Trên bàn sắp sẵn bát đũa, cơm canh nấu xong đang nghi ngút khói, bữa ăn đã được chuẩn bị ổn thoả. Nhưng người thường ngày hay ngồi bên cạnh to mắt nhìn hắn cười, hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu.
Sau khi tắm xong, Phượng phủ nghi hoặc nhìn xung quanh một chút rồi bước ra ngoài phòng tìm người. Quả nhiên, phía dưới gốc đại thụ không xa, có một bóng người mảnh khảnh đang ngồi trên xích đu đung đưa. Tấm lưng đó, thoạt nhìn có chút cô đơn, khiến lòng người thương xót.
Đôi mắt đen láy khẽ chớp, bước tới bên cạnh bóng dáng mảnh mai kia, nhìn người đang ngồi trên xích đu, khóe miệng khẽ cười.
Cái xích đu này là sau khi Ngân Bình Nhi ở đây không lâu ầm ỹ muốn hắn làm, ồn ào tới mấy ngày, hắn cũng mặc kệ nàng. Không ngờ nha đầu này vừa tức giận liền tự tay làm lấy.
Mặc dù không có sự giúp đỡ của hắn, nàng cũng làm ra được chiếc xích đu có hình có dạng, hơn nữa lại rất chắc chắn. Lúc không có việc gì nàng liền vui vẻ ngồi đu qua đu lại, miệng cười khanh khách, còn hắn luôn đứng một bên lẳng lặng nhìn nàng.
Ngân Bình Nhi chán nản đá bụi trên mặt đất. Thời gian qua, theo Phượng đại ca học y thuật, nàng sống rất vui vẻ. Có người thường xuyên ở bên cạnh nàng, cảm giác an tâm này không thể cảm nhận được ở nhà.
Phụ mẫu đối với nàng rất tốt, chỉ là, đặc biệt không giống với khi có Phượng đại ca ở bên cạnh. Phượng đại ca không sợ một thân quái lực của nàng, cũng không trốn tránh nàng. Nàng có thể thoải mái ở bên cạnh hắn, nói chuyện hi hi ha ha.
Có điều mặc kệ nàng nói gì, Phượng đại ca thường không để ý nhiều tới nàng.
Chỉ có vài lần nàng ồn ào làm hắn phát phiền chọc hắn nổi giận, trừng mắt hung hăng nhìn nàng. Có điều, cũng chỉ có thế. Mặc dù thường hay làm hắn tức đến xì khói, mỗi lần như vậy hắn cũng dọa sẽ quăng nàng ra ngoài, nhưng cũng chỉ nói như thế, từ đó đến giờ chưa từng hành động.
Chỉ là…. Tại sao Phượng đại ca đột nhiên lại muốn nàng rời đi? Tại sao?
“Sao lại không vào ăn cơm?” Đứng hồi lâu, Phượng phủ mới mở miệng hỏi.
Nghe thấy giọng nói của hắn, Ngân Bình Nhi cắn môi dưới, có chút giận dỗi trả lời: “Không muốn ăn.” Vốn tưởng rằng sau khi hắn nghe xong sẽ nói gì đó, nhưng đợi một lúc lâu, một chút phản ứng hắn cũng không có. Không kiên trì được bao lâu, nàng vẫn là nhận thua trước. “Phượng đại ca….. tại sao muội phải ở khách điếm một mình?” Cảm giác một mình thực sự rất chua xót.
“Một thời gian mà thôi, không phải muốn muội vĩnh viễn ở đó.”
“Muội không thích một mình….”
“Ta biết.” Phượng phủ xoa đầu nàng, đôi mắt ánh lên sự thương tiếc nhàn nhạt.
“Phượng đại ca biết cái gì chứ, cái gì huynh cũng không biết!” Nàng bĩu môi, nghiêng đầu sang một bên không để hắn chạm vào.
“Muội và ta, có chỗ rất giống nhau.” Phượng phủ chậm rãi nói.
Ngân Bình Nhi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Huynh cũng có một thân quái lực?”
