Ba tháng sau.
Chu Tiến trở lại hoàng cung cùng Khê Nhược tính chuyện lâu dài.
Khê Nhược cũng không ham thích làm thái tử, chính là mỉm cười tựa vào vai Đạm Tình, nói là lấy chồng theo chồng gả cẩu tùy cẩu. Nhìn vẻ mặt hâm mộ của Quân Tắc– hắn cùng Chu Tiến khi nào thì mới được như thế này? Xuất hành mấy tháng, quan hệ hai người cư nhiên không có đột phá gì, thật sự là vô cùng nhục nhã.
“Ca, cho dù ta muốn tiếp tục làm thái tử, cũng hy vọng giữ ngươi ở bên người.” Chu Tiến hao hết võ mồm giữ lại, “Huynh muội chúng ta thật vất vả đoàn tụ……”
Khê Nhược cười trêu chọc: “Cái gì huynh muội? Ngươi không phải chọn Quân Tắc mà không chọn ta sao?” Chu Tiến dù có nhanh mồm nhanh miệng cũng thấy xấu hổ ngậm miệng lại.
Đạm Tình ôm thắt lưng Khê Nhược, nhéo cái mũi khéo léo: “Đừng khi dễ muội muội.”
Chu Tiến thốt ra: “Vẫn là tẩu tử hảo.”
Đạm Tình mở to hai mắt nhìn: “Ngươi gọi ta cái gì?”
Quân Tắc cùng Khê Nhược mừng rỡ nhìn.
“Khê Nhược là ca ca ta phải không?” Chu Tiến không buông tha cho Đạm Tình.
“Ta cũng là ca ca ngươi!” Thật không phục, tốt xấu trên người hắn cũng có dòng máu của hoàng thượng.
“Ngươi là muốn ta gọi ngươi là ca ca hay là tẩu tử?”
“Ngươi không thể gọi Khê Nhược là tẩu tử, gọi ta ca ca sao?”
Đối thoại của hai người này thật sự yếu kém, Khê Nhược lau đi mồ hôi lạnh trên trán, xoay mặt Đạm Tình lại hôn lên một chút: “Lão bà đại nhân, đừng so đo với tiểu cô nương.”
Đạm Tình lập tức bắt đầu choáng váng, mơ mơ màng màng gật đầu đáp ứng. Quên đi, thực chất hình thức không quan trọng, dù sao đến trên giường mới là quan trọng.
Lúc này, chung quanh đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân cùng với thanh âm đao kiếm chạm vào nhau.
“Ca, Quân Tắc.” Chu Tiến có chút kinh hoảng.
Quân Tắc dùng cánh tay bảo vệ nàng.
Khê Nhược cùng Đạm Tình nhìn nhau cười. Nên đến rốt cục cũng đến.
Nha hoàn cùng thị vệ vội vàng chạy vào, loạn thành một đoàn.
“Lục đệ đã trở lại như thế nào lại không đến gặp đại ca?” Chu Minh Vũ cười đến thực vô tội.
“Đêm mang vũ khí vào thái tử điện, là tử tội.” Khê Nhược lạnh lùng nhắc nhở.
“Ta chỉ là thấy có người lẻn vào trong cung, sợ hãi thái tử bị thương mà thôi. Hiện tại mọi người đều không có gì là tốt rồi, thái tử sao không mang theo bằng hữu cùng đi bái kiến phụ hoàng, để cho lão nhân gia an tâm?”
Chu Minh Vũ ánh mắt loạn đảo.
Chu Tiến trốn sau lưng Quân Tắc.
Khê Nhược ngăn trở tầm mắt hắn, cười nhẹ: “Tốt.”
Đoàn người đi đến tẩm cung hoàng đế.
Thái tử phi, Chu Nguyên, hoàng hậu, còn có này vài hoàng tử, sớm đã chờ ở đó.
Khê Nhược nhìn mọi người liếc mắt một cái, thản nhiên tự đắc cúi đầu nhất nhất ân cần thăm hỏi.
Vài cái hoàng tử ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại.
