Khê Nhược thỏa mãn nhìn nam nhân trước mặt đang lang thôn hổ yết càn quét thức ăn, trên mặt hắn không dấu được ý cười.
“Nhìn chằm chằm ta làm gì, ăn này nọ một chút như vậy liền no sao?” Đạm Tình một mặt hướng miệng mình một cái chân gà, một mặt đặt vào bát Khê Nhược thêm một khối đậu hủ hổ phách, “Thủy nhi, cơ thể ngươi cần phải bồi bổ.”
Khê Nhược nhất thời nghiêm túc nói: “Ta không phải Thủy nhi.”
Nhìn hắn giận dỗi, Đạm Tình lập tức khẩn trương: “Trước kia ngươi không phải rất thích ta gọi ngươi là Thủy nhi sao?”
Khê Nhược suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Thời khắc ta tỉnh lại ta chính là Khê Nhược, ta là Ninh Khê Nhược.”
Đạm Tình cái hiểu cái không hiểu hồ đồ gật đầu: “Một lần nữa làm người cũng tốt.”
Qua hai canh giờ sau, người nào đó rốt cục ăn no.
“Ta về ngủ đây.” Khê Nhược ách xì một cái, đang muốn phất tay áo rời đi, lại bị Đạm Tình giữ chặt.
“Đừng đi.” Đại cẩu vang lên âm thanh làm nũng.
“Nhưng ta mệt nhọc.” Khê Nhược nói. Hắn hiện tại rốt cục cũng thoát khỏi bóng ma trong trí nhớ Phù Nhật, có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
“Ta và ngươi cùng nhau ngủ.” Đại cẩu cẩu tiếp tục làm nũng. Mã Tư Lạc lão tiên sinh nói không sai, nhân loại sau khi cơm no áo ấm được thỏa mãn, liền lập tức xuất hiện nhu cầu. ( nhu cầu gì chắc ai cũng biết hết….)
“Không được.” Khuôn mặt Khê Nhược lập tức đỏ bừng.
“Cùng nhau đi.” Đạm Tình ủy khuất nói, “Ta ăn xong, không ai ôm ta ngủ không được.”
Khê Nhược nghĩ nghĩ Đam Tình đang trách cứ muốn hắn chịu trách nhiệm đi?
“Trước kia rõ ràng khi ta giúp ngươi tắm rửa ngươi cũng không thẹn thùng, hiện tại như vậy thật lạ.” Đạm Tình bất mãn nói.
Nhắc tới trước kia Khê Nhược liền tức giận: “Ta nói ngươi nói bậy!” Dứt lời, nắm lấy hai bên mặt Đạm Tình ra sức kéo. Thẳng đến khi Đạm Tình đau đớn xin tha mới buông tay.
“Khê Nhược, ngươi không biết chính mình rất nặng tay sao?” Đạm Tình hai tay che khuôn mặt tuấn tú biến hình, khóc nức nở.
Khê Nhược nghe hắn gọi tên mình liền nhanh chóng chuyển từ tức giận sang vui vẻ, sẵng giọng: “Về sau ngươi tái chọc giận ta, ta sẽ dùng đến mười thành công lực.”
Đạm Tình vẻ mặt đau khổ: “Khi ngươi mất trí nhớ mới tốt, vừa ôn nhu vừa đáng yêu.”
Lời này nói ra, tâm tình Khê Nhược bay vụt lên thiên đường. “Ngươi so sánh đi, ta trước kia và ta bây giờ, ai tốt hơn?” Hắn cảm thấy chính mình càng ngày càng giống phụ nữ, rất giống bình dấm chua.
“Ngươi thật sự muốn nghe sao?” Đạm Tình cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên.” Khê Nhược phát hiện bản thân mình lại có võ công, nói chuyện chẳng những ngẩng đầu ưỡn ngực, ngay cả khẩu khí đều rất oách.
“Không cần nói.”
“Ân, mau nói.” Khê Nhược ngóng tai nghe.
“Tám tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền yêu ngươi.”
Nghe từng câu tùng chữ, nội tâm Khê Nhược luôn căng thẳng, trong lòng khó chịu như có trăm ngàn con kiến bò qua.
“Ngươi là đệ đệ quan trọng nhất của ta.” Đạm Tình chậm rãi nói, “Khi biết ngươi muốn đi ám sát hoàng hậu, ta rất sợ hãi, vì thế luôn theo sau ngươi…… Nhưng vẫn không bảo vệ tốt ngươi……”
Chuyện này vẫn làm hắn luôn canh cánh trong lòng.
Khê Nhược cố gắng đè nén tất cả cảm xúc của mình, tiếp tục nghe hắn nói.
“Ta luôn nghĩ, như thế nào làm cho ngươi vui vẻ, khoái hoạt. Cha ta quen biết rất nhiều người, cho ngươi đến chỗ hắn là biện pháp tốt nhất.” Đạm Tình dừng một lát, “Nhưng sau khi ngươi tỉnh lại, trong đầu ta liền sinh ra ý niệm rất ích kỷ: Không thể để cho ngươi đi.”
“Bởi vì khi đó ta đột nhiên phát hiện ánh mắt của ngươi rất trong sáng, đó là…… Thuần khiết.” Đạm Tình thanh âm không lớn, nhưng từng chữ từng chữ lại chạm đến điểm mềm mại nhất trong lòng Khê Nhược, làm lòng hắn gợn sóng, cũng rất nhanh khuếch tán ra toàn bộ thân thể.
Nguyên lai, nói cũng có thể làm người say. (say rượu hay say tình????)