Mắt mở to, hắn thở dài, “Đương nhiên không có, ta nói là tình cảnh.” Nếu hắn có một thân quái lực, lúc nàng đến cửa nhà tìm đại phu, sớm đã quăng nàng xuống núi rồi.
“Tình cảnh?” Ngân Bình Nhi không hiểu.
“Muội có một thân quái lực, mọi người đều e ngại mà không dám lại gần. Ta cũng như thế, từ nhỏ đã sớm bộc lộ tài năng, nhưng đi cùng nó lại là người ghen ghét đuổi cùng gϊếŧ tận. Người không biết thì lại thổi phồng hoặc nói bóng gió về ta.”
Kết quả của việc tự phụ quá mức là phạm vào tội lớn tày trời. Đôi mắt đen thâm thúy buồn bã, hiện lên một nỗi chua xót, Phượng phủ cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình. Bàn tay nhuộm đầy máu tanh, phải trải qua bao nhiêu năm mới có thể gột sạch….
“Tại sao huynh không có tri kỷ? Lẽ ra phải có rất nhiều người muốn kết bạn với huynh mới đúng chứ?” Phượng đại ca học độc dược, ai dám tùy tiện đắc tội với hắn chứ!
Dốc lòng học độc thuật nhưng những thứ rước lấy đều là ngưu quỷ xà thần (đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái). Hắn chỉ là thích nghiên cứu độc vật, nhưng không hề nghĩ sẽ làm kẻ ác: “Nhưng những người này đều không thật lòng, muội nói xem, tình cảnh như vậy có phải là cũng giống muội không?” Bản thân Phượng phủ cũng không biết tại sao lại nói những lời này với nàng, nhưng mỗi lần nhìn thấy sự cô đơn trong mắt nàng, tâm tình của hắn không hiểu sao cũng bị xao động theo.
Ngân Bình Nhi nghiêng đầu suy tư, cảm giác như là giống mà cũng không hẳn giống. Nhưng nếu nói không giống, trong quá trình hai người lớn lên đều phải chịu sự cô độc, cũng có đôi chút giống nhau.
Nhìn khuôn mặt của nàng, ngũ quan đáng yêu vì buồn rầu mà co thành một nhúm…. Gượm đã, đáng yêu? Hắn lại có thể cảm thấy tiểu nha đầu này đáng yêu?
Chăm chú nhìn khuôn mặt quay nghiêng của nàng, trong lòng Phượng phủ mềm nhũn. Được rồi, hắn thừa nhận, thừa nhận bản thân đã động lòng với nha đầu này. Có lẽ…. có nàng bầu bạn khiến hắn cảm thấy trấn Lạc Thủy này không còn là vực thẳm cô đơn nữa. Có lẽ, ngay từ lúc đầu gặp nhau, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt nàng sớm đã cướp mất trái tim hắn.
Hôm nay Phong Thiện Dương đã nhắc nhở hắn. Khó trách, khó trách hắn càng ngày càng không nỡ mắng nàng. Khó trách nhìn thấy bóng lưng cô đơn của nàng, lòng hắn nổi lên sự thương xót. Khó trách khi nghe nàng kể lại chuyện ngày trước, trong lòng hắn cảm thấy đau đớn, lúc nào cũng cảm thấy xúc động khó tả, muốn độc chết mấy tên đã từng ức hϊếp nàng. Hóa ra….. hóa ra hắn đã động lòng với nàng, đem nàng đặt vào trong tim mất rồi.
“Phượng đại ca?” Ngân Bình Nhi đưa tay kéo kéo tay áo hắn. Hắn đã nhìn chằm chằm nàng được một lúc lâu rồi, không biết đang nghĩ gì.
Hắn lại thở dài lần nữa, “Ăn cơm thôi.” Nói xong câu này, hắn xoay người đi vào trong phòng, đồng thời cảm thấy không biết có phải mắt mũi mình có vấn đề gì không, sao lại xem trọng một người có khả năng một quyền đánh chết mình chứ!
“Phượng đại ca, đợi muội với!” Ngân Bình Nhi từ xích đu nhảy xuống, vội vàng chạy theo sau hắn.
