Edit: Xuki
Tiểu Mạch cảm thấy hình như mình đang đi giữa hành lang dài dằng dặc. Trên tường hai bên treo các bức ảnh cũ. Tiểu Mạch nhìn sang, giật mình nhận ra trong ảnh là khuôn mặt mình.
Tiểu Mạch thấy mình đỏ mặt cầm theo túi gà vịt thịt cá rau dưa đứng trước cửa nhà Lập Hành, Lập Hành mở cửa, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Phương Lập Hành, hôm nay nghỉ Quốc khánh tôi không về nhà, nhà ăn ký túc thật khó ăn, tôi có thể ăn ở nhà anh không? À, cái này cho anh”.
Vừa nói xong lại đem túi trong tay đưa tới.
Lập Hành nhận lấy, thấy cô gái đỏ mặt, nhẹ nhẹ cười cười:
“Được”.
Tiểu Mạch vào phòng, đổi giày, nghe thấy sau Lập Hành có tiếng bước chân truyền đến, ngẩng đầu lên nhìn thấy một chàng trai trẻ, dáng vẻ 17, 18 tuổi, gầy gò xanh xao, ngũ quan rất giống Lập Hành. Lập Hành quay đầu nhìn thoáng qua cậu ấy, lại quay đầu nhìn Tiểu Mạch nói:
“Lâm Tiểu Mạch, đây là em trai ta, Lập Ngôn. Lập Ngôn, đây là Lâm Tiểu Mạch”.
Lập Ngôn nhìn anh trai, lại nhìn Tiểu Mạch, xấu hổ cười:
“Chào chị, chị Tiểu Mạch, chào mừng chị, nhà chúng em bình thường chỉ có hai người, chị thường tới chơi nha!”
Âm thanh rất êm tai, nhưng có chút cảm giác không khỏe mạnh.
Ngày 10 tháng 7 là sinh nhật Tiểu Mạch. Trước đó một ngày Tiểu Mạch có nói cho Lập Hành, cũng nói rõ cô không muốn quà, nhưng muốn Lập Hành cho cô bao anh món sủi cảo nhân thịt dê, cà rốt. Lập Hành sáng sớm đi chợ mua thịt dê, cà rốt, chút rau xanh, lúc về nhà đã thấy Tiểu Mạch ở nhà nói chuyện cùng Lập Ngôn.
Trưa đó Lập Hành phụ trách nhào bột mì, trộn nhân bánh, cán bột, làm sủi cảo, đa số các công đoạn, Lập Ngôn phụ trách hỗ trợ làm sủi cảo, lại thấy Tiểu Mạch chỉ phụ trách việc quấy rối, gây phiền toái. Bởi vì Tiểu Mạch không biết lại quá nhiệt tình, kết quả dĩa sủi cảo của Lập Hành chỉ có một cái siết chặt do Lập Hành làm, còn lại sợ là chút luộc sẽ thành mì Tàu. Ba người trẻ tuổi vây quanh bàn, cán bột cán bột, làm sủi cảo làm sủi cảo, thêm phiền phức thêm phiền phức, cảnh tượng cực kỳ hài hòa tốt đẹp.
Chuyển sang tấm hình khác, Tiểu Mạch thấy mình vội vàng chạy đến hành lang bệnh viên, trước phòng cấp cứu đang sáng đèn, ngồi trên băng cấp cứu là một chàng trai trẻ, vùi đầu vào lòng bàn tay. Nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Mạch, anh ngẩng đầu nhìn phía Tiểu Mạch, gương mặt yếu đuối bất lực.
“Lập Hành, Lập Ngôn thế nào?”
Tiểu Mạch chạy tới trước mặt anh.
Chàng trai ngẩng mặt lên nhìn cô, trong mắt chứa hơi nước mờ mịt:
“Vẫn còn đang cấp cứu, Tiểu Mạch, anh…”
Nghẹn ngào một cái, anh không nói tiếp.
Cảm giác được anh đang sợ hãi, bất lực, Tiểu Mạch kéo lấy thân thể anh, đem anh ôm vào ngực, mặt anh nằm ở ngực cô, thân thể run nhẹ.
