Cô lớn lên trong vòng tay yêu thương của mọi nguời. Thấm thoát, năm nay cô đã 15 tuổi, anh cả cô đã 18 tuổi và hôm nay là sinh nhật của anh ấy. Cô cùng Thiên Dương đi chọn quà sinh nhật cho anh. Cô hỏi:
- Đàn ông các anh thích cái gì nhất vậy??
- Không cần gì cả, chỉ cần được bên cạnh những người thân nhất của mình và người mình yêu đón sinh nhật là được
- Dẻo miệng! - cô chu cái miệng lên, mặc kệ anh ở đằng sau
...1 tiếng sau...
- Dương, anh thấy cái cà vạt này đẹp không?
- Đẹp! - Anh nói
- Gói lại cho tôi đi! - Nói xong, cô lấy ví ra rồi trả tiền.
Cô cùng anh đi làm tóc, thử trang phục... mà đã trôi qua 3 tiếng đồng hồ, còn 1 giờ nữa là buổi tiệc bắt đầu. ' Bây giờ đi ra chắc là đến giờ rồi ' cô nghĩ
Ba mẹ cô cùng cô và anh đi chung với nhau. Trên đường đi, cô cứ ríu rít như một chú chim nhỏ. Ba mẹ cô chỉ có thể ngồi cười trừ. Đến trước cổng, anh mở cửa xe cho mọi người, vô cùng kính cẩn, vệ sĩ mở đường cho mọi nguời vào cửa, tránh sự chen lấn xô đẩy cùng các câu hỏi của đám phóng viên.
7h, MC vừa lên sân khấu thì toàn bộ phòng tiệc mất điện, tối như mù,bỗng nhiên có 3 tiếng súng nổ khiến cho các quan khách đều sợ hãi, ai nấy đều run cầm cập. Loáng thoáng, cô lại nghe thấy tiếng của ba mẹ nên khẽ kéo ống tay áo của anh cả cô rồi nói:
- Anh cả, em nghe thấy tiếng của ba mẹ, anh đi xem xem như thế nào
- Cậu trông con bé cho tôi! - Anh cả cô nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi ra lệnh cho Thiên Dương
- Được rồi, anh rể tương lai yêu quý của em! - Anh nói xong cưng chiều ôm lấy eo cô, cả người cô mất thăng bằng ngã vào lòng anh.
Bên ngoài
- Lại là cậu! - Lãnh Minh Dực nghiến răng ken két nói
- Thế nào, cảm giác này vui chứ?? - Ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ
- Trần Ngân Tước, cậu muốn thế nào? - Ánh mắt Lãnh Minh Dực tràn ngập vẻ khát máu
- Nợ máu phải trả bằng máu!
- Vậy cậu gϊếŧ tôi đi, thả bọn họ ra
- Bọn họ đáng chết, tôi không thể tha thứ cho họ
Nói rồi, Trần Ngân Tước lấy súng bắn ngay ba mẹ của Lãnh Minh Dực khiến cho họ chết không được nhắm mắt
- Không! Không! Ba, mẹ, 2 người tỉnh lại đi - Lãnh Minh Dực đau khổ gào lên, 2 hàng lệ trong suốt chảy xuống
- Bọn họ đáng chết! - Nói rồi, Trần Ngân Tước lạnh lùng bỏ đi để cho thủ hạ ở lại
Bên trong
Cô nghe thấy tiếng súng định chạy ra ngoài, nhưng bị anh ôm chặt
- Cho em ra ngoài xem một chút, một chút thôi có được không?? - Đôi mắt đen láy đã bị bao phủ một tầng nước
- Haizz, được rồi, anh đi với em! - Anh cũng hết cách với cô
Khi đi ra bên ngoài, cô thấy anh cả cô đau khổ ôm lấy 2 thi thể mà gào khóc, mặc cho có bao nguy hiểm. Cô lấy tay bụm mặt mà khóc
-ba, mẹ...
Phía xa, khuất trong một bụi cây gần đó, Trần Ngân Tước ngồi trong một chiếc xe thể thao, tay cầm điếu thuốc lá, nhả ra một hơi khói, nói với tài xế:
- Đi!
- Vâng, thưa thiếu gia!