Cả ngày nay, đầu óc nhỏ bé của Ngân Bình toàn sự nghi hoặc, bởi vì Phượng đại ca lúc nào cũng nhìn nàng chằm chằm rồi lại thở dài, sau đó lại đi làm việc của hắn. Cứ lặp lại như vậy một thời gian cũng không nói cho nàng biết rốt cuộc có chuyện gì.
Phượng đại ca rốt cuộc làm sao vậy, có khi nào bị bệnh rồi không?
Trong khi nàng đang suy đoán như vậy, Phượng phủ cũng cho rằng bản thân đã sinh bệnh. Nhất định là do hắn sinh bệnh nên mới có thể coi trọng nàng, không biết tâm bệnh thì có thuốc hay không….
Mấy ngày sau…..
Ngày họp chợ của trấn Lạc Thủy cuối cùng cũng tới. Trên đường toàn là người chen người, tiếng rao hàng mời hàng của thương buôn họp chợ cất lên, vô cùng náo nhiệt.
Trong khách điếm duy nhất ở trấn Lạc Thủy, chưởng quầy mập mạp đang đứng tính tiền ở sau quầy, vừa nhìn thấy vị khách quý bước vào cửa, liền vội vàng nở nụ cười tiếp đón. “Phượng đại phu, lâu quá không gặp, cơn gió nào đưa ngài tới đây vậy?”
Ý? Phía sau vị Phượng đại phu này sao lại có một vị cô nương? Nhìn kỹ lại, vị cô nương này có chút quen mắt….. A! Ông nhớ ra rồi, hơn một tháng trước, không phải cô nương này cùng một vị nam tử khác tới hỏi đường ông, nói là muốn tìm Phượng đại phu sao?
Ánh mắt nghi ngờ dò xét hai người vừa tới, trong lòng thầm đoán xem hai người này rốt cuộc là có mối quan hệ gì.
Phượng phủ gật đầu với chưởng quầy, “Lưu thúc.” Hắn nghiêng đầu nhìn Ngân Bình Nhi đang đi bên cạnh.
Ngân Bình Nhi lập tức tiến về trước một bước, giọng nói kiều diễm ngọt ngào khẽ gọi, “Lưu thúc.”
Chưởng quầy mập mạp Lưu thúc vừa nghe, cực kỳ vui vẻ, vội vàng kéo ống tay áo Phượng phủ đi qua một bên. Mặt đầy ý cười, dùng khủy tay chọc chọc vào ngực hắn, “Phượng đại phu, vị cô nương này không phải là….” Đôi lông mày hếch hếch lên hỏi.
Phượng phủ cười nhẹ một tiếng, “Lưu thúc, ông hiểu lầm rồi, vị cô nương này do cô cô ta giao phó chăm sóc, không có quan hệ gì đặc biệt.” Sau khi xuống núi về tới thành trấn, những người biết hắn đều hỏi một câu giống như Lưu thúc vậy.
Lưu thúc nghển cổ lên, cẩn thận xem xét vị tiểu cô nương đang đứng ngay cửa, dáng mạo trắng trắng, nụ cười lại đáng yêu như thế, “Phượng đại phu, cô nương này nhìn qua cũng rất được, nếu mà vừa ý thì đừng bỏ qua người ta, không lại bỏ phí một mối nhân duyên nha!” Phượng đại phu một thân nam nhi, lúc nào cũng cô đơn ở trên núi cũng không phải là cách làm tốt, dù sao cũng phải thành gia lập thất.
Ngân Bình Nhi chạm vào bên này, sờ vào bên kia, nhìn khắp bốn phía, cuối cùng cảm thấy không có gì thú vị, liền bước tới bên cạnh Phượng phủ, “Phượng đại ca, chúng ta tới đây làm gì vậy?” Cất giọng, nàng cười tủm tỉm hỏi.
Vừa rồi Phượng đại ca đột nhiên nói muốn đưa nàng ra ngoài, không ngờ lại đưa nàng tới khách điếm. Khách điếm thì có gì vui cơ chứ? Hay là Phượng đại ca muốn đến xem bệnh giúp người ta?