“Lập Hành, đừng sợ, em ở đây. Lập Ngôn không có việc gì, tình huống của cậu ấy không tính là rất nghiêm trọng, tuyệt đối sẽ không có việc gì”.
Lập Hành thân thể run dữ dội hơn, Tiểu Mạch buộc chặt hai cánh tay mình, gắt gao ôm lấy anh, hy vọng đem sức lực của mình truyền đến anh.
“Thật không?”
Lập Hành ngẩng đầu nhìn cô, mắt lóe sáng dọa người, mang theo niềm khao khát to lớn.
Tiểu Mạch kiên định gật đầu:
“Đương nhiên, em học y, anh phải tin em”.
Thật ra Tiểu Mạch rất sợ, nếu như Lập Ngôn có chuyện gì, cô sợ anh ấy thật sự không chịu được.
Lại tựa đầu vào lòng Tiểu Mạch, trầm mặc hồi lâu, Lập Ngôn mở miệng nói nhỏ:
“Năm anh bốn tuổi, mẹ sinh Lập Ngôn. Lúc em ấy ra đời lại không khóc, bác sĩ vỗ thật lâu mới có tiếng khóc, suýt chút nữa không cứu sống được. Em ấy ở trong hộp giữ nhiệt rất lâu, anh ở bên ngoài nhìn em ấy, cơ thể bé nhỏ, như một con mèo con vừa mới sinh”.
“Em ấy khi còn nhỏ thường dễ bệnh, sau anh lại nghe mẹ cùng ba nói đó là bệnh tim bẩm sinh, là loại không thể lớn lên thì phải phẫu thuật. Em ấy không thể chạy cũng không thể nhảy, dạng đại hội thể dục thể thao sẽ làm em ấy té xỉu. Anh thường xuyên chơi cùng em ấy ở nhà, bọn anh kể chuyện, chơi cờ, chơi bịch mắt bắt dê. Em ấy lúc còn nhỏ rất đẹp, khi chơi bịt mắt bắt dê, lúc em ấy tìm thấy anh đều cười cực kỳ đẹp, anh cũng thấy đặc biệt vui sướиɠ”.
“Công việc của mẹ phải làm ca đêm, ba luôn lúc tan làm sẽ đi đón bà. Lúc anh 12 tuổi, có một ngày…”
Lập Hành đột nhiên run rẩy kịch liệt.
“Lập Hành, đừng nói nữa, thấy khó chịu thì chúng ta không nói nữa”.
Tiểu Mạch đau lòng không nỡ, vuốt ve tóc anh, nói nhỏ nhẹ.
Lập Hành thở hổn hển vẫn nói tiếp.
“Có một ngày, ba anh tham gia tiệc sinh nhật đồng nghiệp, uống chút rượu, đi đón mẹ anh chậm trễ, mẹ anh… Mẹ ở trên đường hẻm nhỏ, bị người ta…cướp của gϊếŧ người. Có thể mẹ anh không có tiền…”
Lập Hành nghẹn ngào mấy lần, âm thanh càng ngày càng rõ ràng, có chút mờ ảo, mang theo tiếng nức nở.
Tiểu Mạch cảm thấy ngực áo sơ mi bị thấm ướt, vạn tiễn xuyên tâm đau đớn, đau đến dường như không thể thở nổi. Cho dù sau khi Lập Hành chia tay cô, cho dù Lập Hành đính hôn, cô cũng chưa từng đau đớn như lúc này. Chàng trai của cô, chịu quá nhiều đau khổ, mà cô chỉ có thể vuốt ve tóc anh.
“Chúng ta không nói nữa được không?”
Có lẽ trong lòng chứa nhiều thứ, chất chứa đã lâu, Lập Hành dường như muốn nói hết tất cả, không dừng được:
“Sau chuyện của mẹ, ba luôn tự trách, đặc biết đau đớn, việc làm cũng không chuyên tâm, hai con trai cũng không chăm sóc. Một lần vô tình, ông ấy tiếp xúc đến ma túy, rất nhanh chìm đắm trong cảm giác giải thoát tạm thời đó”.