Hoàng hậu nhìn thấy Chu Tiến, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, trên trán hiện lên một mảnh mổ hôi.
“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Hoàng Thượng lười nhát khởi động thân mình: “Minh Vũ, chuyện gì?”
“Tội khi quân có phải hay không cần lăng trì xử tử?”
“Đó là đương nhiên.” Chu Nguyên cười nói.
Đạm Tình nhíu mày, hai người này không phải là độc bình thường, cư nhiên hy vọng huynh đệ của mình chết.
“Có chuyện gì?” Hoàng Thượng có vẻ không chút để ý.
“Về thân thế của Ngũ đệ.”
Hoàng Thượng nhìn Khê Nhược nói: “Con, ngươi có cái gì muốn nói sao?”
“Phụ hoàng, ngài cứ nghe chuyện của hoàng huynh đi. Bọn họ cố ý bố trí như vậy để giúp ngài giảm bớt áp lực.”
Chu Minh Vũ giận dữ: “Phụ hoàng, ngài đừng nghe nữ tử này nói hưu nói vượn.”
“Nữ tử?” Khê Nhược nét mặt tươi cười như hoa, sáng lạn cơ hồ muốn cho người chung quanh hít thở không thông, “Đại ca như thế nào có thể nói ra như vậy?”
“Thái tử phi, nói cho mọi người, phu quân của ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không.”
Thái tử phi mềm mại đáng yêu cười: “Mắc cỡ chết người, ta có thể để cho tiểu hài tử trong bụng trả lời không?”
Chu Minh Vũ há to miệng: “Ngươi xác định là con của thái tử sao?”
Thái tử phi lập tức khóc ròng, chạy đến bên người hoàng hậu: “Nương, đại ca khi dễ ta!”
Hoàng Thượng không kiên nhẫn:“Nháo đủ chưa.”
Chu Nguyên vừa nhìn, biết tới lượt hắn lên sân khấu, vì thế tiếp lời nói: “Đúng là Thái tử là nam. Nhưng là theo ta được biết, hắn không phải cốt nhục của phụ hoàng, chính là con của đệ đệ Vân quý phi Vân Nguyệt Khai, trà trộn vào trong cung để gây bất lợi cho phụ hoàng.”
Khê Nhược cười thầm, để hắn tự biên tự diễn.
“Nhân chứng vật chứng đâu?” Hoàng Thượng nói, “Nguyên nhi, nói giỡn cũng không cần quá phận.”
Chu Nguyên đem bản giả tạo lên.
Khê Nhược cười nhạt, bất quá cổ đại cũng không có DNA, Chu Nguyên có thể nghĩ vậy loại biện pháp cũng đủ làm khó hắn.
Có người đến báo, nói là có thích khách bị bắt.
“Giải lên.” Chu Nguyên cố gắng che dấu nhưng trong lòng mừng như điên, nhưng ngữ khí thật sự có vẻ
khẩn cấp.
Khê Nhược không lên tiếng, đối với vở kịch trước mặt đã biết được bảy tám phần– lạn điệu vu oan diễn.
Quả nhiên, thích khách là người của Di Tình cung, ôm lấy chân Khê Nhược liền kêu to “Tiểu nhân vô năng, thiếu chủ tha mạng”.
Hoàng hậu ngất đi.
Khê Nhược, Đạm Tình cùng Quân Tắc thế nhưng không có biểu tình gì.
Chu Nguyên vui sướиɠ chờ mong Hoàng Thượng hạ lệnh đưa toàn bộ bọn họ bắt giam. Ai ngờ Hoàng Thượng chính là ngáp một cái: “Trẫm mệt nhọc, các ngươi cũng đừng đùa, đều trở về ngủ đi.”
“Phụ hoàng! Này không phải vui đùa!”
“Trẫm biết các ngươi đối thái tử có chút bất mãn, nhưng là trẫm không hy vọng nhìn đến chân tướng của cục diện.”
Khê Nhược nói: “Phụ hoàng, các ca ca đối thân thế của ta còn đang có nghi ngờ, làm cho ta thật cảm thấy khổ tâm.”