Phượng đại ca? Lưu thúc vừa nghe tiếng xưng hô thân thiết như vậy, đôi mắt hí trên gương mặt béo tròn đột nhiên mở lớn, cười thầm. Tên tiểu tử này, hóa ra Phượng đại phu đã sớm ra tay rồi, lại còn giả vờ!
Phượng phủ không bỏ sót biểu tình thích thú của Lưu thúc, nhưng cũng không muốn giải thích nhiều, quay đầu dịu dàng nói với Ngân Bình Nhi, “Thời gian này muội cứ ở lại khách điếm này trước, ta sẽ nhờ Lưu thúc chiếu cố muội nhiều hơn. Mấy ngày sau, ta lại đến đón muội về nhà.” Hắn không phát hiện ra, hắn đã xem nàng là người trong nhà rồi.
Ngân Bình Nhi đơn thuần cũng không cảm thấy hắn nói như vậy sẽ làm người khác hiểu nhầm nhiều thế nào, chỉ là vừa nghe đến hắn thật sự muốn bỏ lại nàng, để nàng một mình ở lại đây, đầu óc ngay lập tức cảm thấy rối bời, “Muội không muốn, Phượng đại ca, tại sao nhất định phải bắt muội ở đây?” Nàng không thích cảm giác này, giống như bị hắn vứt bỏ vậy, làm lòng nàng cảm thấy rất hoảng loạn.
“Đúng đó, Phượng đại phu, sao ngài có thể để cô nương một mình ở lại nơi này?” Lưu thúc không hiểu, rõ ràng Phượng đại phu có nhà ở đầu trấn, hà cớ gì phải ở lại khách điếm?
Phượng phủ âm thầm thở dài, “Lưu thúc, trước tiên cứ sắp xếp hai gian phòng cho chúng ta.” Có một số chuyện, hắn không tiện nói ở đây.
“Được, được, đi theo ta!” Lưu thúc lúc này mới nghĩ tới là chưa mời khách vào trong, quay đầu dặn dò phụ nhân phía sau quầy một tiếng, sau đó dẫn người đi ra sương phòng phía sau nhà. Hắn lần lượt giới thiệu phòng cho hai người, sau đó nhìn thấy hai người bọn họ dường như có chuyện muốn nói, liền tìm một lý do rời đi trước.
Ngân Bình Nhi lẳng lặng đứng yên, đầu cúi thấp, cảm thấy không vui.
Dắt tay nàng đi tới ngồi xuống bên bàn, Phượng phủ suy nghĩ không biết có nên đem toàn bộ sự tình nói hết ra, “Chỉ vài ngày thôi, muội nhẫn nại một chút.” Nghĩ ngợi một hồi, đây là vấn đề của hắn, vẫn là không nên để nàng rước lấy chuyện vô vị.
“Tại sao?” Ngân Bình Nhi không phải không chịu được, chỉ là không thích vô duyên vô cớ lại bị bỏ lại nơi này, cảm giác như hắn không cần nàng nữa. Việc này khiến nàng không hiểu sao có chút lo sợ.
“Nguyên nhân thì sau này ta sẽ nói cho muội biết. Hôm nay ta sẽ ở lại đây với muội một đêm, ngày mai ta sẽ để tên Thiện Dương đến ở với muội. Muội không cần lo lắng.” Phượng phủ ít nhiều cũng đoán được tâm tư của nàng, liền dịu dàng trấn an, đồng thời đem tay nải hành lý đã phân phó nha hoàn chuẩn bị khi trước đặt vào tay nàng.
“Nhất định phải như vậy sao?” Nàng không thích Phong Thiện Dương bầu bạn, người nàng muốn….. là hắn.
“Ừ, muội sắp xếp đồ đạc lại chút đi, ta có chút chuyện muốn nói với Lưu thúc nên đi trước. Muội dọn xong rồi thì xuống cùng dùng cơm.” Phượng phủ xoa đầu nàng, đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Ánh mắt của hắn thể hiện rõ sự kiên quyết, nàng biết chẳng có đường nào thay đổi, “Biết rồi.” Cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận sắp xếp của hắn.