“Ông ấy mỗi ngày không phải đi ra ngoài mua ma túy thì chính là trốn trong lòng mình vừa khóc vừa hít ma túy, Lập Ngôn rất sợ, năm đó bệnh tim của em ấy phải vào bệnh viện mấy lần, đều là anh đem em ấy đến bệnh việc cứu về. Có một lần sau khi em ấy được cấp cứu, ba anh tỉnh táo ôm bọn anh khóc, nói có lỗi với bọn anh, mong bọn anh tha thứ cho ông ấy”.
“Đầu tháng ba năm ấy, ba anh vì hít ma túy quá liều mà chết. Không biết vì sao, anh tuy đau lòng nhưng cũng có cảm giác giải thoát. Nhưng là, anh không nghĩ đến, đó không phải là kết thúc”.
Giọng Lập Hành dần dần hết nghẹn ngào, âm thanh bình tĩnh lại, mang theo nỗi khổ sở tự giễu.
“Ba vừa mới qua đời, liền có chủ nợ tìm tới cửa đòi tiền. Thì ra ba hít ma túy vay rất nhiều rất nhiều tiền, bọn họ nói cha mất con trả, cho nên lấy đi tất cả đồ đạc đáng tiền trong nhà, còn nói không trả hết sẽ gϊếŧ chết Lập Ngôn. Lập Ngôn chính là vì lần đó mà hoảng sợ về sau bệnh tình nặng thêm, cơ thể ngày càng kém đi”.
Tiểu Mạch nhẹ nhẹ vỗ vai anh ấy một cái, vuốt lưng anh ấy, đau lòng tột đỉnh. Chỉ hận thời điểm anh bất lực mình không có ở đó, không thể đem tất cả mọi thứ cho anh.
“Bọn anh bán nhà ở, vẫn còn một phần nợ. Anh không thể giữ lại căn nhà của mẹ, nhưng mà lúc mẹ sắp mất đã nắm lấy tay anh nhờ anh chăm sóc Lập Ngôn, chuyện này anh nhất định phải làm được. Lập Ngôn cơ thể không khỏe, nhưng em ấy rất hiếu thắng, vẫn kiên trì đến trường, thành tích vẫn luôn tốt. Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của anh là Lập Ngôn còn sống, có thể sống khỏe mạnh, dù muốn anh chết, anh cũng bằng lòng”.
Tiểu Mạch trong đau đớn ôm thật chặt chàng trai vào ngực, tựa sát vào nhau, vượt qua buổi tối khó khăn này. Trong phút chốc, Tiểu Mạch quyết định, đời này kiếp này sẽ dốc hết sức đối tốt với anh ấy, cho anh ấy hạnh phúc vui vẻ.
Hình ảnh lại đột ngột chuyển, Tiểu Mạch trong chớp mắt cảm thấy mất trọng lượng. Sau đó cô nhìn thấy Lập Hành ngồi trên giường, còn mình đứng trên giường ôm anh ấy vào ngực. Cơ thể anh run rẩy, vùi đầu vào lòng ngực mình, mình thì dịu dàng vuốt tóc anh ấy.
Chàng trai nồng nặc mùi rượu, qua một lát, nghẹn ngào nói:
“Tiểu Mạch, ở cùng anh đi, chỉ hôm nay thôi”.
Lại thở dốc thật lâu, nói không rõ:
“Hôm nay là vừa tròn 11 năm ngày mẹ anh mất”.
Tiểu Mạch đau lòng ôm chặt cơ thể chàng trai, cúi đầu nhẹ nhàng hôn thái dương anh ấy:
“Đừng sợ, Lập Hành, em ở đây với anh”.
Chàng trai đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, lúc đầu dịu dàng lưu luyến, sau lại từng bước mạnh thêm, càng ngày càng mạnh, giống như muốn đem Tiểu Mạch hút vào thân thể anh ấy. Tiểu Mạch đắm chìn trong nụ hôn mang theo hơi thở bi thương, thậm chí không biết về sau phát sinh thế nào. Khi anh tiến vào, trong phút chốc Tiểu Mạch đau đớn tột độ, cắn chặt môi dưới, cảm thấy một loại vui sướиɠ trước đó chưa từng có, giống như rốt cục đã có thể chia sẻ đau đớn của anh. Mồ hôi bọn họ hòa lẫn vào nhau, Tiểu Mạch cảm thấy, từ giờ khắc này, tính mạng của bọn họ sẽ hòa vào nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Tiểu Mạch đang muốn đi lên trước nhìn hình ảnh kế tiếp thì trong không gian mờ mịt nghe được có người gọi tên cô:
“Tiểu Mạch, tỉnh lại đi”.
