếu điện hạ trở lại thì sẽ không sao đâu…”

Lâm Tam Tư vừa nghe Bách Hợp nói là Lâu tiểu thư đã qua đời, đầu óc liền trở nên trống rỗng, những câu tiếp theo nàng không thể nghe thấy một chữ nào nữa, chỉ cảm thấy không thể tin được! Lâu tiểu thư…đã mất rồi sao?