“Đúng rồi, trong thời gian ở chỗ này, muội nhất định phải nhớ chuyện này.” Đi đến cửa, Phượng phủ đột nhiên quay đầu lại dặn dò.
Ngân Bình Nhi đang định lấy quần áo trong tay nải ra, “Việc gì vậy?” Khó hiểu nhìn hắn.
“Muội phải nhớ, trăm ngàn cũng không được để lộ ra sức mạnh trước mặt người dân trong trấn.” Phượng phủ thận trọng nhắc nhở nàng. Những ngày này hắn không có thời gian điều chế thuốc giúp khống chế sức mạnh của nàng, nói như vậy không phải là sợ nàng dọa người khác, chỉ là sợ một khi nha đầu này để lộ ra, một số người dân không hiểu chuyện ở trấn, nói không chừng lại giống người ở quê hương né tránh nàng. Chỉ sợ nha đầu ngốc này lúc đó lại cảm thấy buồn trong lòng.
Tuy rằng hắn nghĩ như vậy, nhưng Ngân Bình Nhi lại hiểu lầm là hắn sợ bản thân mình sẽ hù dọa người ở trong trấn, chỉ có thể im lặng gật đầu. Trong lòng nàng cảm thấy chua xót, đôi mắt cũng cảm thấy nóng lên.
Nhận được sự đồng ý của nàng, Phượng phủ mới yên tâm bước ra khỏi sương phòng, vòng qua sân trước đi trở về đại sảnh của khách điếm.
“Phượng đại phu, ngài thật sự muốn để cô nương kia ở lại đây sao?” Lưu thúc sớm đã nôn nóng đứng đợi ở phía trước, vừa nhìn thấy hắn, lập tức đi lên đón, không đợi được hỏi.
“Đúng vậy, Lưu thúc, làm phiền ông rồi.” Phượng phủ gật đầu.
Lưu thúc nghi hoặc nhìn hắn, “Phượng đại phu, ngôi nhà lớn chỉ ở thêm một vị cô nương, hẳn là cũng không chiếm bao nhiêu chỗ, đang yên đang lành sao lại….” Như ông thấy, vị tiểu cô nương này cũng không muốn ở đây.
Phượng phủ cúi đầu nhìn vào mắt ông, “Lưu thúc, qua mấy ngày nữa là ngày gì?” Có lẽ, Lưu thúc cũng quên rồi.
Lưu thúc có chút buồn bực, nghĩ ngợi một hồi, lúc sau liền giống như ngộ ra điều gì gõ đầu mình một cái, “A, qua vài ngày nữa là tết Trùng Cửu* rồi, bọn họ cũng sẽ đến!”
*Ngày mùng 9 tháng 9 hằng năm là ngày tết Trùng Cửu truyền thống của người Trung Quốc. Từ thời Trung Quốc cổ đại, người ta quan niệm số 9 là con số rất tốt lành và được gọi là số dương. Ngày mùng 9 tháng 9 là ngày dương, tháng dương và số 9 được lập lại hai lần. Vì thế, ngày này còn được gọi là tết Trùng Dương hay tết Trùng Cửu.
“Vì lý do đó, ta mới không tiện để nàng tiếp tục ở chỗ của mình.” Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không yên tâm để nàng một mình ở trấn trên.
Lưu thúc gật đầu, thở dài, “Cũng đúng, tiểu cô nương kia xem ra rất đơn thuần, không nên để nàng dính vào chuyện này thì tốt hơn. Nói đến đây, Phượng đại phu, đến bao giờ Giang Hận Thiên mới không đến tìm ngài nữa?”
Phượng phủ khẽ cười một tiếng, ánh mắt đột nhiên lướt qua Lưu thúc nhìn về cách đó không xa, Ngân Bình Nhi đang đi tới, thấp giọng nói, “Cũng sắp rồi.”