Đột nhiên trở nên hoảng hốt, dường như có vật gì đó ấm áp chà xát vào ngón tay mình, mang theo hơi ấm, giống như con chó nhỏ liếʍ lấy mình, hơi ngứa một chút. Tiểu Mạch lấy hết sức muốn mở mắt, lại cảm thấy mi mắt nặng nề, làm sao cũng không mở ra được.
Cảm giác vật trên ngón tay đang nhúc nhích, một giọng nam khàn khàn truyền đến:
“Tiểu Mạch, anh sai rồi, em tỉnh lại được không, anh có rất nhiều lời muốn nói với em”.
“Tiểu Mạch, đừng ngủ nữa, em đã ngủ hai ngày rồi, bọn họ nói đã ngừng xuất huyết, tại sao em vẫn chưa tỉnh lại?”
“Tiểu Mạch, anh thật sự sai rồi, không có Hạ Vi, không có đính hôn, anh chỉ có em, vẫn luôn chỉ có em”.
“Tiểu Mạch, anh là tên khốn, em tỉnh lại đánh anh được không? Em ngủ như vậy anh rất sợ em biết không?”
Giọng nói dần dần hạ xuống.
“Tiểu Mạch, anh yêu em, em không thể không để ý đến anh, em không để ý đến anh, anh phải làm sao đây?”
Giọng nói dịu dàng, Tiểu Mạch có chút đau lòng.
“Tiểu Mạch, anh đau dạ dày, chân cũng đau, em tỉnh lại giúp anh xoa bóp nha! Chỉ mình em thương anh, em không tỉnh lại người nào thương anh nữa?”
Âm thanh mang theo tủi thân sâu đậm, có chút như đang làm nũng.
Tiểu Mạch có chút gấp gáp, dường như nghe được người kia nói đau dạ dày, đau chân mình lại đau lòng, cô dùng hết sức lực muốn giơ tay lên nhưng chỉ giật giật được ngón tay.
Lập Hành cảm giác được ngón tay mình đang cầm trong lòng bàn tay hơi nhúc nhích, lập tức kích động gọi tên cô:
“Tiểu Mạch, Tiểu Mạch, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi”.
Tiểu Mạch chậm rãi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Lập Hành lo lắng, tiều tụy.
“Tiểu Mạch, thật tốt quá, em tỉnh rồi! Bác sĩ, bác sĩ!”
Lập Hành lập tức la lớn.
Tiểu Mạch sững sờ trong chốc lát, há miệng, lại không phát ra được tiếng nào. Cô hít một hơi, dùng hết sức nói:
“Lập Hành, đừng sợ, em không sao”.
Tuy là cô rất dùng sức, nhưng trên thực tế âm thanh lại yếu ớt như tiếng muỗi kêu. Nhưng mà Lập Hành vẫn nghe được, như là âm thanh của tự nhiên. Anh liền đỏ bừng mắt, mắt ngập tràn hơi nước.
Tiểu Mạch nhìn thấy dáng vẻ của anh, nhẹ nhàng nở nụ cười trên khóe miệng. Bác sĩ cùng Giang Hoán cùng bước vài, Giang Hoán vừa vào liền khẩn trương nhìn Tiểu Mạch, nửa ngày mới nói một câu:
“Em có thể tỉnh, làm anh sợ muốn chết”.
Tiểu Mạch thấy vẻ mặt hốt hoảng của người đàn ông kia, không nhịn được cười.
Bác sĩ sau khi kiểm tra tuyên bố tình trạng Tiểu Mạch bây giờ rất bình thường, trong đầu không xuất huyết mới, xuất huyết cũ đang nhanh chóng được hấp thu, nằm bệnh viện hai tuần nếu không có việc gì ngoài ý muốn là có thể vui vẻ xuất viện.