Hoàng Thượng sửng sốt một chút, lập tức nói: “Xem ra các ngươi còn vướng mắc chuyện song bào thai, chuyện này cần hoàng hậu giải thích mới được. Hôm nay đã tối, ngày khác lại nói tiếp.”
Nhóm hoàng tử đều tức giận đến nói không nên lời.
Chu Tiến kinh ngạc hỏi: “Ngươi việc gì cũng nói với phụ hoàng?”
Khê Nhược cười: “Không có.”
Hoàng đế là người thông minh? Đối với việc tranh đấu trong cung, hắn so với người khác rõ ràng nhất, chính là im lặng để mọi người xuất hiện mà thôi. Chu Minh Vũ cùng Chu Nguyên đối chính sự không biết gì cả, thầm nghĩ thông qua thủ đoạn là có thể đè bẹp người khác, Hoàng Thượng như thế nào có khả năng đem binh quyền giao cho bọn họ? Khê Nhược thậm chí cảm thấy chuyện Chu Tiến là nữ nhân, Đạm Tình là con của hắn, Hoàng Thượng đã sớm biết.
Kỳ thật nhân sinh trên đời đại đa số sự tình đều là như vậy, mở một con mắt nhắm một con mắt, mọi người đều hiểu, sự tình cũng trở nên tốt rồi.
Khê Nhược quyết định đối với Đạm Tình “Vô sỉ” sẽ tỏ ra khoan dung một chút.Hoàn
Về Đạm Tình cùng Khê Nhược
“Cuộc thi này không thể tuyển ra nhân tài thích hợp!” Khê Nhược đoạt lấy đề bài của Đạm Tình.
“Ngươi nói gì……”
“Nơi này, ta chỉ cho vài câu hỏi linh tinh, vài đề mục linh tinh.”
“Tỷ như……”
“Bộ phận ăn tốt nhất trên con gà là đùi, bởi vì chúng nó thường xuyên đi đường; Điểu ăn tốt nhất là phần ngực, bởi vì nó thường xuyên phi tường. Nói cách khác, thường xuyên vận động cơ thể thì ăn ngon. Lấy suy luận này……” Khê Nhược không biết mệt mỏi dạy Đạm Tình.
“Trên cơ thể người bộ phận ăn tốt nhất là……” Đạm Tình cười hỏi.
“Môi, bởi vì thường xuyên nói chuyện.” Khê Nhược nhìn môi Đạm Tình hé ra hợp lại, không cần nghĩ ngợi nói.
“Thật sự?” Đạm Tình làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười dâʍ đãиɠ, “Ta hiện tại liền nếm thử!” Kéo Khê Nhược qua hôn nhẹ.
Bị lừa, đệ thứ n tự chui đầu vào rọ……
Về Quân Tắc cùng Chu Tiến
Quân Tắc bị phái đi trấn thủ Vân Nam, Chu Tiến cũng đi theo đi.
Hai người rốt cục có đột phá nhưng cách mạng vẫn chưa thành công……
Về Vân Nguyệt Khai
Đạm Tình có khi cũng tìm người thăm Vân Nguyệt Khai, dù sao hắn đối với chính mình cùng Khê Nhựơc đều có ơn dưỡng dục.
Kỳ thật trước kia Vân Nguyệt Khai rất yêu hoàng hậu, nhưng xét về thân phận nên không dám thổ lộ tình cảm, sau đó lại biết được Hoàng Thượng xử tử tỷ tỷ, tình cảm đối với hoàng hậu xảy ra biến hóa lớn, đi vào trạng thái cực đoan.
Khi kế hoạch hoàn toàn phá sản, hắn quyết định tự mình đi gϊếŧ hoàng hậu, nhưng hoàng hậu bệnh nặng qua đời. Thật sự là thiên ý trêu người, Vân Nguyệt Khai nhân sinh đột nhiên mất đi ý nghĩa, trở nên có chút hồ đồ, cả ngày ở trong sơn động trong rừng tu luyện võ công, không hề quan tâm chuyện giang hồ cùng chuyện tình trong hoàng cung……TOÀN VĂN HOÀN