Xem ra nàng vẫn còn rầu rĩ không vui, nhìn điệu bộ đó, có lẽ vẫn đang trách hắn tại sao lại để nàng một mình ở lại nơi này.
Đêm đó, quả nhiên Phượng phủ thực sự ở lại bầu bạn với nàng, chỉ là nguyên buổi tối, Ngân Bình Nhi đều trưng ra gương mặt rầu rĩ, cả một nụ cười cũng không bằng lòng cười với hắn.
Gắp một miếng cá lớn bỏ vào trong chén của nàng, Phượng phủ cười cười, “Không cần bắt chước như tiểu hài tử đâu, nhanh ăn đi.” Nha đầu này, thật là không hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn.
“Muội ghét ăn cá.” Ngân Bình Nhi không vui, cố ý kiếm chuyện.
Phượng phủ nhướng cao mày, tối qua ở nhà, hắn còn nhìn thấy nàng vui vẻ ăn cá, hôm nay đã biến thành ghét ăn cá rồi? Được, thế đổi cái khác, hắn lại gắp thịt gà bỏ vào trong chén của nàng.
“Muội ghét ăn gà.” Nàng tiếp tục kiếm chuyện một cách vô lý.
“Thế muội thích ăn cái gì?”
“Cái gì cũng không thích!” Nàng tủi thân quay đầu đi, cái miềng chề ra có thể cắt thành một cân thịt heo. (1 cân = ½ kg)
“Mau ăn đi, muội còn không ăn, Lưu thúc sẽ cho rằng muội không vừa ý đồ ăn của bọn họ.” Phượng phủ buồn cười nói, hắn thoáng nhìn thấy Lưu thúc ở lầu một cứ mãi nhìn chằm chằm vào lầu hai, nơi bọn họ đang dùng bữa.
Ngân Bình Nhi lúc này mới chú ý tới Lưu thúc đang quan sát nàng, không cam lòng nguyện ý cầm đũa lên, ra sức ăn cơm, “Huynh là xấu nhất.”
“Cũng được, mau ăn đi.” Phượng phủ không để bụng câu nói của nàng, hắn biết nàng đang cáu kỉnh, hắn cũng chỉ có thể chiều theo nàng.
Tức giận cầm đùi gà lên gặm, trừng mắt nhìn người to lớn râu xồm xoàm trước mặt, Ngân Bình Nhi xem chân gà biến thành thịt của hắn mà gặm. Phượng đại ca là đáng ghét nhất! Hừ Hừ Hừ! Hừ!
“Này, đại tiểu thư à, cô bày sắc mặt này ra cho ta là ý gì thế.” Phong Thiện Dương rất là bất bình nói.
Từ hôm qua hắn bắt đầu đến thay tên mặt gấu ở lại khách điếm này, cô nàng “Rất bằng phẳng” này lúc nào cũng trưng bộ mặt thối ra cho hắn xem. Phải biết rằng, đại thiếu gia hắn cũng không phải tự nguyện đến đây nha! Hừ! Tiểu nha đầu này thực sự là không biết tốt xấu, có một người anh tuấn, tiêu sái, rất mạnh mẽ như hắn đến bầu bạn, lại còn không vừa ý!
Uể oải liếc nhìn hắn, Ngân Bình Nhi một tay chống cằm, đôi mắt buồn chán nhìn phố xá bên ngoài khách điếm, “Đâu có đâu.” Thật là chán quá mà.
“Còn nói không có!?” Phong Thiện Dương gập cây quạt trong tay để sang một bên, rót chén trà, “Trên mặt muội, thiếu điều chỉ còn khắc lên mấy chữ ‘Ta nhớ Phượng đại ca’ thôi.”
“Muội thật sự không hiểu, tại sao Phượng đại ca lại muốn để muội một mình ở đây, có phải huynh ấy đã chán ghét muội không?” Nghĩ đến có thể có khả năng này, trong lòng Ngân Bình Nhi liền cảm thấy tắc nghẽn khó chịu khác thường.