“Ta yêu ngươi.” Ánh mắt Đạm Tình tràn ngập yêu thương.
“Khê Nhược”, Đạm Tình đem hắn kéo vào trong lòng, dùng cằm cọ cọ mái tóc óng mượt, xinh đẹp tuyệt trần: “Ta lãng phí nhiều năm như vậy, hiện tại mới nói yêu ngươi, ngươi có hay không trách ta?”
Khê Nhược hoảng hốt lắc đầu, như lạc vào cảnh mơ, đây chẳng phải như hắn mong muốn sao? Vân Đạm Tình đã thủy chung yêu thương hắn! Hắn không biết như thế nào thích ứng sự kinh hỉ hạnh phúc này, chỉ có thể đem mặt mình chôn sâu vào bộ ngực rắn chắc của Đạm Tình, nghe nhịp đập hữu lực trong lòng ngực của đối phương, hơi thở ấm áp từng ngụm từng ngụm thổi bên tai.
Cổ họng Đạm Tình bị sợi tóc Khê Nhược vướng vào, vì thế theo bản năng cúi đầu, tìm kiếm phiến môi đỏ mọng mềm mại kia, vững vàng hàm trụ trong miệng, tinh tế thưởng thức vị ngọt trong đó.
Khê Nhược xê dịch thân mình, phía sau gáy đỏ ửng lên.
Đạm Tình lập tức khai mở hàm răng hắn. Chiếc lưỡi nóng bỏng tiến quân thần tốc, khi thì khinh xúc lưỡi, khi thì kɧıêυ ҡɧí©ɧ lợi, thời điểm kịch liệt liền quấy rầy toàn bộ khoang miệng, khống chế đầu nhũ.
Khê Nhược chưa từng gặp qua trường hợp này, não bộ lập tức thiếu dưỡng khí, ngón tay dài trắng noãn nắm chặt bờ vai Đạm Tình.
Đạm Tình di chuyển lưỡi đến cổ hắn, in lại dấu hiệu của chính mình.
Khê Nhược cảm thấy lòng ngực phập phồng, cùng nam nhân da thịt tướng tiếp như vậy thật tuyệt vời. Nhiệt độ cơ thể dung hợp làm cho hắn không khỏi run rẩy rêи ɾỉ. Hầu kết phập phồng, trên khuôn mặt mơ hồ hiện lên những giọt mồ hôi trong suốt.
Bàn tay hữu lực của hắn xoa vòng eo nhỏ của Khê Nhược, chần chờ một lát, không có gì ngoài đai lưng.
Một lát sau trang phục lộn xộn, phụ tùng từng kiện, từng kiện rơi xuống.
Trong thời khắc xuân về hoa nở.
Không được trang phục che chắn, thân thể hoàn mỹ không tỳ vết hiện ra ở trước mắt.
Căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy nhịp tim hai người.
Tầm mắt Đạm Tình nhìn dọc theo cơ thể khéo léo của Khê Nhược, thẳng đến mắt cá chân, dừng một chút rồi lại hướng lên trên. Thân thể Khê Nhược từng nơi từng nơi đều làm hắn sợ hãi, vì đây là một kiệt tác của thượng đế. Hắn thầm nghĩ đem cảnh đẹp này ghi tạc trong đầu, vĩnh viễn nhớ mãi không quên.
Cuối cùng, ánh mắt Đạm Tình chạm vào ánh mắt Khê Nhược đang nhiễm một tầng ái dục vẫn như cũ trong suốt mê người, Đạm Tình không khỏi bị một loại cảm giác thần thánh bao phủ. Lúc này hắn không hề bị du͙© vọиɠ nguyên thủy tác động, ngược lại thăng hoa bởi nghi thức niết bàn thuần khiết.
Khê Nhược đứng ở trước mặt, im lặng mà ngọt ngào, giống như đời đời kiếp kiếp chưa từng thay đổi, vẫn dùng linh hồn trong suốt cùng thân thể hoàn mỹ chờ đợi hắn trở về, đòi lấy, đón lấy, kính dâng……
Nguyên lai một người có thể đối một người khác sinh ra tình cảm mãnh liệt thiêu cháy chính mình……
Đạm Tình thật cẩn thận vươn tay, chạm được phía sau Khê Nhược liền chặt chẽ chế trụ, không buông ra.
Mười ngón tay giao triền.
Sợi tóc tán loạn.
Thưởng thức bức tranh của danh họa cổ đại, thành kính mà cẩn thận chạm vào thân thể đối phương, hưởng thụ mỗi tấc da thịt tiếp xúc, lửa nóng rạo rực, luật động cùng tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng, linh hồn bởi vì va chạm mà kêu gào đòi giãy thoát khỏi trói buộc thân thể.
Thời gian, không gian đều dừng lại, biến mất.
“Chỉ cần ngươi biết thế giới này có ngươi, có ta là đủ rồi.”
Bên tai Khê Nhược tựa hồ vang vọng thanh âm mị hoặc gợϊ ȶìиᏂ của Đạm Tình, khóe mắt không khỏi chảy xuống một giọt lệ trong suốt.
Mặc kệ như thế nào, hắn đã không cô độc.
Hắn nguyện ý quên đi Phù Nhật, quên đi chính mình.
Chỉ cần có thể tồn tại trong lòng Đạm Tình.
Hương thơm đàn hương nhè nhẹ bay lên bao phủ quanh căn phòng.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng tiêu đứt quãng, đem ngôn ngữ ái tình ở trong đó hướng đến bầu trời đêm hắc ám.