Bác sĩ đi rồi, Giang Hoán cũng kéo ghế ngồi bên giường Tiểu Mạch, Lập Hành quét mắt nhìn anh ta một cái, lấy tay Tiểu Mạch bọc lấy tay anh, tầm mắt rũ xuống. Tiểu Mạch nhìn động tác của Lập Hành một chút, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng. Sau đó ánh mắt chuyển sang Giang Hoán:
“Cảm ơn anh, Giang Hoán”.
Giang Hoán cũng nhìn thấy động tác giống như tuyên bố chủ quyền kia của Lập Hành, bĩu môi tự giễu, nở nụ cười:
“Nói cái gì, đều là bạn bè mà”.
“Không chỉ là việc lần này cứu em, còn có rất nhiều việc, cảm ơn anh”.
Mắt Tiểu Mạch có chút hơi nước.
Giang Hoán đứng lên, lúc quay đầu đi ra, đưa lưng về phía bọn họ khoát khoát tay:
“Được, hai người thật tốt nha, anh ra ngoài trước”.
Rời khỏi tầm mắt của họ, mắt anh xẹt ra vẻ ảm đạm.
Sau khi Giang Hoán rời khỏi đây, hai người trầm mặc một hồi. Lập Hành phá vỡ sự yên tình trước:
“Em khát không, anh rót cho em cốc nước”.
Nói xong tự đi lấy gậy bên giường.
“Em không khát, em hỏi anh, anh… những gì vừa mới nói đều là thật?”
Giọng Tiểu Mạch mềm nhũn, vừa mới tỉnh lại nên khàn khàn.
Lập Hành đỏ mặt, không lên tiếng.
“Anh nói đau dạ dày, đau chân cũng là thật?”
Tiểu Mạch có chút vội vàng hỏi.
Lập Hành lập tức đỏ hơn, ánh mắt né tránh:
“Cái đó, không phải. Em đừng vội, không có đau”.
Dừng một chút, lại giống như không nói nên lời.
“Là bác sĩ Giang nói, em lo lắng cho anh, nếu anh nói đau, em nhất định tỉnh lại”.
Càng nói, đầu sắp cúi xuống mặt đất luôn rồi.
Tiểu Mạch nhịn không được cười ha hả, mắt cong thành hình lưỡi liềm. Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua mặt đáng yêu như vậy của anh, thật là đáng yêu. Cười một lúc, Tiểu Mạch giả vờ tức giận nói:
“Những thứ khác, như việc của Hạ Vi, việc đính hôn, còn có… anh nói yêu em, cũng là Giang Hoán dạy anh nói, đều là lừa em?”
“Không phải, những thứ đó là sự thật, em phải tin anh…”
Lập Hành chợt ngẩng đầu nhìn cô, thấy ánh mắt cô là vẻ trêu đùa, sửng sốt một chút, anh cười:
“Thật là một cô gái phá phách”.
“Lập Hành, trải qua lần sinh tử này, em nhất định không buông tay anh, thật ra, dù có hay không có Hạ Vi, dù anh có đính hôn không, cuộc đời em, sẽ cùng anh dây dưa”.
Tiểu Mạch nhẹ nhàng mà kiên định nói, có mấy lần dừng lại thở dốc, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lập Hành.
Con ngươi Lập Hành chớp động, có mừng rỡ và cảm động. Đặt tay cô lên môi, hôn qua mỗi ngón tay cô, âm thanh lưu luyến đầy tình ý:
“Tiểu Mạch, cho dù em buông tay, anh tuyệt đối cũng không buông tay em, xem như em hối hận cũng không kịp nữa rồi. Đời này, em đã định là người phụ nữ của anh”.
“Thì ra không phải là cún con liếʍ em à”.
Tiểu Mạch thì thầm một tiếng. Lập Hành đen mặt, cô gái này, bầu không khí kiều diễm triền miên đều bị cô phá hư sạch sẽ rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trong lúc sinh tử, sẽ nhận ra điều luôn cho rằng quan trọng thật ra không hề quan trọng, con người như có thêm dũng khí. Lập Hành chính là như vậy.
Bọn họ đi qua khó khăn, cơ bản tập trung ở chương này, ngược sắp kết thúc rồi, ngọt ngào sắp đến bao phủ đây!