Nhàn nhã nhấp ngụm trà nóng, Phong Thiện Dương nhìn nàng, “Sao lại đổi sang gọi Phượng đại ca rồi?”
Hai người trước đây rõ ràng thu hút lẫn nhau, khó có người không chê diện mạo bên ngoài của mặt gấu, lại còn động lòng, hắn đương nhiên phải ra sức giúp đỡ, cố gắng hết sức không đi quấy rầy thế giới riêng của hai người họ. Chỉ có điều, lúc này cũng không phải hắn không giúp, chỉ là nàng thật sự không thích hợp ở bên cạnh tên mặt gấu kia.
“Huynh ấy nói muội đổi.” Ngân Bình Nhi trả lời.
Phong Thiện Dương gật đầu, cầm chén trà, nhìn bộ dạng thất thần của nàng, đột nhiên ánh mắt chuyển đi, “Khụ, Bình Nhi à….” Hắn thật sự rất tò mò không biết hai người đã phát triển đến mức độ nào rồi.
“Hả?” Quay đầu nhìn hắn.
Hắn gãi gãi mặt, “Cái đó…. Muội với mặt gấu…” Nàng đơn thuần như vậy, hắn thật ngại hỏi quá thẳng thừng.
Ngân Bình Nhi không hiểu chau mày lại, không rõ hắn rốt cuộc muốn nói cái gì, “Muội và Phượng đại ca thế nào?”
Ặc….. Phản ứng của nàng khiến Phong Thiện Dương ngạc nhiên, trừng to mắt. Nhìn nàng từ trên xuống dưới, không phải là…. nha đầu này căn bản không biết nàng thích mặt gấu đó chứ?
Bị hắn nhìn khắp người, Ngân Bình Nhi không thoải mái, tức giận hất đầu, “Làm gì nhìn muội như vậy? Huynh nói Phượng đại ca thế nào?”
Che miệng cười thầm, nếu chính nàng cũng không biết, hắn sẽ làm người tốt đến cùng vậy, nói rõ cho nàng là được. Có điều, trước khi nói rõ cho nàng biết, vẫn là giúp mặt gấu hỏi rõ sự tình trước thì tốt hơn.
“Bình Nhi, muội đã hứa gả đi chưa?” Đây là điểm quan trọng nhất, nếu đã hứa gả đi rồi, sao có thể thích được, cũng chỉ công cốc một chuyến.
“Huynh hỏi chuyện này làm gì?” Ngân Bình Nhi lùi tay về, ngồi yên lại. Phong Thiện Dương làm sao vậy, sao lại đột nhiên hỏi nàng vấn đề này.
“Không cần quản, muội nhanh trả lời ta là được rồi.”
“Không có.” Nàng lắc đầu. Chuyện của nàng cả thành Lạc Dương ai mà không biết, ai mà không hiểu, còn ai dám cưới nàng?
Thật tốt quá! Phong Thiện Dương gật đầu cười, có thể nói chính sự rồi. “Bình Nhi, muội…. cảm thấy tên mặt gấu kia thế nào?”
Ngân Bình Nhi vốn đang chau mày cong miệng, vừa nghe tới Phượng phủ, đôi mi thanh tú nhất thời giãn ra, đôi môi đỏ mọng phía dưới hơi hơi nhếch lên, “Phượng đại ca, chính là Phượng đại ca a!”
Phong Thiện Dương nhìn thấy biểu tình của nàng chuyển biến nhanh như vậy, không khỏi lắc đầu. Nhìn dáng điệu của nàng, nếu nói nha đầu này không thích tên mặt gấu kia, có ma mới tin, “Ta là nói, muội đối với tên mặt gấu kia có cảm giác gì?”
“Cảm giác?” Vẻ mặt Ngân Bình Nhi có chút khẩn trương nhìn hắn, trong lòng cảm thấy căng thẳng. Tâm tư của nàng, không phải là bị hắn nhìn thấu rồi chứ? Thật xấu hổ mà….
“Đúng vậy. Giống như lúc nhìn thấy tên mặt gấu, muội sẽ rất vui vẻ. Lúc không thấy hắn, muội lại cảm thấy bối rối. Có hắn ở bên cạnh, muội sẽ đặc biệt an tâm. Muội có loại cảm giác này không?”
Câu hỏi của Phong Thiện Dương làm Ngân Bình Nhi ngây người một hồi, buồn bực nhìn hắn. Hắn… không phải đã đoán được mình thích Phượng đại ca rồi sao, lại còn hỏi như vậy?
Phong Thiện Dương chau mày nhìn nàng, phản ứng của nha đầu này sao lại không giống, “Bình Nhi, muội làm sao vậy?” Một tay dò xét thử đặt lên cánh tay nàng, có chút gì đó không đúng lắm, “Muội… có phải là thích Phượng đại ca của muội không?”
Ngân Bình Nhi bĩu môi, hai gò má trong nháy mắt ửng hồng, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, chậm rãi gật đầu, “Ừ.”
Nàng thành thật như vậy, ngược lại làm hắn hết hồn, “Muội biết muội thích tên mặt gấu kia?” Ai da, hắn còn tưởng nàng đơn thuần đến mức không biết thích là thế nào nữa!
Ngân Bình Nhi bắt chước động tác thường có của Phượng phủ, quăng cho hắn ánh mắt xem thường, “Muội là đơn thuần, không phải đồ ngốc. Muội thích hay không thích Phượng đại ca, muội làm sao có thể không biết.”
Phong Thiện Dương sửng sốt một hồi, dùng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc đánh giá nha đầu trước mặt… Hóa ra là hắn có mắt như mù!
Nhìn bộ dáng đó của hắn, Ngân Bình Nhi càng thấy tâm phiền ý loạn, chu miệng lên, “Muội muốn về phòng nghỉ ngơi.” Nói dứt lời, nàng liền đứng dậy bước nhanh về phòng.
Về đến phòng, nàng thất thần ngồi trên giường, bàn tay mềm run rẩy. Một hồi sau, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, thở dài thật mạnh, “Aiii……”
Vấn đề mà Phong Thiện Dượng đề cập lại dâng lên như sóng trào trong lòng nàng, đôi mắt lấp lánh nước đột nhiên mờ đi. Nàng thích Phượng đại ca, Phượng đại ca thì sao?
“Phượng đại ca…” Chỉ khẽ gọi tên hắn, trong ngực nàng liền trào dâng một dòng suối nóng. Trong đầu nhớ lại quang cảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau, cúi đầu khẽ cười, nàng thế nào cũng không nghĩ tới được, sự sợ hãi đối với hắn, sau khi ở cùng nhau, dần dần biến thành sự ỷ lại, rồi lại trở thành lưu luyến không muốn rời xa.
Khóe mắt hơi đỏ lên, Ngân Bình Nhi không dám nghĩ nhiều, nữ nhân một thân quái lực như nàng, ai sẽ thích chứ?
Mặc dù giả vờ như không có việc gì, nhưng bị từ hôn, ít nhiều cũng tổn thương trái tim nàng. Càng làm nàng thương tâm đó là việc phụ mẫu cứ như thế để nàng ở lại nơi này lâu như vậy cũng không thăm hỏi gì, đây chẳng phải bởi vì nàng khác người ư?
Người như nàng, sao có thể xứng đôi với Phượng đại ca. Ngay cả việc nhận nàng làm đồ đệ cũng có khả năng khiến hắn bị chê cười, đừng nói là làm thê tử của hắn, đó là chuyện tuyệt đối không thể.
Ngã người về phía sau, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, để bản thân vùi vào chăn bông thơm mềm. Nàng không muốn nghĩ ngợi nữa, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, bởi vì nghĩ nhiều cũng không có ích gì.
Nàng đột nhiên mở mắt ra, hai tay giơ cao, từ từ mở hai bàn tay ra, nước mắt không kiềm được rơi xuống. Tại sao? Tại sao ông trời lại cho nàng sức mạnh như vậy? Tại sao nàng không thể làm một cô nương bình thường? Nàng không muốn làm quái vật, nàng không phải quái vật, nàng không phải